Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Chương 389 : Hướng phía Đông
" Th... Thiên... ca.... Th... Tha mạng... Ta... Ta biết... sa... sai rồi... "
Sau một hồi quần qua vật lại, Thống Trung bị Hạo Thiên đánh cho bò lết trên sàn, hồn muốn lìa khỏi xác luôn rồi.
Đám nhóc đứng một bên nhìn, không khỏi lòng sợ hãi và thấy đau dùm cho Thống Trung. Còn bọn An Lam Nguyệt lại là " ồ " lên " ồ " xuống mấy chập liền.
Hạo Thiên đánh xong, phủi tay nói
" Lần sau còn ăn nói bừa bãi ta liền đánh gấp đôi hôm nay "
Thống Trung cố gắng lấy hơi, nói
" Không... Lần... lần sau không dám nữa... "
Minh Kỳ lại bảo
" Đúng là Thiên ca có những hành động như vậy thật, nhưng đó căn bản là ca ca đối xử tốt với đệ đệ thôi. Ai bảo ngươi suy diễn cho lắm vào làm chi, lúc nào cũng là cái miệng hại cái thân thôi "
Thống Trung cố gắng ngồi dậy, nói
" Ta chỉ kể lại đúng những gì ta thấy được thôi, vả lại các ngươi cũng thấy như thế mà đúng không? "
" Bốp "
Đầu Thống Trung lại u lên một cục, Hạo Thiên " hừ " một tiếng, nói
" Ta vừa mới nói cái gì đấy? "
Thống Trung ôm đầu, uất ức không nói nữa. Tiểu Siêu phì cười, nói
" Ta cũng thấy như vậy, cơ mà như vậy không tốt sao? Huynh đệ trong nhà nên đối xử với nhau thân thiết như vậy chứ "
Thống Trung lại nói
" Nhưng mà nó quá là... "
Nói đến đây Thống Trung liền dừng lại khi bị cái trừng mắt của Hạo Thiên lướt tới, Lăng Giang Tuyết phì cười bảo
" tiểu Siêu đối với chúng ta mà nói là vô cùng quan trọng, vì vậy nên chúng ta không muốn đệ ấy phải chịu bất kì thương tổn nào cả. Nên đặc biệt quan tâm như vậy là đúng thôi mà "
An Lam Nguyệt cũng gật đầu, ôm chầm lấy tiểu Siêu vào lòng, nói
" Đúng vậy, tiểu Siêu rất quan trọng đó, Thiên Thiên mà không đối xử tốt với đệ ấy là ta đánh đệ đó "
Hạo Thiên khẽ cười, nói
" Được rồi, chúng ta cũng mau chóng lên đường thôi. Còn nhân nhượng nữa thì tới ngày mai mới lên đường được mất "
" Vâng "
Đám nhóc đồng thanh hô lên, cả bọn vai sánh vai, cười nói vui vẻ mà đi bên nhau. Rời khỏi học viện Tát Lôi, địa điểm đầu tiên là thủ đô Nặc Luân, và những thị trấn, làng nhỏ nằm xung quanh nơi này.
Xung quanh thủ đô Nặc Luân có tổng cộng 4 làng nhỏ nằm ở bốn hướng Đông, Tây, Nam và Bắc. Mỗi ngôi làng nằm gần những vách đá lớn, quanh năm bốn mua đều trồng lúa, nuôi gia súc và thủy sản sống qua ngày. Còn thủ đô Nặc Luân lại là nơi sầm uất, người ra kẻ vào mỗi ngày là nhiều vô số kể. Và ngôi làng mà lần trước nhóm Hạo Thiên tìm không thấy Băng Liên chính là ngôi làng ở phía Nam, hiện tại di chuyển đến ngôi làng phía Đông tìm trước, sau đó sẽ sang Bắc và Tây, rồi vào thủ đô và sang nơi cuối cùng là Nam để tìm kiếm.
Cả bọn di chuyển khỏi nơi này, đến bìa rừng Phục Lâm, lại di chuyển dần vào bên trong, với tốc độ nhanh dần đều và di chuyển một cách linh hoạt trong rừng cây do được huấn luyện thường xuyên. Cả bọn nhanh chóng rời khỏi khu rừng, nơi đầu tiên là phía Đông nơi cả bọn đi ngang qua luôn thủ đô Nặc Luân, đi thẳng về hướng Đông.
Ngôi làng nhỏ ở hướng đông với dân số hơn ngàn người, mặc dù gọi nhỏ nhưng số người cũng khá đông đúc, nói là nhỏ vì đang so nó với thủ đô kia mà. Nhà ở san sát nhau, người đi qua lại bận rộn cả ngày, phụ nữ ở nhà dọn dẹp nhà cửa hoặc làm những công việc như thêu dệt, may vá, thủ công để kiếm thêm tiền. Còn đàn ông thì ra đồng cày cuốc, trồng cây, làm những công việc nặng nhọc hơn.... Trẻ con đến tuổi lại đi học, chưa đủ thì ở nhà chạy khắp làng khắp xóm để chơi đùa cùng những đứa trẻ khác. Đó hầu như là sinh hoạt chung của tất cả các ngôi làng ở nơi này, một vài nơi phát triển hơn có lẽ sẽ phát triển hơn được một chút.
Đến ngôi làng đầu tiên ở phía Đông, nhóm Hạo Thiên cảm thấy có chút thích thú với không khí làng quên nơi này. Yên bình, an tĩnh, mát mẻ và đầy mùi hương của lúa, và đôi khi sẽ nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ nhỏ chạy quanh khắp nơi này, rộn rã hẳn lên.
