Xuyên làm nữ hoàng asisu
Chương 1 : Mở đầu
"Nương nương, xin ngài đừng lo lắng, công chúa cát nhân thiên tướng nhất định không có việc gì"
"Ta..ta làm sao không lo lắng, là mười bàn tử...là mười bàn tử....nữ nhi của ta chỉ mới tròn tám tuôi, nó chỉ mới tám tuổi...Hoàng Thượng người quả thật nhẫn tâm" lời vừa dứt, tiếng khóc nghẹn ngào lại vang vọng tẩm cung. Một nữ nhân mặc hoa phục lộng lẫy chứng minh thân phận bất phạm lại quỳ rạp dưới đất ghé vào bên giường, bàn tay nắm lấy cánh tay nho nhỏ của người trên giường mà cúi đầu khóc rống lên.
"Tỷ...tỷ" Một nam hài tầm bốn tuổi cũng như vị nữ nhân kia mặt mũi lắm lem nước mắt, nước mắt cứ không ngừng mà chảy ra, khóc đến hai con mắt điều sưng lên.
"Ngô.... ...... .....Duệ nhi đừng khóc" tiểu nữ hài trên giường cố gắng mở lên con mắt đau xót, dù cơ thể đang kiêu gào đau đớn nhưng vẫn nở nụ cười nhu hòa với tiểu nam hài đang ghé một bên người nàng, nhỏ giọng dỗ dành.
"Ngọc nhi, ma ma mau, mau truyền thái y" Nữ nhân hoa phục lộng lẫy kinh hỉ đưa tay muốn ôm nữ hài nhưng nhìn đến thần thái đau đớn của nữ hài thì hốc mắt lại ửng đỏ.
"Mẫu phi, Ngọc nhi không đau..không đau" mĩm cười trấn an mẫu thân, nhưng lời nói của nàng lại không có sức thuyết phục nào, thân mình vì đau đớn mà ướt đẫm mồ hôi, khóe môi bị cắn đến rướm máu vẫn còn đó.
"Quá đáng..quá đáng, con của Quỳnh phi là con ruột của hắn, chẳng lẽ con của bổn cung lại không phải" Nữ nhân nhìn nữ nhi ruột của mình bị hành hạ như thế bao nhiêu phẫn uất điều ào lên, cuối cùng hóa thành tiếng khóc nức nở.
Đại Tần triều năm Kiến Văn Đế mười ba, Đại trưởng công chúa Thủy Mặc Ngọc nữ nhi ruột do Trưởng Tôn Hoàng Hậu sở sinh vì va chạm với thập thất hoàng tử của Quỳnh phi bị phạt mười đại bản, cấm túc nữa năm. Quỳnh Phi vào cung sáu năm sinh cho Kiến Văn Đế ba nam hai nữ, chỉ trong sáu năm ngắn ngủi từ một tài tử nho nhỏ trở thành một trong bốn phi đứng đầu còn có xu thế sẽ trở thành Hoàng Quý Phi duy nhất trong lịch sử Đại Tần.
"Hoàng Thượng.....thần thiếp không có, độc không phải do thần thiếp hạ, Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan"
"Hừ, độc phụ, ngươi còn chối, chứng cứ rành rành ra đó, người đâu, Trưởng Tôn hoàng hậu ý đồ mưu hại con nối dòng của hoàng thất, tước đi ngôi vị Hoàng hậu đày vào lãnh cung, Trưởng Tôn gia không biết cách dạy con phạt cấm bế ba tháng, Trưởng công chúa cùng tam hoàng tử từ nay dọn đến Đông Nghi Cung của Huyền phi"
"Phụ hoàng...mẫu hậu vô tội, phụ hoàng...xin người tha cho mẫu hậu" nữ hài kéo lấy tiểu nam hài quỳ trên sàn nhà lạnh băng, không ngừng dập đầu cầu xin.
"Còn không mau dẫn đi"
"Phụ hoàng________" tiếng thét kinh hãi vang lên, nữ hài liều mạng ôm chặt lấy mẫu thân của mình nhưng cuối cùng vẫn bị thị vệ lôi đi, từ nay Đại Tần triều không còn Trưởng Tôn Hoàng Hậu chỉ còn Quỳnh Hoàng Quý Phi. Kiến Văn Đế mười lăm năm Trưởng Tôn Hoàng Hậu tự sát bỏ mình, Trưởng Tôn gia phạm tội mưu phản tru di cửu tộc.
