Trong khi đó, nàng Mun hiền lành đang bị kẹp giữa hai chàng trai đẹp như hoa, đồng thời nhận thêm một đống tia laze bắn về phía mình. Do siêu thị gần nên cả ba quyết định đi bộ. Nhỏ chỉ muốn yên ổn đi mua đồ nhưng hai anh chàng kia lại không tha cho nhỏ -  Mun này. Tôi mới tới đây không quen cho lắm. Mai cô đưa tôi đi tham quan nhé.- Ken đẹp trai giở chiêu sát gái -  Hả? À…không được rồi. Mai tôi phải làm đi học rồi. Hai người không đi sao? – Nhỏ thắc mắc -  Có chứ. Nhưng học xong chúng ta không làm gì mà. Được không? – Kin nhìn nhỏ bằng ánh mắt đầy hy vọng Đôi mắt trong veo như nước hồ sâu hun hút, chìm vào liền không thể thoát ra. Mun không tự chủ gật đầu một cái. -  Cô đã hứa rồi đó. Không được lừa tụi tôi nhé. – Cả hai người cùng nói -  Được rồi. Ai lừa được mấy người chứ. -  Đưa đây tôi cầm cho. – ken giựt phắt áo khoác trên tay Mun -  Cảm ơn. - Mun thơ ngây không để ý thấy Ken nháy mắt với Kin -  Cô mỏi chân chưa? Có cần tôi cõng không? – Kin -  Không sao. Tới rồi. Chúng ta phải mua cái gì vậy?  - Mun -  Bánh, trái cây và nước. – Kin -  Vậy mua nhanh rồi về. – Ken Cả ba nhanh chóng lấy xe đẩy và tiến vào khu bán thực phẩm -  Mun, lại đây xem cái này đi. – Ken gọi -  Được rồi. – Nhỏ vội chạy từ quầy trái cây lại. – Xem cái gì chứ? Anh chưa bao giờ thấy kem cây hay sao? -  Mun, lại nhìn cái này. – Kin nói -  Tới đây….Cái này là đậu hủ, anh chưa bao giờ ăn sao? -  Còn cái này? – Ken -  Là màn thầu. - Mun -  Này là gì? – Kin -  Nè. Không được mở ra. Đó là sữa tiệt trùng mà. – Mun vội cản -  A…Anh không được ăn cái đó. Chưa trả tiền mà -  ….. Sau khi ra khỏi siêu thị, Mun vô cùng mệt mỏi. Hai tên này cứ như người ngoài hành tinh xuống trái đất làm nhỏ mệt muốn chết. Chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thôi chứ còn chơi cái gì nữa đây trời. Đi được một lúc, nhỏ bỗng cảm thấy lạnh. -  Nè. Áo khoác của tôi đâu? – Mun đưa tay ra -  Vứt rồi. – Ken thản nhiên đáp. -  Cái gì? Anh bỏ ở đâu? -  Có gì quan trọng trong đó sao? Chỉ là cái áo khoác thôi mà. -  Tôi hỏi anh vứt ở đâu. – Mun gần như là hét lên -  Cái thùng rác ở gần siêu thị. – Kin hơi bất ngờ -  Nè…nhỏ đi đâu vậy? – Ken gọi với theo Mun không đáp. Nhỏ một mạch quay đầu chạy về hướng ngược lại. Khi nhỏ đến nơi, rác ở trong thùng đã bị vứt vào xe rác. Nhỏ hoảng hốt xin người lao nhỏng chờ một chút rồi không ngại bẩn mà banh đống rác trong xe ra. Mun tìm thật lâu tới khi người lao nhỏng nhắc nhở vẫn không thấy. -  Xin lỗi đã làm phiền chú. – Mun cuối đầu, người như muốn gục xuống. -  Không có gì. Cháu muốn tìm gì sao? – người lao công tốt bụng hỏi thăm -  Dạ. cháu tìm một chiếc áo khoác da màu đen ạ. -  Bọn ta có phân loại rác mà. Nếu ta tìm thấy thì sẽ gọi cho cháu. -  Vâng. Chú cho cháu mượn điện thoại một tí. – Mun cầm lấy rồi gọi vào số mình. – Nếu bác tìm thấy thì gọi cho cháu nhé. Cảm ơn bác cháu đi trước ạ. “Áo khoác của anh hai. Mất rồi. Làm thế nào bây giờ” Mun đi như người mất hồn, nhỏ vấp phải hòn đá ngay trước mặt mình. Hôm nay nhỏ mặt quần đùi nên ngay đầu gối bị lát một mảng. Vết thương tuy chỉ hơi đau nhưng Mun lại khóc òa lên như con nít. Nhỏ gục đầu xuống gối vừa khóc nứt nở vừa thì thầm. “ Anh hai, em xin lỗi. Em lại làm mất đồ nữa rồi. Anh mau về tìm cho em đi”