Cả bọn vào trong làng, không khí khu chợ và các cửa hàng đầy sự ồn ào và náo nhiệt. Những lời nói qua lại của người bán kẻ mua, của những người phụ nữ dừng chân lại nói chuyện với nhau, tiếng rao bán om ả của những người bán hàng rong, và dường như những nơi làng nhỏ như thế này sẽ không có khách từ nơi khác đến, và dường như chỉ là số ít các thương buôn nhỏ đến để trao đổi, mua bán mà thôi.
Cho nên hiện tại, nhóm Hạo Thiên vừa vào liền thu hút người. Vì đa số người dân nơi này ăn mặc rất đơn giản, quần áo thô sơ, nhiều người còn mặc đồ chắp vá nhiều nơi. Mà nhóm Hạo Thiên hiện tại, quần áo mặc dù đơn sơ, giản dị thật đấy, nhưng đều là đồ thương hiệu lớn, đồ đẹp trắng tinh tươm, đường nét tinh tế, lại cộng thêm sự đẹp trai xinh gái càng sáng chói hơn nắng mặt trời kia, thật khiến người ta phải nhìn mãi không ngưng.
Nhóm Hạo Thiên đi đến nơi nào, nơi đó liền im bặt lại, ánh nhìn đều đổ dồn lên người bọn họ. Đến cả lũ trẻ đang chạy đuổi bắt nhau chơi đùa vui vẻ cũng không khỏi bị hút hồn đi mà ngây ngẩn ra. Hạo Thiên vừa đi, khuôn mặt lãnh khốc vô tình vừa nhìn xung quanh, chợt dừng lại, tiến tới một người phụ nữ tuổi trung niên, tay lấy từ trong người ra bức ảnh của Băng Liên, khẽ cười nói
" Xin hỏi, vị phu nhân này, có từng gặp qua cô bé nào như vậy chưa? "
Người phụ nữ có chút thất thần, hồi lâu chưa trả lời vì mải mê nhìn Hạo Thiên, Hạo Thiên cũng không ngại đứng chờ bà một lát, hồi sâu bà liền hoàn hồn về, vội nói
" Chưa... Chưa từng thấy "
Hạo Thiên gật đầu nói
" Cảm ơn "
Lại hướng phía người dân mà hô lớn
" Xin hỏi quý vị ở đây đã từng gặp qua cô bé như thế này hay chưa? "
Lời Hạo Thiên vừa dứt, đám nhóc vừa linh động đem ảnh đến cho từng người xem qua, để họ xác nhận một chút xem đã từng nhìn thấy qua hay chưa.
Từng người rồi lại từng người xem, nhưng ai nấy đều là lắc đầu không biết, bó tay đành chịu. Hạo Thiên khẽ thở ra, nói
" Cảm ơn mọi người. Vậy xin hỏi xung quanh đây còn nhà nào khác hay không? "
Lúc này, một người đàn ông trung niên cao lớn, da ngăm đen, trên lưng vác theo bó củi lớn mà nói lớn
" Còn có vài khu nhà ở nữa gần núi, các cậu đến đó tìm thử xem "
Hạo Thiên gật đầu, nói
" Được, cảm ơn rất nhiều "
Người đàn ông đó lại bảo
" Nơi này rất lâu rồi không có người đến, nếu có cĩng chỉ là những thương buôn nhỏ vừa vào liền ra. Hôm nay các cậu đến nơi này rồi, vậy hãy ở lại nghỉ ngơi đi "
Hạo Thiên khẽ nhíu mày, người đàn ông lại bảo
" Tôi biết các cậu đang nghi ngờ tôi có mưu kế gì đó, nhưng đừng lo. Chúng tôi chỉ muốn tỏ lòng hiếu khác thôi, vốn cũng chẳng có ý gì cả, nếu các cậu không thích thì cũng chẳng sao "
" ca ca, huynh đẹp thật đó "
Đúng lúc này lại có một tiểu muội muội chạy đến ôm lấy chân của Hạo Thiên, cô bé búi hai cục tóc ở hai bên đầu bằng sợi dây đỏ, mặc một chiếc váy cũ, vẻ ngoài cũng khá đáng yêu, cười nói khen cậu rất vui vẻ.
Hạo Thiên mỉm cười bế cô lên, nói
" Thật sao? "
Tiểu muội muội kia lại cười nói
" Đúng vậy, huynh mà các ca ca tỷ tỷ rất xinh đẹp. Muội là lần đầu tiên nhìn thấy đó "
Lăng Giang Tuyết bên cạnh cũng cười hỏi
" tiểu muội muội, nơi này vì sao không có người tới vậy? "
Tiểu muội muội kia liền bảo
" Là do... "
" Linh nhi, câm miệng cho ta "
Một góa phụ liền chạy ra, ôm lấy cô bé lại và nói
" Xin lỗi các cô cậu, con gái tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, đừng nghe nó nói linh tinh. Mọi người nếu hôm nay muốn dừng chân thì cứ ở nhà tôi đi, có điều sáng sớm phải đi ngay đấy "
Hạo Thiên khẽ nhíu mày, biết có chuyện gì đó đã xảy ra ở nơi này, liền nói
" Có chuyện gì sao? "
Người phụ nữ lại cố gắng gượng cười, lắc đầu nói
" Không có gì... "
" Áaaaaaa... "
Một tiếng hét lớn liền vang lên
( P/s: mấy hôm mà tác không đăng mọi người cứ cộng dồn lại nha, đợi hoàn truyện này sang truyện khác tác sẽ bạo. Chứ hiện tại thật sự là không còn ngày đâu mà bù cho mọi người, thiếu điều còn muốn nợ dài dài đây... ╯﹏╰)
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
197 chương
28 chương
126 chương
161 chương