Siêu Cấp Tội Phạm
Chương 293
Trên lớp học ở Học viện quân sự Bắc Đẩu.
Hôm nay Lâm Phi tâm trạng tốt đến lớp học, nhìn thấy giáo quan Lưu Lệ lâu lắm mới gặp.
Hơn nữa Lâm Phi còn đến muộn, tiết này là môn cứu sinh, khi lớp học được nửa tiết thì hắn ra chui vào lớp từ cửa sau. Không biết nửa đầu tiết giáo quan Lưu Lệ giảng cái gì, còn hiện tại Lâm Phi đang nghê Lưu
Lệ nói về những ví dụ thực tế và phương pháp ứng phó trên chiến trường.
- Nếu trên chiến trường bị Bách Thú Đế Quốc bắt làm tù binh thì rất may mắn cho các bạn biết một điều, tuy không bị giết chết nhưng các bạn sẽ bị ngược đãi một cách phi nhân tính. Bách Thú Đế Quốc hung tàn sẽ không có chuyện đối xử tốt với tù binh. Nếu bị bắt trong khi thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt nào đó, các bạn sẽ phải đối mặt với sự tra khảo và máy phân tích điện tử. Loại máy này sẽ moi một cách nhiều nhất những tin tình báo mà các bạn biết. Đương nhiên đại não của các bạn sẽ bị tổn thương rất lớn.
Giáo quan Lưu Lệ nói, nhìn xuống học viên trong lớp, còn có đại vương trốn học Lâm Phi lâu lắm mới gặp. Lần này cậu ta lại không ngủ gật, xem ra lần giảng bài này rất thành công.
- Vậy giáo quan, làm thế nào để đối phó với thứ máy phân tích đại não đó? Làm thế nào để sống sót khi bị bắt làm tù binh?
Có học viên hỏi.
- Nếu Bách Thú Đế Quốc biết những điều các bạn biết thì các bạn sẽ càng gần với cái chết. Sau khi bị bắt làm tù binh, bị gắn máy phân tích hãy cố gắng nghĩ đến những việc không liên quan đến chiến tranh hoặc tình tiết trong phim. Hãy nghĩ đến những thứ khiến các bạn phân tán sự chú ý, còn phải cho rằng đó là sự thật.
Giáo quan Lưu Lệ chỉ một số ví dụ trên màn hình.
Lưu Lệ ngẩng đầu định truy hỏi Lâm Phi tại sao lại đến muộn thì phát hiện chỗ ngồi của Lâm Phi giờ chỉ còn lại cái ghế trống không. Chẳng trách mà hắn không ngủ gật, không những đến lớp muộn mà còn về sớm. Giáo quan Lưu Lệ bực lắm, nắm đấm siết chặt lại, đấm lên bàn.
- Tên suy đồi này!
Lưu Lệ giận dữ quát lên.
Học viên trong lớp lặng như tờ, tất cả bắt đầu tập trung chú ý nghe giảng. Họ không có gan như Lâm Phi chọc giận vị giáo quan Lưu Lệ này.
Lâm Phi nhàn tản đi dạo trong sân trường, nghĩ bụng:
- Bị bắt làm tù nhân rồi còn muốn giữ bí mật, chỉ có chết mà thôi. Hơn nữa mình đánh địch bằng người máy, bị đánh đến tan tành thì mới bị bắt, mà tỉ lệ xảy ra việc đó quá thấp, bao giờ gặp phải thì tuỳ cơ ứng biến là được.
Lâm Phi đi về phía viện nghiên cứu của bà Phùng Hợp.
Mười phút sau hắn đến nơi.
Lâm Phi tìm đến một đại hán mặc áo choàng trắng nhưng nhìn không giống bác sĩ, nói:
- Đưa tôi đến gặp bà Phùng Hợp.
Người đó nhận ra Lâm Phi là đại đệ tử mà bà Phùng Hợp tâm đắc nhất, vội đưa hắn tới một chiếc thang máy.
Lâm Phi bước vào, thang máy không đi lên mà đi xuống dưới.
Lâm Phi lại được đưa tới nơi nghiên cứu ngầm dưới lòng đất không công khai với bên ngoài.
Sau đó thông qua một vài cửa kiểm tra, Lâm Phi tới một gian phòngcó chiếc máy tham chắc sinh vật loại nhỏ.
Lâm Phi bước vào cửa, cảm giác thân thể mát lạnh thấy bà Phùng Hợp đang ngồi trên xe lăn, trên đầu đội một cái chụp kim loại lớp, trên đó còn có hơn mười dây nối.
