Thân thể của sát thủ Tà Long được Ám Phi Hoa cho vào khoang lạnh bảo quản. Tù nhân nhà tù Ca Nhĩ hàng ngày đi tập luyện đều đi qua đám chó săn xích ở cổng lớn Thánh Giáo. Không muốn đi bằng bốn chân, họ bắt đầu ổn định tại Thánh Giáo. Lâm Phi cầm xích cho đem theo Tà Long rời khỏi căn cứ Thánh Giáo. Trên đường trở về Bắc Đẩu Tinh. Trong phòng nghỉ của phi thuyền. Tà Long tỉnh dậy. Sau khi tỉnh, hắn phát hiện tầm mắt của mình trở nên rất thấp, lẽ nào mình lại nằm dưới đất. Hắn muốn đứng dậy nhưng kinh hoàng khi phát hiện cánh tay của mình trở nên rất ngắn, hai chân cũng không còn nữa, không, không phải không còn mà là biến thành bốn cái chân chó. - Ưm ưm… Tà Long muốn nói nhưng lại phát hiện mình không nói được. Lâm Phi không giữ lại tiếng nói cho hắn. Tà Long lúc này vô cùng kinh hoàng, mơ, đây chắc chắn chỉ là một cơn ác mộng. Hắn ngẩng lên, phát hiện lão đại Lâm Phi đang mỉm cười nhìn hắn. - Tỉnh lại rồi à? Tôi làm một phẫu thuật nhỏ cho cậu, phẫu thuật rất thành công. Đến lúc này thì không có phản ứng bài xích. Để trừng phạt, cậu phải ở trong cơ thể chó một năm, sau một năm nếu biểu hiện tốt thì tôi sẽ cho cậu trở lại làm người. Giờ cậu làm quen với cơ thể mới đi. Lâm Phi mỉm cười nói với con chó săn trước mặt. Tuy phẫu thuật rất thành công nhưng Lâm Phi cũng không đảm bảo sẽ không có phản ứng bất thường. Nhưng điều này không quan trọng, dù có phản ứng không tốt thì trong Học viện quân sự Bắc Đẩu vẫn còn bà Phùng Hợp và cô gái giết mổ. Cô gái giết mổ còn là chuyên gia về mặt này. Đến lúc đó đưa Tà Long đến chỗ cô ấy chữa trị là được. - Ưm ưm… Tà Long cố gắng muốn nói, muốn nhận lỗi nhưng không thể nói được chữ nào. Hắn nhìn Lâm Phi, ánh mắt xuất hiện sự phẫn nộ, nhưng chỉ trong mấy giây đã biến thành sự sợ hãi. Trước khi Tà Long vào tù thì hắn là một sát thủ nổi tiếng của liên bang, xếp thứ chín trong bảng xếp hạng các sát thủ. Cuộc đời hắn chưa bao giờ xuất hiện từ “sợ”, trước kia với Lâm Phi lão đại cũng chỉ là kính phục. Nhưng hôm nay hắn thật sự sợ rồi. Hắn bắt đầu thử di chuyển chân trước, hắn giơ chân trước lên muốn đứng thẳng dậy nhưng giờ hắn vẫn chưa thích ứng với cơ thể này nên bị ngã ngửa ra sau. Bịch một cái rơi xuống đất. Nỗi sợ hãi vây lấy trái tim hắn, Tà Long thử dùng chân trước viết chữ lên đất. - Lão đại, tôi sai rồi, tha cho tôi đi, cho tôi trở lại thành người đi. Tôi sẽ không bỏ trốn nữa. - Tôi có một thủ hạ, cô ấy muốn có một con chó chơi cùng, cậu ngoan ngoãn chơi với cô ấy một năm, không phạm lỗi, trông cô ấy giúp tôi. Một năm sau tôi sẽ phẫu thuật cho cậu trở về làm người. Lâm Phi nói, sau đó hắn ném cho Tà Long một cái gương nhỏ. - Nhìn cậu hiện giờ đi. Tà Long tiến lại chỗ cái gương, nhìn thấy mình trong gương, là một con chó săn lớn, đầu chó, tai chó, mõm chó, còn cả bốn cái chân chó với một cái đuôi. Hơn nữa hắn còn phát hiện mình là một con chó cái. Tà Long biết cuộc đời bi kịch của mình bắt đầu rồi. - Một năm, chỉ cần vượt qua một năm là mình sẽ lại có cơ thể của con người. Tà Long vô cùng ảo não nghĩ, nếu ông trời cho hắn một cơ hội về quá khứ thì hắn nhất định sẽ không trốn khỏi Thánh Giáo. Bây giờ, nếu trở lại thành người, dù có phải sống những ngày không thấy ánh sáng mặt trời trong nhà tù Ca Nhĩ hắn cũng đồng ý. Phi thuyền tới Bắc Đẩu Tinh, Lâm Phi dắt chó về biệt thự, xuống mật thất. - Chủ nhân về rồi à? Á, con chó này hung dữ quá, xấu quá! Tôi muốn chó con đáng yêu một chút cơ! Ngô Tiểu Man mặc bộ đồ cô hầu nhìn thấy Lâm Phi dắt theo con chó săn to thì nói. Tà Long nghe thế trong lòng có chút mong chờ. Tuy hắn không biết tại sao Lâm Phi lại nhốt một cô gái dưới mật thất nhưng nếu cô ta không thích thì có lẽ Lâm Phi sẽ cho hắn lại làm người. Dù rằng tỉ lệ này là rất thấp. - Con chó này tôi nhặt được bên đường, là chó hoang, rất thông minh. Tôi đặt tên nó là Tà Long. Tà Long, chủ nhân mới không thích mày, nếu cô ấy không giữ mày lại đây thì ta thả mày ra, trở về với dường phố đi, mày muốn ở lại đây hay tiếp tục làm chó hoang? Lâm Phi nói. Tà Long nghe thế lập tức nằm xuống đất bất động làm ra vẻ đáng thương. Hắn không muốn ra đường đâu. Mình là người mà, nghe ý của Lâm Phi thì nếu cô gái kia không giữ hắn lại thì hắn sẽ thật sự trở thành chó hoang, mà còn là chó cái hoang. Hắn không muốn sinh chó con, càng không muốn bị hấp lên hoặc chết đói giữa đường đâu. - Đáng thương thế sao, vậy tôi giữ nó lại vậy. Tà Long, qua đây, tao có chân gà này. Ngô Tiểu Man nhìn con chó đáng thương nằm dưới đất, vào bếp lấy bữa trưa của mình ra, cầm cái chân gà huơ đi huơ lại. Tà Long bắt đầu tiến lại tiến lại chỗ Ngô Tiểu Man, do chưa thích ứng lắm với thân thể mới nên đi vài bước là chân sau giẫm chân trước, ngã lăn ra. - Ha ha, ngốc thật, thông minh gì chứ. Ngô Tiểu Man cười rồi ném chân gà đến trước mặt Tà Long. - Tiểu Man, cô chơi với Tà Long đi, tôi đi đường hơi mệt, về phòng nghỉ đã. Tối sẽ tới giám sát cô tập luyện. Lâm Phi nói rồi đi ra ngoài. Lâm Phi đi rồi, Ngô Tiểu Man nhìn con chó săn trước mặt, tuy vẻ ngoài của nó với những gì cô muốn có khác biệt nhưng Ngô Tiểu Man vẫn quyết định nuôi nó. - Sau này tao là chủ nhân của mày rồi. Tao là Ngô Tiểu Man, tao là tiểu công chúa của Bách Thú Đế Quốc, bị Lâm Phi bắt về đây làm nữ bộc. Mày phải nghe lời tao, bao giờ tao thoát được khỏi đây cũng sẽ đưa mày về Bách Thú Đế Quốc làm hộ quốc thần thú. Ngô Tiểu Man ngồi xuống vỗ đầu Tà Long, nói. Lời của Ngô Tiểu Man khiến Tà Long kinh ngạc vô cùng. Lâm Phi lão đại lại giam cả công chúa của Bách Thú Đế Quốc. Hắn càng ngày càng cảm thấy Lâm Phi đúng là ác ma thật sự, một con ác ma đội lốt người. Cả buổi chiều Ngô Tiểu Man dùng để huấn luyện thú cưng mới của mình đi. Sau khi Lâm Phi đi Ngô Tiểu Man phát hiện con hộ quốc thần thú tương lai của Bách Thú Đế Quốc lại không biết đi. Cứ được vài bước là chân nọ giẫm chân kia rồi ngã ra. - Mày là hộ quốc thần thú tương lai của Bách Thú Đế Quốc đấy, sao lại ngốc thế, đến đi cũng không xong. Nào, mau mang cuộn len về đây. Ngô Tiểu Man ném cuộn len ra xa rồi nói. Tà Long đành thích ứng với cơ thể mới một cách dần dần, bắt đầu di chuyển bằng bốn chân đi nhặt cuộn len.