Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Chương 397 : Tru di cửu tộc
Tề Mặc Thiên bước vào phòng, nhìn thấy một An Hạo Kiệt đang lăn lộn cười trên bàn, khuôn mặt vô cùng phấn khích cùng hạnh phúc, thiếu điều muốn khóc thành dòng sông rồi. Ông hỏi
" Có phải Thiên nhi truyền âm tới không? "
An Hạo Kiệt gật đầu lia lịa, lúc này, Hạo Thiên lại truyền âm tới
" Cha mà không trả lời thì cũng đừng liên lạc với con nữa "
An Hạo Kiệt giật bắn người dậy, bắn đầu giả vờ ho lên, truyền âm
" Khụ khụ, lúc nãy bận nói chuyện với người khác không đáp lại lời con. Có chuyện gì sao? "
Hạo Thiên nhận lại lời truyền âm, bảo
" Bên phía con có một vấn đề, cha gửi người tới xử lý đi "
An Hạo Kiệt liền nói
" Chẳng phải bảo ra ngoài không được lấy danh phận hoàng tử sao? Sao hiện tại liền lộ rồi "
Hạo Thiên đáp
" Con chịu thôi vì dân làng nơi này không tin tưởng con, con đành lấy thân phận hoàng tử ra mà nói chuyện với họ vậy "
An Hạo Kiệt hỏi
" Mà con đang ở đâu? Có vấn đề gì? "
Hạo Thiên liền trả lời
" Con ở ngôi làng phía Nam thủ đô Nặc Luân. Nơi này xảy ra sự biệc bốc lột cùng với âm mưu tạo phản, giả mạo hoàng thất do Tử tước Minh Khang đứng sau bày trò. Tử tước Minh Khang cho người giả mạo thánh chỉ đến ngôi làng này bốc lột tiền của của dân, tăng thuế một cách quá đáng, còn giả mạo thánh chỉ, xúc phạm hoàng tộc, bôi nhọ danh dự cùng gieo rắc vào tâm ý người dân rằng nhà vua hiện tại rất xấu xa, độc ác, chỉ biết bốc lọt dân lành. Theo đó còn có việc xúc phạm cùng bôi nhọ hoàng tử, công chúa. Ước theo nguyện vọng của người dân con đã giết tất cả lũ người được lão Minh Khang phái đến. Còn hiện tại, việc con muốn cha làm chính là cho người đến nhà Tử tước Minh Khang, tịch thu toàn bộ tài sản cùng với đó là tru di cửu tộc! "
Nghe được những điều này, An Hạo Kiệt đang vui mừng vì con trai truyền âm đến cũng thoáng tức giận, ánh mắt lạnh lùng, sát khí phừng phừng tỏa ra. Ông hỏi
" Chúng xúc phạm các con sao? "
Hạo Thiên " hửm? " một tiếng, mặc dù cái việc xúc phạm các cậu là cậu tự thêm vào. Cơ mà không ngờ cha cậu lại tức giận vì điều này như vậy, xem ra những việc liên quan đến các cậu thì cha đều quan tâm từng li từng tí một nhỉ. Mà, thêm điều này vào cũng được, dù sao hỏi đến thì dân làng cũng sẽ làm chứng giúp thôi.
Cậu liền nói
" Cũng không có gì đâu ạ. Cha đừng quá bận tâm, người giúp con xử lí những việc vừa rồi con nói là được. Còn về tịch thu toàn bộ tài sản ấy, cha lấy phân phát lại cho dân làng mỗi nhà 2 triệu Ma tinh giúp con nha, còn lại sung vào hoàng khố nhé! "
"...... "
An Hạo Kiệt im lặng hồi lâu không đáp, Hạo Thiên lại là cảm nhận một cỗ sát khí đang lan ra từ tinh thần của cha minh, lại nghe một tiếng thở nhẹ ra, An Hạo Kiệt nói
" Được, con tiếp tục việc của mình đi. Còn lại ta sẽ xử lý giúp con "
" Vâng, cảm ơn cha rất nhiều! "
Hạo Thiên nói xong câu này thì liền ngắt đứt truyền âm thuật giữa hai người, không nói gì thêm nữa.
Lúc này, bên phía An Hạo Kiệt, ông một bộ dáng tức giận tột cùng, sát khí tỏa ra xung quanh khiến không gian dao động kịch liệt. Tề Mặc Thiên thấy như vậy liền biết có chuyện không hay xảy ra rồi, liền hỏi
" Thiên nhi nó nói gì vậy? Sao huynh lại tức giận như thế? "
An Hạo Kiệt không nhìn ông, mà lại nhìn về hướng khác, vừa nhìn đôi mắt vừa đỏ ngầu lên vì tức giận, ông nói
" Tử tước Minh gia Minh Khang có ý tạo phản, xúc phạm hoàng tộc, giả mạo thánh chỉ..... XÚC. PHẠM. CON. TRAI. TA! "
Nói đến 5 chữ cuối này, An Hạo Kiệt gằng giọng, gân xanh trên mặt và tay nổi đầy cả lên, sát khí đạt đến đỉnh điểm, cả căn phòng gió nổi lên khắp nơi, đồ đạc đổ vỡ tan tành, từng nứt nẻ, giấy tờ bay tứ tung không biết đâu vào đâu nữa rồi. Thật là một đống bừa bộn mà
Tề Mặc Thiên nhanh chóng đi tới, vịnh vai ca ca mình, cố gắng nói
" Ca, huynh mau bình tĩnh lại. Nếu không nơi này không trụ vững mất "
Nghe Tề Mặc Thiên nói, An Hạo Kiệt dần bình tĩnh lại, cố nén sự tức giận vào ngược lại trong tâm can mình, nói
" Gọi người Chu gia tới, đồ sát cửu tộc Minh gia, không chừa một ai! "
Tề Mặc Thiên gật đầu, lại nói
" Người phải bình tĩnh lại, nếu lại tức giận sẽ ảnh hưởng đến nơi này, rồi ảnh hưởng đến đại tẩu nữa đấy "
An Hạo Kiệt gật đầu, Tề Mặc Thiên quay lưng rời đi, An Hạo Kiệt tìm lấy một chỗ ngồi xuống. Giữ bình tĩnh cho bản thân mình....