Tại một góc phòng vắng vẻ trong tẩm cung nguy nga bề thế có hai tiểu bóng dáng dựa sát vào nhau, dựa vào y phục có thể phán định đây là một công chúa cùng hoàng tử nhưng lại chỉ có thể dựa vào hơi ấm để chống đỡ cái lạnh.
"Tỷ....Duệ nhi đói quá" tiểu nam hài cố gắng thu mình lại kề sát bên nữ hài để tránh không khí lạnh lẽo xung quanh.
"Ngoan, gắng nhịn một chút, sắp đến giờ cơm tối, nữ nhân kia sẽ không dám bỏ đói chúng ta đâu" nữ hài cố dùng thân hình bé nhỏ của mình để sưởi ấm cho đệ đệ.
"Ăn đi, thật xúi quẩy lại bị phân phó đến nơi đây" Một cung nữ mang đến một thực hạp không khách khí để mạnh lên bàn, trong thực hạp cũng không phải thức ăn nóng hổi mà chỉ có mấy miếng bánh mì khô cằn cùng hai bát cháo lạnh ngắt, trước khi đi còn không quên đe dọa cùng mắng mấy câu khó nghe.
Nữ hài bàn tay nắm chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến ứa máu, cố gắng áp chế phẫn uất trong lòng, nhẹ nhàng đút cháo và bánh mì cho tiểu nam hài, cảnh cáo nam hài không thể vì chừa đồ ăn cho mình mà nhịn đói, bản thân chỉ khi nam hài ăn xong mới dùng chút đồ còn xót lại để lấp bụng.
"Ha...ha....mau....mau lên, thất đệ ta sắp thắng rồi" Một nam hài mập mạp cưỡi lên mình một tên thái giám, bắt thái giám làm ngựa cho hắn, truy ở phía sau là một tiểu nam hài nhỏ hơn cũng đang như huynh trưởng của mình cưỡi lên mình một người khác, bất quá người đang bị nam hài bắt làm ngựa kia không phải thái giám, theo phụ sức có thể thấy được là một hoàng tử.
"Chết tiệt, vì ngươi mà ta không thắng được" nam hài phấn điêu ngọc mài gương mặt thảo hỉ nhưng hành động lại không chút nào khiến người kinh sợ, trên tay là roi mây mang đầy xước rô lại không kiêng nể gì quất thẳng lên người nam hài bị bắt làm ngựa khi nãy.
"Dừng tay______" một thanh âm lãnh liệt vang lên, nam hài mới vừa rồi còn đánh đến hăng sai thì bị một người khác đụng cho té ngửa, quá tức giận không thèm xem đến người vừa tới là ai chỉ hét lên để thái giám cung nữ tiến lên trừng trị tên mạo phạm kia.
Người vừa chạy tới ôm lấy tiểu nam hài bị đánh đến thoi thóp vào lòng, dùng thân mình không mấy lớn của mình chắn lại hết phần lớn đau đớn.
"Cầu ngài nhận ta làm đệ tử, cầu ngài, cầu ngài...." nữ hài quỳ trên đất bóng dáng nho nhỏ mỗi một tiếng cầu ngài là một lần dập đầu đến khi trán đã sưng thủng thì nam tử trước mặt mới lạnh nhạt lên tiếng: "Đứng lên đi, ta chỉ dạy ngươi năm năm để trả ơn cứu mạng, sau năm năm ta và người không còn ân oán, gặp lại thì chỉ là người xa lạ".
Năm đó Trưởng công chúa Thủy Mặc Ngọc bái Thánh Thủ Độc Y Quách Minh làm sư phụ, Quách Minh xuất đạo ba mươi năm, trên giang hồ danh tiếng không ai không biết, Quách Minh y học hơn người chỉ cần ngươi còn một hơi thở được hắn cứu thì hoàn toàn có thể khởi tử hồi sinh nhưng không phải chỉ như thế mà giang hồ kiêng dè hắn, Quách Minh được xưng Độc Y vì hắn không chỉ có một tay y thuật hơn người mà còn am hiểu cả độc thuật, độc của hắn vô cùng tàn ác sẽ khiến người sống không bằng chết, hơn nữa chưa từng có ai khác ngoài Quách Minh có thể giải nên giang hồ vừa kính vừa sợ hắn.
"Tiểu đông tây, thật không ngờ ngươi còn có thể kiên trì đã hai tuần ngâm trong độc trì này rồi, người thường chỉ ba ngàu đã chịu không nỗi" Độc Y hứng thú quan sát nữ hài đang cố gắng chống đỡ dưới đáy độc trì.
"Nếu không có ta, Duệ nhi sẽ không sống được" Đệ đệ của nàng, mềm yếu thiện lương, không có nàng bảo vệ thì trong chốn cung đình người ăn thịt người này nó làm sao có thể sống, vì thế cho dù đau đớn, khổ cực thế nào nàng cũng phải nhẫn nhịn, chỉ cần bản thân có bản lĩnh thì nhất định sẽ hộ đệ đệ an toàn.
Chịu đựng đau đớn bởi độc trì bảy bảy bốn chín ngày, cuối cùng Thủy Mặc Ngọc một thân toàn độc luyện được bách độc bất xâm hơn nữa còn trở thành dược nhân máu của nàng có thể giải trăm độc, đổi lại suốt đời không con.
--- ------ ------0.0---- ------ ------ ------
Trong một căn phòng tại nội cung, trên chiếc giường lớn khắc hoa văn phủ màn kín kẽ nhưng theo lay động phía bên trong thì cũng khiến người hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ưm~~~~~~~~~" nữ nhân kiều mị thở dốc dưới thân của một nam tử trung niên, trong ánh sáng hôn ám của căn phòng, chỉ thấy trên giường là hai bóng dáng đang giao triền kích liệt dây dưa, nữ tử có dung mạo xinh đẹp có thể xưng là khuynh quốc khuynh thành, nam tử thì dáng vẻ thô kệch hơn nữa tuổi tác hoàn toàn có thể làm phụ thân của nữ tử dưới thân.
"Tướng quân, chỉ cần nhân lúc đó xuất binh trấn giữ thì sau này Mặc Duệ lên ngôi, Ngọc nhi nhất định không quên ân tình hôm nay nhất định sẽ để đệ ấy phong tướng quân làm Nhiếp Chính Vương" Sau tình sự kịch liệt, nữ tử mềm mại uyển chuyển tay ngọc như có như không khiêu khích, vuốt ve bờ ngực rắn chắc của nam tử trung niên.
Nằm thở dóc vì dư vị tình sự vừa qua, nam tử bị nữ tử khiêu khích nhất thời lại không cầm giữ được gầm nhẹ một tiếng, xoay người đặt nữ tử dưới thân bắt đầu một cuộc chính phạt mới.
"Hảo, tiểu yêu tinh này thật là muốn bổn tướng quân chết trên người của ngươi"
Đông Bách Vạn vừa luật động mạnh mẽ vừa suy nghĩ, nữ nhân này tưởng trèo lên giường của ta thì có thể nắm được bổn tướng quân hay sao, ngu xuẩn đợi khi đưa tên đệ đệ của tiện nữ nhân này lên ngôi thì bổn tướng quân tay nắm binh quyền còn không sợ sẽ quyền khuynh triều dã, nghĩ như thế hắn càng hứng khởi, luật động càng thêm mạnh bạo, nữ tử vì luật động của Đông Bách Vạn càng phát ra tiếng rên yêu kiều, quyến rũ, nhưng sâu trong ánh mắt lại là lạnh như băng cùng quyết tuyệt.
Kiến Văn Đế hai mươi lăm năm, Hoàng Đế nhiễm căn bệnh kì lạ sau khi được thái y hết lòng cứu chữa mới lấy lại được tính mạng nhưng từ đó tính tình của Hoàng Đế càng ngày càng táo bạo, không chỉ giết hại trung lương còn sưu cao thuế nặng, cả ngày bỏ bê triều chính chỉ trầm mê hưởng lạc, triều đình rối ren, gian thần lộng quyền, dân chúng oán than khắp nơi, Bát Hoàng Tử con trai lớn của Quỳnh Hoàng Quý Phi trong một đêm tối trời dẫn năm trăm cấm vệ quân tiến vào Sùng Nghi Điện là nội điện của Hoàng Đế ý đồ bức vua đoạt vị cùng với nhị hoàng tử của Lệnh Phi và cửu hoàng tử con của Huyền phi đánh lên cùng nhau, khiến Hoàng Cung máu chảy thành sống cùng lúc đó Trấn Quốc Tướng Quân Đông Bách Vạn mang theo ba ngàn kỵ binh bao vây Hoàng Cung với danh nghĩa hộ giá chém giết đến thẳng trong cung cấm.
