Siêu trộm và sát thủ
Chương 17 : Nhật kí của jun
Ngày còn bé, tôi đã được dạy cách sống như một người máy, cuộc sống cứ nhạt nhẽo trôi qua như thế cho đến khi tôi 7 tuổi.
Ba mẹ tôi đưa tôi đến vệ tinh quân. Tôi không kháng nghị điều gì bởi cuộc sống của tôi là do họ cài đặt.
Ngày đầu tiên tôi đi tham quan, lúc ngang qua bờ sông thì bắt gặp một cô bé rất khả ái. Tôi nấp ở một bên nhìn cô ấy lấy lá chuối quấn lên người rồi bắt đầu nhảy một điệu nhảy kì lạ. Giống như đang làm phép đuổi người ngoài hành tinh vậy.
Nhịn không được, tôi vừa tiến lại gần thì bị bộ quần áo của nhóc con đập vào mặt. Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đầy sợ sệt chạy đến chỗ tôi, tôi liền cảm thấy vui vẻ. Nhóc con nói chuyện rất khó hiểu. Nào là lấy thân báo đáp, đền tiền,.. một chữ tôi đều nghe không lọt. Chỉ nghe thấy được cô ấy muốn tôi hôn mình.
Tôi vốn rất hào phóng, không ngần ngại in một nụ hôn lên môi cô ấy, lại chợt phát hiện môi cô ấy rất ngọt. Tôi cứ hôn, hôn như thê cho đến khi cô ấy kháng nghị, mặt mày đỏ bừng nhìn tôi không cam lòng.
Lúc đó mới nhận ra, cô nhóc này ngốc vô cùng. Đã bị tôi hôn như vậy mà vẫn muốn đền tiền cho tôi. Vì tôi nhất quyết không nhận tiền nên sau này, phía sau tôi có thêm một cái đuôi. Tôi ở chỗ nào thì cô ấy cũng xuất hiện. Dần dà, nó thành thói quen khó bỏ.
Có lần, cô ấy trốn ra ngoài mua bánh cho tôi. Khi trở về bị lão đại phát hiện, phạt cô ấy phải luyện tập 3 ngày không được nghỉ. Lúc gặp tôi, trên người đầy vết thương nhưng vẫn cười toe toét. Khi đó tôi tự nhủ rằng sau này phải chăm sóc thật tốt cho cái đuôi nhỏ của mình.
Đến khi tôi lớn thêm chút nữa, không phải cái đuôi ấy bỏ đi mà là tôi tự tay chặt đứt nó ra.
Tôi hứa với cô ấy, cả hai sẽ cùng nhau tốt nghiệp. Có một lần, lão đại đến tìm tôi, nhờ tôi hoàn thành một nhiệm vụ. Nhiệm vụ lần đó, nếu tôi không làm thì cô ấy sẽ phải nhận nó. Đương nhiên, tôi chấp nhận. Tôi không có thời gian để giải thích vì phải chuyển đi ngay lập tức, cả lời từ biệt cũng chưa kịp nói. Khi đó, tôi để lại số điện thoại của mình.
Sau nhiều năm dai dẵng, tôi cũng được trở về. Lần đầu gặp lại cô ấy, vẫn đáng yêu như trước kia trừng mắt nhìn tôi. Chỉ là giữa chúng tôi có một khúc mắc nho nhỏ.
Vì phải làm nhiệm vụ nên cô để cho tên khốn kia ăn đậu hũ, làm tôi tức đến đỏ mắt. Cả lúc cô ấy mặc chiếc váy kia đi dạo, tôi chỉ thấy đầu mình bốc khói.
Lần đầu tiên cô ấy khóc. Nhóc con ấy thật ra không kiên cường như tôi nghĩ. Chỉ vì tôi ra đi lại thương tâm đến vậy, khóc đến sưng mắt.
Người xưa từng nói “đẹp trai không bằng chai mặt”. Tôi cứ mặt dày bám lấy, xem cô ấy làm cách nào đuổi tôi đi.
Bảo bối, lần này anh trở về, nhất định sẽ giữ em thật chặt.
Hình như tôi quên nói cho bạn biết, đã bao lâu rồi nhưng môi của cô ấy vẫn ngọt như vậy, vẫn như lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
25 chương
41 chương
10 chương