Siêu Cấp Tội Phạm
Chương 214
Đêm xuống, Lâm Phi rời khỏi biệt thự một ngàn thước xung quanh không có một ngọn cỏ của mình, đi tới phi trường, gặp giáo đồ Thánh giáo tới đón tiếp, ngồi phi thuyền cá nhân đi tới cứ điểm Thánh giáo của Ám Phi Hoa.
Trải qua hai ngày hành trình buồn tẻ, Lâm Phi đã tới một ngôi sao rất xa xôi.
Phi thuyền vừa hạ xuống đã nghe thấy tiếng Ám Phi Hoa:
- Đại trưởng lão, hoan nghênh tới tổng bộ Thánh giáo.
Sau đó Lâm Phi được Ám Phi Hoa và thủ hạ mời đi tham quan Thánh giáo một lần. Tại cửa khẩu của giáo đường Thánh giáo, đống đầu lâu xếp cao vẫn làm Lâm Phi chấn kinh vài giây.
Tại phòng hội nghị của Thánh giáo, Ám Phi Hoa đưa một máy chiếu mini tới trước mặt Lâm Phi, khuôn mặt bừng sáng giảng giải.
- Một năm nay, Thánh giáo phát triển nhanh chóng, đã bí mật thành lập ba công xưởng cơ giáp bên trong liên bang, hơn nữa còn lấy danh nghĩa công ty để thu mua một xưởng chế tạo phi thuyền vận chuyển dân dụng. Hiện tại biểu hiện ra bên ngoài của xưởng này vẫn là chế tạo phi thuyền vận chuyển dân dụng nhưng thực tế lại đang lén chế tạo chiến hạm quân dụng cho Thánh giáo chúng ta.
- Dưới hiệu triệu của thần, tín đồ Thánh giáo đã trải rộng trên bảy mươi ba tinh cầu của liên bang, nhân số tổng cộng đạt tới chín ngàn bảy trăm vạn. Trong đó người có năng lực điều khiển cơ giáp đã đạt mười vạn bốn ngàn.
Ám Phi Hoa nói, ưỡn ngực hết sức tự hào.
Lâm Phi nhìn Ám Phi Hoa vẻ mặt trẻ trung trước mặt, ánh mắt hơi khác thường. So với Ám Phi Hoa trẻ trung hiện giờ, Lâm Phi không tự chủ được mà nhớ tới Ám Phi Hoa kiều diễm năm mươi năm sau cùng mình triền miên ba lần. Hiện giờ đối với trái táo xanh này, Lâm Phi đã sinh ra tình cảm vượt qua tình bạn.
Ám Phi Hoa đối diện cũng nhìn Lâm Phi, cũng cảm thấy ánh mắt của hắn có gì đó bất đồng. Nhưng theo cô giải thích thì đó là Lâm Phi đã bởi sự phát triển của Thánh giáo như mình vừa nói làm cho chấn kinh.
- Ngoài những sự phát triển này ra, Thánh giáo còn đang tiến hành một hạng mục thí nghiệm mà một khi thành công có thể lật đổ liên bang. Ông lão côn trùng mà lần trong anh mang tới cho tôi đang nghiên cứu sinh vật chiến giáp cho Thánh giáo chúng ta. Một khi thành công, thực lực quân sự của Thánh giáo tuyệt đối có thể chống lại quân chính quy của liên bang.
Ám Phi Hoa nói tiếp.
Lâm Phi nghe tới ông lão côn trùng, dục hỏa trong mắt biến mất, lại nghĩ tới sứ mạng của hắn lần này tới đây. Hắn tới đây là để cứu toàn bộ nhân loại.
- Hoa Hoa à, có thể ngừng nghiên cứu Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng hay không? Thứ Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng này là loại chuyên hủy diệt nền văn minh nhân loại đó. Bọn chúng có tư tưởng của chính mình. Một khi thứ chiến giáp này khống chế người điều khiển thì văn minh nhân loại sẽ bị hủy diệt một lần nữa đó.
Lâm Phi bày tỏ mục địch của mình.
- Tôi sẽ chú ý hết sức tới tiến trình nghiên cứu, không để cho loại sinh vật chiến giáp đó có tư tưởng. Tin tưởng vào tổ nghiên cứu của tôi đi. Bọn họ tuyệt đối không phạm sai lầm cấp thấp này đâu.
Ám Phi Hoa đáp.
- Cô phải hứa với tôi, Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng phải nghiên cứu hoàn toàn thành công rồi mới có thể đưa vào sử dụng, hơn nữa trước khi sử dụng phải thông báo với tôi.
Lâm Phi bất đắc dĩ nói.
Kinh nghiệm của Lâm Phi rất quỷ dị. Hắn không thể nói với Ám Phi Hoa trước mặt sự thật là mình nhờ Hệ Thống Chiến Thần trợ giúp, xuyên tới tương lai ba lần, thấy được tương lai bị trùng tộc chiếm lĩnh, hơn nữa mỗi lần đều phá thân Ám Phi Hoa được.
- Được, tôi hứa đó. Khi Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng được nghiên cứu thành công chính là ngày Thánh giáo chính thức tuyên chiến với liên bang. Ngày trọng đại như vậy, anh là trưởng lão Thánh giáo, tôi tuyệt đối phải thông báo sớm cho anh.
Ánh mắt Ám Phi Hoa lộ vẻ chờ mong, nói.
- Tôi có thể đi gặp ông lão côn trùng không?
Lâm Phi hỏi.
- Tôi sẽ sai người tới gọi ông lão côn trùng tới đây.