Cả Hoàng Cung trở thành nơi chém giết, máu đỏ khắp nơi, thây chất thành núi, cuối cùng với vũ lực áp chế cường đại, Trấn Quốc Tướng Quân trấn áp đợt phản loạn lần này, bát hoàng tử chết ngày tại chỗ do ngộ sát, cửu hoàng tử cùng nhị hoàng tử bị thương tàn phế suốt đời, Kiến Văn Đế trong đợt cung biến lần này bị thương mệnh chỉ sớm tối, đến nay xem như bình ổn lại triều đình, vấn đề quan trọng hiện tại, ai sẽ lên ngôi vị, Kiến Văn Đế có tất cả hai mươi mốt con trai cùng mười vị công chúa, nhưng không hiểu vì sao trong gần năm năm lần lượt mắc quái bệnh hoặc liên tiếp bị ám sát dần dần chỉ còn lại mười hai người con trai, nhưng đa phần tuổi còn nhỏ, các hoàng tử lớn hiện tại chỉ còn Bát Hoàng Tử đã chết, nhị hoàng tử bị thọt chân và cửu hoàng tử bị mù, lúc này Trấn Quốc Tướng Quân đứng ra đề cử một vị hoàng tử khác mà mọi người sớm quên lãng, tam hoàng tử Thủy Mặc Duệ con trai của phế Hoàng Hậu.
Kiến Văn Đế hai mươi sáu năm, Hoàng Đế trọng thương băng hạ, con trai thứ ba của ông tam hoàng tử Thủy Mặc Duệ mười sáu tuổi đăng cơ xưng đế, cải danh hiệu Chính Đức Đế, phong Trấn Quốc Tướng Quân Đông Bách Vạn làm Nhiếp Chính Vương, Đông Bách Vạn tay cầm ba mươi vạn đại quân lại được phong Vương thì khí thế đại thịnh ẩn ẩn có xu thế vượt mặt cả Chính Đức Đế.
Trưởng Công Chúa Thủy Mặc Ngọc được gia phong Cố Đức Luân công chúa nhưng công chúa đến nay đã hơn hai mươi vẫn chưa hề đính hôn cưới gả.
Chính Đức Đế lên ngôi tám năm càng ngày càng hiển lộ là một vị minh quân, triều đình dần dần nghiêng về hai phe, một phe lấy Chính Đức Đế đứng đầu còn bên còn lại do Nhiếp Chính Vương cầm đầu, Nhiếp Chính Vương nhận thấy Chính Đức Đế càng ngày càng thoát khỏi sự kiềm hảm của mình khiến hắn bất an càng ngày càng đậm trên triều đình cũng dần làm bất hòa với Chính Đức Đế, nhất thời triều cương như lâm vào đao kiếm vô hình.
Chính Đức Đế tại vị mười năm lại phát sinh cung biến một lần nữa, lần này do Nhiếp Chính Vương khởi xướng nhưng thế sự vô thường ngay thời khắc mấu chốt Nhiếp Chính Vương lại đột nhiên chết không rõ nguyên nhân, phe phái của Nhiếp Chính Vương lâm vào hoảng loạn, ngay lúc này rèn sắt khi còn nóng Chính Đức Đế liên tiếp ra quyết sách mạnh mẽ trấn áp quần thần kẻ nến chém thì điều chém kẻ nên thưởng thì tuyệt không keo kiệt, triệu đình lại một lần thay máu, Chính Đức Đế nhanh chóng thu hồi quân quyền của Nhiếp Chính Vương, đến đây xem như cung biến lần thứ hai của Đại Tần kết thúc, lần này ngôi vị Hoàng Đế của Chính Đức Đế mới thật sự vững vàng.
"Bệ hạ, đã khuya lắm rồi người nên nghỉ ngơi đi ạ" Trần công công tiến lên châm trà cho Chính Đức Đế rồi mới khom người nhỏ giọng khuyên bảo.
Trên án thư, Chính Đức nhìn con rối gỗ tướng quân trên tay, ánh mắt bình thường lạnh lùng nay lại nhiễm lên một mảnh nhu hòa.
"Tang sự của Trưởng công chúa đã chuẩn bị xong chưa", Trần công công thấy Chính Đức Đế không lên tiếng ben thở dài trong lòng muốn cúi người lui xuống thì lại nghe thanh âm lạnh nhạt vang lên.
"Bẩm Bệ hạ, tang sự cho trưởng công chúa điều được Lễ bộ lo gần xong, chắc không quá hai ngày thì hoàn thành" Trần công công cẩn thận hồi báo, cung biến lần này nói tổn thất cũng không quá lớn bởi vì Hoàng Thượng đã có chuẩn bị trước nhưng lại không ngờ đến cuối cùng lại liên lụy đến Trưởng công chúa.
