- Anh rể không ngờ lại trốn học tới trình độ này. Chẳng lẽ bài học trên lớp đối với anh rể mà nói đã quá đơn giản rồi. Một học kỳ hắn lên lớp không tới mười lần. Lam Linh Nhi hơi giật mình nghĩ. Vốn cô còn cho rằng hôm nay lên lớp sẽ gặp được Lâm Phi, nhưng khi nghe thấy huấn luyện viên nói thì cô mới biết, khả năng này không tới một phần mười. Lâm Phi ngồi trong phòng ông lão côn trùng, đang tự hỏi khi ông lão côn trùng tới thì phải làm sao để thuyết phục được hắn, làm cho hắn trong tương lai không giao sinh vật chiến giáp bán thành phẩm cho Ám Phi Hoa. Nói với ông lão côn trùng về hòa bình thế giới thì tất nhiên chẳng có tác dụng gì. Từ thí nghiệm côn trùng của ông lão này trên tinh cầu là có thể nhận ra, trong đầu hắn căn bản không có khái niệm về hòa bình thế giới hay nhân loại. Rốt cục phải khuyên bảo ông lão côn trùng như thế nào đây? Lâm Phi tự hỏi rất nhanh. Hắn cũng sợ chết. Nếu nói với hắn là nếu giao bán thành phẩm của sinh vật chiến giáp cho Ám Phi Hoa là mình giết hắn thì cũng chẳng có tác dụng. Hiện tại ông lão côn trùng ở tại cứ điểm của Thánh giáo, uy hiếp của Ám Phi Hoa so với mình lớn hơn nhiều. Ám Phi Hoa nhất định đã nói với hắn, nếu không nghiên cứu nhanh lên thì sẽ đưa hắn lên thiên đường trước, chịu sự trách phạt của thần. Suy nghĩ một phút, Lâm Phi nghĩ tới một cách khác, để ông lão côn trùng nghiên cứu sinh vật chiến giáp trung thực, không giao bán thành phẩm cho Ám Phi Hoa. Nghĩ tới phương pháp này rồi, Lâm Phi ngồi trên ghế salon, chờ ông lão côn trùng tới. Nửa giờ sau, tiếng mở cửa vang lên. - Ồ. - Ồ. Ông lão côn trùng và Lâm Phi khi thấy đối phương đều lộ vẻ kinh ngạc. Ông lão côn trùng thì kinh ngạc vì Lâm Phi lại đang ở trong phòng mình. Lâm Phi kinh ngạc bởi vì hình tượng của ông lão côn trùng không ngờ đã hoàn toàn thay đổi rồi, không ngờ lại trở thành một ông lão trong vô cùng giống ông già Noel, chỉ không mặc quần áo Noel mà mặc trang phục bác sĩ màu trắng thôi. - Ông là ông lão côn trùng sao? Lâm Phi muốn xác nhận một chút liền hỏi. - Đúng là tôi đây. Vì che dấu thân phận nên Ám Phi Hoa đã phẫu thuật thẩm mĩ cho tôi rồi. Lâm Phi, sao cậu lại tới Thánh giáo? Tới tìm tôi có chuyện gì? Ông lão côn trùng hỏi. Lâm Phi không trả lời câu hỏi của ông lão côn trùng mà lập tức thi triển dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy). Cảnh tượng lại thay đổi. Lâm Phi lấy điện thoại ra đặt lên tai. Ông lão côn trùng lúc này đang ở bên ngoài cửa, chuẩn bị đẩy cửa tiến vào. Lâm Phi nói to với điện thoại bên tai: - Hoa Hoa à, cô hỏi tôi và ông lão côn trùng có quan hệ gì à? Nói thật cho cô biết nhé, quan hệ giữa chúng tôi vô cùng bình thường thôi. Hỏi làm gì thế? - Hả? Cô chuẩn bị chờ sau khi ông lão côn trùng nghiên cứu chế tạo ra sinh vật chiến giáp thì giết hắn diệt khẩu sao? Hỏi quan hệ giữa tôi và hắn nếu tốt thì sẽ không giết hắn à? Ồ, tôi và hắn không có quan hệ gì đâu, cô muốn giết thì cứ giết đi. Lâm Phi nói xong liền thả điện thoại vào trong túi của mình. Ông lão côn trùng đứng ngoài cửa nghe vậy liền sợ hãi. Hắn còn chưa đẩy cửa vào đã nghe thấy đối thoại giữa Lâm Phi và Ám Phi Hoa bên trong, đầu đầy mồ hôi lạnh rồi. Lần trước Ám Phi Hoa đã nói với hắn, cần phải nghiên cứu nhanh hơn, nếu không sẽ xử tử hắn. Dưới uy hiếp tử vong, ông lão côn trùng nghiên cứu sinh vật chiến giáp ngày đêm. Hôm nay hắn ở ngoài cửa nghe trộm Lâm Phi nói chuyện mới biết một khi nghiên cứu Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng thành công thì đó chính là ngày chết của mình. - Không được, vì sống sót, cho dù đã nghiên cứu xong Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng tôi cũng không thể giao ra. Tôi phải giảm tốc độ nghiên cứu xuống. Dù sao thì nghiên cứu Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng là một đề tài cao thâm, muốn giảm tốc độ xuống là chuyện rất dễ dàng. Ông lão như ông già Noel đứng ngoài cửa vì muốn mình sống lâu hơn mà suy nghĩ. Nghĩ tới đây, hắn dùng ống tay áo lau mồ hôi trên đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hít sâu ba hơi rồi mới đẩy cửa phòng đi vào. - Ồ, ông, ông là ai? Lâm Phi vờ ngạc nhiên nhìn ông lão côn trùng đã bị thay đổi bề ngoài. - Tôi là ông lão côn trùng đây. Là sau khi bị cậu đưa tới Thánh giáo, Thánh nữ sợ tôi bị bại lộ nên giúp tôi thay đổi khuôn mặt. Lâm Phi, tóc cậu hình như ngắn đi rồi à? Ông lão côn trùng mỉm cười hỏi. - Hóa ra là bạn cũ à. Ha ha, trời nóng quá nên tôi cắt ngắn một chút. Lâu rồi không gặp, gần đây ông thế nào? Lâm Phi tiến lên, vờ nhiệt tình ôm ông lão côn trùng. Lúc này hắn nghĩ, đầu mình bị sét đánh trọc lốc, gần đây mới mọc ra một chút, làm sao mà không ngắn cho được chứ? - Tôi rất ổn, ngày nào cũng làm chuyện mình thích, ngày nào cũng nghiên cứu sinh vật chiến giáp. Nghiên cứu này đã có chút thành công rồi, rất nhanh sẽ chế tạo Vũ Trụ Kỵ Sĩ, diễn sinh ra sinh vật chiến giáp rồi. Ông lão côn trùng nói lời không đúng với lòng mình. - Vậy thì tốt quá rồi. Chờ tôi tới gặp Thánh nữ, nhất định sẽ nói giúp ông thật tốt, để cô ấy chăm lo cho ông tốt hơn. Chắc là đợi ông nghiên cứu thành công rồi, Thánh nữ sẽ trả tự do cho ông. Lâm Phi cũng nói lời không đúng với lòng. - Rất cảm tạ cậu rồi. - Phải thế, phải thế chứ. Ai bảo chúng ta là bạn bè chứ? Ông là sư huynh của Phùng Hợp Bà Bà, tôi là đệ tử của Phùng Hợp Bà Bà. Theo bối phận đáng ra tôi phải gọi ông là sư thúc ấy chứ. Lâm Phi mỉm cười, nói tiếp. - Chúng ta là bạn bè cách tuổi, không cần phải chia bối phận rõ ràng làm gì. Trong lòng ông lão côn trùng thầm mắng Lâm Phi là đồ tiểu nhân âm hiểm nhưng ngoài măt vẫn cười nói. Hiện hắn đang có cả lòng muốn kéo Lâm Phi cùng xuống địa ngục rồi. Nhưng vì sống sót, lại biết vị trí Lâm Phi trong lòng Ám Phi Hoa của Thánh giáo, ông lão côn trùng cũng không biểu lộ ý nghĩ chính thức của mình ra, cũng không dám để lộ ra. - Nào tới đây, ông bạn cũ. Chúng ta uống một chén, chúc mừng lần gặp mặt này. Chờ ông nghiên cứu xong sinh vật chiến giáp, tôi sẽ biện hộ với Thánh nữ, để cô ấy thả ông ra. Đến lúc đó ông trở lại Bắc Đẩu Tinh, gặp Phùng Hợp Bà Bà. Nếu như hai người cưới nhau thì quan hệ của chúng ta lại càng thân hơn một phần đấy. Lâm Phi vừa nói vừa lấy từ quầy rượu bên cạnh ra một chai rượu trắng, rót cho ông lão côn trùng một ly, cũng tự mình rót một ly. Hai người chạm chén, vừa cười nói vừa uống hết chai rượu. Ông lão côn trùng đang không ngùm trù ẻo Lâm Phi trong lòng nhưng biểu hiện ra lại là nụ cười miễn cưỡng. Lâm Phi cũng nhận ra vẻ khác thường của ông lão côn trùng nhưng vì tương lai nhân loại, cũng vì tương lai của chính mình nên dù biết ông lão này giả vờ, Lâm Phi cũng vẫn vui vẻ uống rượu với hắn. Mà hắn còn giảng giải cho ông lão côn trùng một ít tin tức mà hắn lấy được từ bệnh viện tâm thần về Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng, để ông ta chú ý một chút vào việc Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng mất khống chế. Vốn ông lão côn trùng còn cho rằng mình là người hiểu rõ Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng nhất nhưng khi nghe Lâm Phi nói lại cảm thấy hết sức kinh ngạc, cũng cảm thấy Lâm Phi càng thần bí. Hai người uống hết rượu, Lâm Phi liền rời đi, để lại một mình ông lão côn trùng trong phòng, không biết đang nghĩ gì. Lâm Phi nói chuyện với ông lão côn trùng xong, lại gặp mặt Ám Phi Hoa lần nữa, nói chuyện một hồi rồi cáo từ, nói phải trở về Bắc Đẩu Tinh. Ám Phi Hoa lại phái người điều khiển một chiếc phi thuyền dân vận, nhận hàng hóa đi về phía Bắc Đẩu Tinh. Trên đường trở về, Lâm Phi nghĩ, uy hiếp của trùng tộc trong tương lai tạm thời được giải trừ rồi. Cái ông lão côn trùng kia nghe trộm mình nói chuyện điện thoại ngoài cửa, cho dù có nghiên cứu ra sinh vật chiến giáp cũng không dám đưa thành quả nghiên cứu ra. Huống chi mình còn chỉ điểm cho hắn một chút nhân tố có thể khiến Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng mất khống chế. Chắc trong quá trình nghiên cứu hắn sẽ chú ý hơn một chút.