..... Bên phía Hạo Thiên, sau khi ngắt đứt truyền âm, cậu dần dần mở mắt. Tiểu Siêu đứng trước mặt cậu từ bao giờ, liền hỏi
" Cha nói gì thế ạ? "
Hạo Thiên bảo
" Cũng không có gì cả. Ta chỉ kể về chuyện xảy ra ở đây và thêm vào đó chút xíu " gia vị " và thế là xong "
Cả bọn trong phòng thoáng giật mình một cái, cái mà thêm chút " gia vị " này của Hạo Thiên không phải chuyện đùa đâu. Kỳ này Tử tước Minh gia Minh Khang cùng toàn bộ gia tộc ông ta chết chắc rồi!
Hạo Thiên đứng dậy khỏi giường, vươn vai vài cái, nói
" Bên ngoài vẫn chưa xong à? "
An Lam Nguyệt bảo
" Có chút đông đúc đấy, chen lấn rất nhiều. Tình trạng này mà còn kéo dài nữa không kéo nơi này sập luôn mất "
" chậc "
Hạo Thiên " chậc " một tiếng, tiến tới gần cánh cửa, gõ nhẹ một cái bên ngoài bỗng chốc liền im bặt lại trong khí vừa nãy đây còn rất ồn ào, náo nhiệt.
" Két "
Hạo Thiên đẩy cửa bước ra, bên ngoài đám nhóc chật vật với nhóm người dân cứ xô xô đẩy đẩy, đầu tóc rối loạn cả lên, phía sau là đống đồ mà người dân đem đến cho, phía trước mặt thì người dân ai nấy vẫn cầm quà đến cho rất nhiều. Nào là trái cây, rau củ quả, đồ thủ công được thiết kế chi tiết tỉ mĩ như búp bê gỗ, những hộp đựng chén, dĩa sứ.... Vân vân và mây mây những món đồ thân quen khác.
Hạo Thiên đứng đó rồi nhìn lướt qua một lượt như thế đấy. Sau đó nhẹ nhàng mỉm cười, nói
" Mọi người hôm nay vất vả rồi, ta rất cảm ơn những món quà mà mọi người mang tới nhưng rất tiếc ta không cần đâu. Mọi người cứ giữ lại đi, nếu mà mọi người vẫn cứ nhất định phải tặng quà thì hãy giúp ta sống thật tốt, cùng nhau tạo ra nhiều món hàng, những vật dụng mới mẻ và đẹp hơn nữa để phát triển nơi này. Được chứ? "
Cuối câu, Hạo Thiên hơi nghiêng đầu cười nhẹ một cái nữa, khiến dân làng không khỏi bàng hoàng xao động, nhìn đến đắm đuối tâm hồn. Một giây sau đó liền...
" Hoàng tử vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Xin những vì sao luôn phù hộ và mang đến điềm lành cho đất nước này "
Hạo Thiên khẽ thở ra một hơi, nói
" Hôm nay đến đây thôi, mọi người hẳn cũng mệt rồi. Nên quay về nghỉ ngơi đi "
Ngay sau đó, người dân cảm tạ nhóm Hạo Thiên rồi quay lưng rời đi. Ai về nhà nấy, ngôi nhà trọ tưởng chừng sắp sập đến nơi nhưng may thay người dân đã rời khỏi kịp lúc, nếu không không biết có bao nhiêu người bị thương rồi.
" bịch... Bịch... Bịch... "
Người dân rời khỏi, đám nhóc thở ra một hơi rồi ngồi bẹp dưới đất, thở hổn hển vì mệt mỏi.
Hạo Thiên cười nhìn chúng, nói
" Hôm nay các ngươi cũng vất vả rồi, vào nghỉ ngơi thôi. Ngày mai chúng ta đi xung quanh tìm kiếm qua một chút rồi rời khỏi nơi này "
" vâng... "
Đám nhóc đáp lại một cách yểu xìu, cùng nhau bò lê lết vào phòng, nằm phè phỡn trên đất.
Hạo Thiên xem qua một lượt các món đồ mà bọn nhóc đã nhận, cùn chẳng có gì nhiều cả. Chỉ là vài giỏ trái cây tươi ngon, vài món đồ thủ công nhỏ xinh xắn mà thôi. Cũng chẳng có gì đặc sắc cả, mà... Đối với người dân làng quê, bấy nhiêu thôi cũng đối với họ là rất nhiều rồi. Vì vậy Hạo Thiên cậu rất trân trọng những món quà này, xem như một phần kỉ niệm về nơi này, mà ăn hay không thì... Thôi khỏi đi, cho hết Song long vậy, chúng lâu rồi chưa ăn trái cây, toàn ăn thịt không thì không đủ. Quyết định vậy đi, nhường hết cho chúng...
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
197 chương
28 chương
126 chương
161 chương