"Người đời điều chỉ biết Chính Đức Đế văn thành võ giỏi, anh minh hơn người, nhưng nào biết sỡ dĩ Trẫm có được như ngày hôm nay điều là do Hoàng tỷ dùng cả cuộc đời mình để đổi lấy" Chính Đức Đế đưa tay vuốt nhẹ mặt con rối tướng quân, Trần công công biết Hoàng Thượng chỉ là cần một người lắng nghe nên ông khom người cố gắng không phát ra tiếng động để ảnh hưởng đến Hoàng Thượng.
"Từ khi còn bé tỷ ấy việc gì cũng chắn trước trẫm, trẫm bị đánh tỷ ấy lấy thân che cho trẫm, trẫm đói tỷ ấy bèn vì trẫm tìm cái ăn, đột nhiên có một ngày tỷ ấy nắm tay trẫm trịnh trọng nói, Duệ nhi chúng ta không thể sống như thế này nữa, từ lúc ấy tỷ ấy bắt đầu mất tích, cả ngày có khi trẫm không thể nhìn thấy bóng dáng tỷ ấy, sau này dần dần có rất nhiều người xuất hiện trong cuộc sống của trẫm và tỷ tỷ, tỷ ấy tìm sư phụ cho ta, cùng ta học tập, ngươi biết không thật ra so với tỷ ấy trẫm thua kém rất nhiều, tỷ ấy học gì cũng giỏi hơn trẫm, còn suy một ra mười, trẫm biết tỷ ấy đang dần dần thay đổi trở nên trầm lặng hơn, có lần trẫm nhìn thấy tỷ ấy mặt không đổi sắc mà lấy kiếm từng nhát từng nhát chém một nô tỳ đến chết, trẫm nhận ra đó là nô tỳ được phân phó hầu hạ trẫm cùng tỷ tỷ lúc trước, sau đó tỷ ấy dùng độc khiến cái xác đó hóa thành một đống bùn" Chính Đức Đế nói đến đây anh mắt đảo qua Trần công công đang run rẩy đứng kế bên lạnh nhạt hỏi: "Ngươi cũng cảm thấy tỷ ấy quá ngoan độc", Trần công công khom người càng sâu run giọng đáp: "Không..không, công chúa chỉ vì Bệ hạ"
Chính Đức Đế nhìn chằm chằm đến khi Trần công công mồ hôi đã lấm tấm mới thu hồi đường nhìn, hắn khẽ cười nhẹ nói tiếp: "Ngươi nói đúng rồi, tỷ ấy làm mọi chuyện điều là vì trẫm, tỷ ấy có thể ngoan độc với người ngoài nhưng đối với trẫm thì chỉ tràn đầy ôn hòa, sủng nịnh".
Chính Đức Đế lên ngôi mười năm trải qua hai lần cung biến, lần đầu là giúp Chính Đức Đế đăng quang bảo điện, lần thứ hai là giúp Chính Đức Đế bài trừ hết sạch dị kỉ trong triều, nắm vững triều cương khiến ngôi vị Hoàng Đế của hắn không gì lay động được, nhưng trong lần cung biến đó tỷ tỷ ruột của Chính Đức Đế, trưởng công chúa Thủy Mặc Ngọc vì bảo hộ cho Chính Đức Đế bị quân phản loạn làm bị thương nghiêm trọng, mặc dù thái y hết lòng cứu chữa nhưng cũng không chống lại được thiên mệnh.
Trưởng công chúa Thủy Mặc Ngọc dung mạo không chỉ khuynh quốc khuynh thành còn được Chính Đức Đế kính trọng vô cùng, ngày đưa tang tất cả dân chúng cùng quần thần điều sững sờ nhìn đế vương của họ quỳ xuống trước mộ phần của Trưởng công chúa, không người nào hiểu đường đường một Đế vương sao lại hạ mình như vậy dù cho người này có là tỷ tỷ ruột đi chăng nữa, chỉ có Chính Đức Đế biết cái quỳ này là hắn muốn bày tỏ lòng mình đối với những công ơn của tỷ tỷ, người không chỉ là tỷ tỷ còn có ơn nâng đỡ, bảo hộ và hơn hết người như ân sư dạy dỗ hắn, giúp đỡ hắn đến khi hắn ngồi vững tại ngai vị này.
Chính Văn Đế mười hai năm, Trưởng công chúa Thủy Mặc Ngọc qua đời, hưởng thọ ba mươi hai tuổi, chung thân chưa gả, táng nhập hoàng lăng
Truyện khác cùng thể loại
281 chương
42 chương
240 chương
12 chương
142 chương
72 chương