Minh hôn
Chương 1 : Lễ cầu siêu
Tất cả mọi người trong làng đều tập trung ở nhà thờ Tổ của họ Thượng Quan, ai nấy đều chen chúc đứng sát nhau. Mặt nào mặt nấy đều tỏ vẻ lo sợ già có trẻ có gái có trai có đủ các họ tập trung lại.
Bên trong gian cúng nào là giấy tiền vàng mã, nào là cơm,... đủ các thứ để cúng cho người âm. Các mâm cúng thịnh soạn không thiếu một thứ gì. Hương khói mờ mờ ảo ảo bao quanh cả gian cúng. Cảm giác âm u, tĩnh lặng quỷ dị lạ thường.
Một thầy pháp già mặc áo pháp âm dương sư đang lẩm nhẩm niệm bùa chú, tay gõ chuông liên hồi tiếng niệm này càng nhanh càng ngày càng gấp gáp.
Ba nén hương đang cháy bỗng nhiên tắt ngấm, gãy làm đôi rồi rơi xuống mặt đất. Thầy pháp vẻ mặt tức tạp nhanh tay rút cây kiếm gỗ đào đỏ chói, ông cắn vào đầu ngón tay, máu tuôn ra. Ông vung tay vẽ lên không trung rồi ấn vào cây kiếm gỗ đào. Ông hướng cây kiếm về phía di ảnh của người phụ nữ. Dường như đã từ lâu đời, tấm ảnh hoen ố theo thời gian nhưng vẫn không thể ngăn vẻ đẹp mộc mạc toát ra từ đó.
ĐOÀNG âm thanh rung động cả một vùng, tiếng sấm vang lên, mây đen ùn ùn kéo đến, chớp rạch ngang trời, gió lên từng đợt quét qua gian thờ, bụi bay mù mịt, giấy tiền vàng mã bày biện gọn gàng trên mâm cúng bay tứ tung, cửa sổ đua nhau qua đập kính vỡ tan tành.
Tất cả những thanh âm ấy đều vang lên cùng một lúc, không gian vô cùng hoảng loạn. cái chuông từ trên bàn thờ rơi xuống đất vỡ tan làm ba mảnh chia ra ở ba hướng Đông Bắc và Nam.
Quái lạ, cái chuông đang yên đang lành chả ai đụng chạm xê dịch lại tự nhiên rơi xuống, chuông đồng cơ chứ. Rơi ở độ cao có nửa mét mà lại vỡ được?
Thầy cúng nhíu mày hình như nhận ra được điều gì. Ông chưa kịp phản ứng, thì dường như có một thế lực vô hình nào đó lao vào. Thầy ngã quỵ xuống, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Tất cả đều hướng ánh mắt khinh ngạc hoảng hốt, thêm 10 phần lo sợ nhìn về phía ba mảnh vỡ của chuông đồng rồi lại dương mắt lên nhìn thầy pháp đang quỵ dưới sàn.
Người thì cầu khấn, người thì im bặt ngậm chặt miệng lại không cho tiếng hét phát ra, người yếu bóng vía thì ngất xỉu ngay tại chỗ, mấy bà mẹ đưa tay lên che miệng những đứa trẻ đang khóc thút thít.
Ngao- tiếng thét vừa dứt. Từ trên má ngói của nhà thờ, 1 con mèo đen bị sét đánh rơi xuống đất chết cứng tại chỗ. Ai nấy đều kinh hãi có người khóc rống lên, họ bắt đầu xì xào bàn tán. Họ kháo nhau rằng đây là một mở đầu của chuỗi những điểm xấu.
"Tất cả quỳ cao lên, nhắm mắt lại. Khẩn trương" thầy pháp gằn giọng lớn tiếng. Mọi người đều răm rắp làm theo, miệng ông lẩm nhẩm niệm gì đó.
Sấm ngừng vang, gió thôi lộng hành, mây cũng kéo đi, mọi vật trở lại sự ảm đạm kì dị vốn có. Thầy pháp buông hơi thở khó nhọc cất tiếng:" Phải có bao nhiêu oán hận cô gái này mới có thể biến thành lệ quỷ".
"Chị ơi là chị sao lại khổ thế này? Sao lại ra đến nông nỗi này hả chị ơi" một bà cô trung niên hơn 40 tuổi gào lên, nước mắt rơi lã chã, đứng không vững ngã gục xuống đất.
"Cô ta mang quá nhiều oán niệm e rằng không thể siêu thoát. Tôi cũng không thể giúp gia đình nhà cô được nữa, cả cái làng này đều phải trả giá. Cô ta sẽ quay lại sớm thôi, cô ta sẽ không tha cho bất cứ người nào cả" ông trừng trừng nhìn vào đám người đang quỳ ở kia ôm lấy ngực nói.
"Thầy ơi thầy đức cao vọng trọng, cứu khổ cứu nạn thầy giúp dùm chị tôi, giúp giùm nhà tôi giúp giùm cả cái làng này thầy ơi. Đừng bỏ đi mà thầy" người phụ nữ trung niên đập đầu xuống đất gào lên nức nở. Trong mắt hằn lên tia đau khổ, không chỉ trong mắt mà có lẽ là đau thấu tâm can. Một chàng trai trẻ xót xa tiến đến dìu bà lên.
"Khi chết cô ta có điều gì muốn làm mà chưa hoàn thành giờ làm cho cô ta thì may ra còn có hi vọng".
"Trước khi chết chị ấy có mặc bộ đồ cô dâu" người phụ nữ trung niên Như vớ được cọng rơm cứu mạng nhoẻn miệng cười.
Thầy cúng phát bực tức lớn tiếng:"Tại sao nhà cô lại để cho cho người chết mặc đồ cô dâu lại còn là một trinh nữ đúng là nghiệp chướng. Thảo nào cô ta lại mạnh như vậy".
Sắc mặt của người phụ nữ trung niên tối sầm lại.
"Như tôi thấy, cô ta đã theo cái làng này thì chỉ có người gốc trong làng mới có thể giải hạn". Phun ra một ngụm máu tươi nữa ông nói tiếp:"Tôi sẽ về xem lại căn mạng của người trong làng, phải tìm thấy người hợp căn mạng trước 14 tháng 7 âm lịch. Lập tức tổ chức Minh hôn. Nếu không tất cả cái làng này chuẩn bị tinh thần đi, tất cả đều phải chết"
Mọi người nháo nhào cả lên trai chưa kết hôn trong làng mặt mày tái mét, cắt không ra giọt máu có mấy bà mẹ ôm chầm lấy con trai của mình khóc nức lên vì sợ lỡ như họ buông con trai mình ra thì con quỷ ấy sẽ bắt con trai họ đi vài người ngã quỵ xuống đất. Những người đã lấy vợ thì mừng thầm. Các bô lão lòng thầm mở hội như thể gánh nặng bấy lâu nay được trút bỏ.
"Vậy là chỉ còn 14 ngày" người phụ nữ trung niên nửa mừng nửa lo thốt lên. Nay đã là 30 tháng 6 đêm nay là bước qua mùng 1 tháng 7 âm lịch bước vào thời hạn khủng hoảng nhất của ngôi làng.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
32 chương
46 chương
159 chương
147 chương