Thấy Lâm Phi bước vào, bà Phùng Hợp bỏ cái chụp ra, để lộ gương mặt đầy vết khâu.
- Tốt quá, Lâm Phi, cậu đến vừa đúng lúc. Gần đây tôi đang nghiên cứu một đề tài mới, gọi là định luật nhân quả tương lai.
Bà Phùng Hợp phấn khích nói.
- Định luật nhân quả tương lai? Là cái gì vậy?
Lâm Phi tò mò hỏi.
- Cậu có thể hiểu thế này. Điều kiện của sự việc sắp xảy ra là nhân, sự việc đã xảy ra rồi chính là quả. Chỉ cần đáp ứng một số điều kiện là một số sự việc sẽ xảy ra theo ý muốn.
Ví dụ giờ tôi bắn súng vào đầu của nghiên cứu viên bên cạnh mình, là nhân. Vậy thì một giây sau anh ta bị nổ đầu mà chết, đó chính là quả.
Bà Phùng Hợp nói, rồi lấy ra từ dưới xe lăn một khẩu súng chĩa vào đầu người đứng bên cạnh.
Lâm Phi thì không có gì, còn người kia thì sợ đến mức cuống cuồng chạy khỏi phòng thí nghiệm.
- Giờ tôi cầm súng uy hiếp một nghiên cứu viên, ở quá khứ thì đó chính là nhân. Anh ta chạy khỏi đây là quả. Chỉ cần đáp ứng một số điều kiện thì một số việc sẽ xảy ra theo ý muốn.
Bà Phùng Hợp nói.
- Chính là mối liên hệ giữa việc sắp xảy ra và điều kiện để xảy ra việc đó. Nhưng nghiên cứu chúng thì có ích gì?
Lâm Phi hỏi.
- Một cái nhân quả nhỏ bé nhn có vẻ vô dụng, nhưng một định luật lưới nhân quả phức tạp, một khi tôi nghiên cứu được thấu triệt và sắp đặt được chương trình phân tích mối liên hệ nhân quả thì có thể hoàn thành chương trình định luật nhân quả. Tôi sẽ khống chế được những việc sẽ xảy ra trong phạm vi nhỏ. Cậu động lòng chưa Lâm Phi? Có muốn có khả năng nắm bắt tương lai không?
Bà Phùng Hợp dùng giọng nói dụ dỗ hỏi Lâm Phi.
- Bà bà, thân thể và đại não tôi không chịu nổi sự dày vò của bà đâu.
Nếu bà dùng tôi làm thí nghiệm, tôi mà chết thì bà sẽ mất một đại đồ đệ đấy.
Lâm Phi nghe là hiểu ý của bà Phùng Hợp, vội thoái thác.
- Không phải tôi muốn cậu làm thí nghiệm. Yên tâm, quá trình này rất an toàn thì tôi mới mời cậu.
Bà Phùng Hợp có phần phấn khích, hai tay cũng run cả lên.
- Ding doong, quét khung cảnh, phù hợp nhiệm vụ 72%, khởi động nhiệm vụ: Tổ Chú Dự Ngôn Thuật.
Giới thiệu: Bà Phùng Hợp thân là Thái Sơn Bắc Đẩu, thân phận thần bí trong giới y học của Thiên Long Liên Bang, gần đây có cảm ngộ mới, nghiên cứu định luật nhân quả. Thần là đại đệ tử của bà, là người kế thừa Chiến Thần, ngươi nên đứng ra phụ giúp bà hoàn thành nghiên cứu.
Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: Trong bảy ngày trợ giúp bà Phùng Hợp hoàn thành nghiên cứu định luật nhân quả.
Điều kiện nhiệm vụ thất bại: Trong bảy ngày bà Phùng Hợp nghiên cứu thất bại.
Phần thưởng: Kỹ năng thôi miên thuật của ký chủ có thể thăng cấp thành dự ngôn thuật.
Giải thích của hệ thống: Tổ Chú Dự Ngôn Thuật có thể thông qua một số điều kiện hạn chế khiến một số sự vật hoặc con người, trong điều kiện hợp lý trải qua sự việc mà ký chủ chỉ định. Mức độ khó dễ của sự việc xảy ra, quan hệ nhân quả, tỉ lệ thuận với mức độ tiêu hao tinh thần lực của ký chú.
Lâm Phi nghe đến đây, bất lực gật đầu với bà Phùng Hợp
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
19 chương