Ám Phi Hoa đáp.
- Không, tôi tới phòng thí nghiệm của hắn là được. Nhờ cô dẫn tôi tới chỗ hắn.
- Được.
Ám Phi Hoa mang Lâm Phi tới chỗ ở của ông lão côn trùng. Đây là một căn phòng đã được xây dựng hết sức hào hoa. Hai người lại hàn huyên trong phòng một hồi. Phần lớn thời gian là Ám Phi Hoa tẩy não cho Lâm Phi về hành vi tội ác của liên bang và miêu tả kết quả tốt đẹp của nhân loại khi Thánh giáo lật đổ được liên bang. Sau khi hàn huyên một giờ vũ trụ, Ám Phi Hoa có cuộc họp, rời khỏi phòng trước.
Sau khi Ám Phi Hoa rời đi, Lâm Phi nghĩ, Thánh giáo cứ phát triển như hiện tại, chuyện lật đổ liên bang là có thể. Nhưng sau khi lật đổ lien bang thì tuyệt đối sẽ không phải là tiên cảnh nhân gian như Ám Phi Hoa miêu tả mà là cảnh tượng giống mười tám tầng địa ngục.
Để tránh cho cảnh địa ngục tới trần gian, hắn phải có hành động.
Hiện tại hắn không thể thuyết phục Ám Phi Hoa ngừng nghiên cứu, lại không thể đưa Ám Phi Hoa ra ngoài, để liên bang truy sát. Nếu không ngăn cản được việc nghiên cứu chế tạo sinh vật chiến giáp thì phải nghĩ biện pháp bảo hiểm trong quá trình nghiên cứu, để ông lão côn trùng càng chú ý nghiên cứu sinh vật chiến giáp hơn.
Ám Phi Hoa năm mươi năm sau đã nói với hắn, sinh vật chiến giáp phản loạn là bởi trong giai đoạn nghiên cứu đã rút ngắn thời gian.
Bởi vậy, vì tương lai của nhân loại, hắn cần phải thuyết phục người chủ trì công trình nghiên cứu sinh vật chiến giáp, ông lão côn trùng không giao bán thành phẩm cho Ám Phi Hoa.
Bắc Đẩu Tinh, học viện quân sự Bắc Đẩu, phòng làm việc của giáo viên lớp A khoa cơ giáp viễn trình năm hai.
Hiệu trưởng gầy gò dẫn Lam Linh Nhi tới trước mặt huấn luyện viên Lưu Lệ.
- Lưu Lệ, chuyện của Lam Linh Nhi thì cô cũng biết rồi. Tạm thời cô ấy không tiện tới quân đội. Tôi sắp xếp cho cô ấy làm với cô, làm phó huấn luyện viên cho cô. Cô hãy giúp đỡ cô ấy nhé.
Hiệu trưởng gầy gò nói với huấn luyện viên Lưu Lệ.
- Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.
Lưu Lệ trả lời.
Sau đó hiệu trưởng gầy gò liền rời khỏi phòng làm việc.
- Lam Linh Nhi, không cần phải lo lắng về tiền đồ của mình đâu. Nếu muốn tiếp tục vào quân ngũ thì đợi sang năm, tôi sẽ đề cử cô với hạm đội của cha tôi. Cha tôi là hạm đội trưởng của một trong ba hạm đội chủ lực của liên bang. Đội trưởng hạm đội thứ bảy bắt nạt cô đã bị Lâm Phi giết kia chỉ là hạm đội hạng hai của liên bang thôi, căn bản không thể so sánh được.
Lưu Lệ quan tâm nói với Lam Linh Nhi.
Cùng là phụ nữ, cô rất ghét chuyện lấy quyền thế bắt nạt phụ nữ trong quân đội. Bởi vậy cô rất đồng tình với chuyện của Lam Linh Nhi.
Mặc dù trong lòng Lưu Lệ, cô rất có ác cảm với học viên không ngoan hiền Lâm Phi của mình kia nhưng hành động giết người tại lễ tốt nghiệp của hắn lại khiến cô rất tán thưởng.
- Cám ơn huấn luyện viên.
Lam Linh Nhi vui vẻ nói.
- Sau này đừng gọi tôi là huấn luyện viên. Chúng tôi đều là cô giáo cả, cô cứ gọi tôi là chị Lưu đi. Sau một giờ chiều sẽ bắt đầu học. Cô chuẩn bị để đi cùng tôi tới giảng bài cho học viên đi. Đây là danh sách học viên lớp A cơ giáp viễn trình, khi nào lên lớp cô sẽ điểm danh, cũng nhớ tên học viên dần đi.
Huấn luyện viên đưa cho Lam Linh Nhi một quyển sổ nhỏ rồi nói.
Lam Linh Nhi nhận sổ, mở ra, phát hiện ra bên trong chỉ có hai mươi chín người, cũng không có tên Lâm Phi.
- Huấn luyện viên, không phải Lâm Phi cũng học lớp này sao? Sao trong danh sách lại không có tên hắn vậy?
Lam Linh Nhi nhìn danh sách một lần nữa rồi mới hỏi.
- Hắn hả? Cô cứ coi như hắn không tồn tại trong lớp là được. Đi học nửa năm học, hắn tổng cộng tới lớp không tới mười lần.
Vừa nghĩ tới chuyện này, một tia thiện cảm của huấn luyện viên Lưu Lệ đối với Lâm Phi đã biến mất.
Truyện khác cùng thể loại
149 chương
7 chương
43 chương
56 chương