- Yêu nghiệt mà. Thiếu niên tên là Áo Đinh Đặc này đúng là yêu nghiệt. Chiến đấu hai giờ kịch liệt, chiêu thức công kích không ngờ không hề chậm lại. Thấy cảnh này, đám học viên và hiệu trưởng học viện quân sự Nam Minh đều kinh hãi thở dài. - Dương Ninh, cậu đáng lên đấu rồi đấy. Giết chết hắn đi. Bà lão hiệu trưởng béo ục ịch của Nam Minh liền nói với thiếu niên khôi ngô ngồi bên cạnh. Thiếu niên được gọi là Dương Ninh này là vũ khí bí mật của bà. Từ khi Dương Ninh này vào học, hiệu trưởng Nam Minh đã phát hiện ra hắn có thiên phú điều khiển cơ giáp. Sau đó học viện quân sự Nam Minh bắt đầu tiến hành bồi dưỡng Dương Minh có hệ thống. Học viên bình thường năm năm đã có thể tốt nghiệp học viện Nam Minh nhưng để bồi dưỡng người có thể chiến thắng người điều khiển chủ chốt của học viện quân sự Bắc Đẩu, hiệu trưởng Nam Minh dám để Dương Ninh ở lại lớp, hơn nữa còn ở lại lớp những năm năm. Trải qua năm năm bồi dưỡng của học viện quân sự Nam Minh, thực lực điều khiển cơ giáp của Dương Minh đã có thể coi là người điều khiển chủ chốt cao cấp của liên bang. Trận chiến đấu cơ giáp thứ ba mươi bắt đầu. Trên sàn đấu, Áo Đinh Đặc trong cơ giáp Bắc Âu Chiến Sĩ hơi ngạc nhiên phát hiện ra, đối thủ tên là Dương Ninh kia lại điều khiển cơ giáp Thanh Long Hào. Thanh Long Hào tay cầm kiếm năng lượng đang đứng đối diện mình. - Mày cho rằng mày điều khiển cơ giáp Thanh Long Hào thì sẽ là Thiên Hạ Đệ Nhị sao? Tao khinh! Áo Đinh Đặc quát lớn đối với Thanh Long Hào ở phía đối diện. Hắn biết rất rõ thân phận thật sự của Thiên Hạ Đệ Nhị, đó chính là lão đại của hắn, ác ma Lâm Phi. Thực lực điều khiển cơ giáp của Áo Đinh Đặc cũng chính là do Lâm Phi không ngừng dùng một chiêu đâm thẳng giết chết mà luyện ra. - Ta là đệ nhị, thiên hạ ai có thể là đệ nhất? Thiên Hạ Đệ Nhị là thần tượng của tôi. Tôi mặc dù không lợi hại như Thiên Hạ Đệ Nhị, một chiêu giết hết đối thủ nhưng điều khiển cơ giáp Thanh Long Hào vẫn có thể đánh bại cậu rồi. Dương Ninh thông qua thiết bị phát thanh nói ra. Có thể thấy hắn cũng ngưỡng mộ và kính nể Thiên Hạ Đệ Nhị. Chiến đấu bắt đầu. Bắc Âu Chiến Sĩ và Thanh Long Hào bắt đầu khai chiến. Rìu chiến va chạm không ngừng với kiếm năng lượng trên không trung. Hai cơ giáp giao chiến. Áo Đinh Đặc chứng kiến kiểm ảnh không ngừng đâm về phía mình mới biết mình đã khinh địch rồi. Mặc dù Thanh Long Hào này đâm ra không quỷ dị khó đoán như Lâm Phi nhưng tốc độ đâm cũng nhanh phi thường, nhanh tới mức Áo Đinh Đặc chỉ có lực phòng thủ, hoàn toàn không có cơ hội công kích. Chiến đấu tiếp diễn. Áo Đinh Đặc chỉ có thể điều khiển cơ giáp, không ngừng dùng hai lưỡi búa đi ngăn cản kiếm năng lượng. Hai mươi phút sau, thể lực Áo Đinh Đặc bắt đầu không chịu nổi. Chiến đấu hôm nay, Áo Đinh Đặc bắt đầu là dùng phương pháp cận chiến đánh hai mươi chín người, tiếp đó lại đối kháng cơ giáp hai giờ, đánh bại hai mươi chín đối thủ. Khi đối mặt với Thanh Long Hào, Áo Đinh Đặc phải tập trung mười hai phần tinh thần, thể lực và tinh thần lực đều tiêu hao nhanh chóng. Ba mươi lăm phút sau, cơ giáp Bắc Âu Chiến Sĩ bị Thanh Long Hào đâm một kiếm vào phòng điều khiển. Áo Đinh Đặc thất bại. Áo Đinh Đặc thất bại, mang theo vẻ mất mát và sợ hãi đi ra khỏi khoang hình trứng. Anh Hùng nhìn lão đại Lâm Phi của hắn đang đứng mỉm cười đối diện mình. - Lão đại, tôi... Toàn thân Áo Đinh Đặc run rẩy, không biết nên nói gì. - Hôm nay trở về có thể gia tăng huấn luyện thêm gấp mười lần, kéo dài một tháng. Thể chất của cậu quá yếu rồi. Lâm Phi mỉm cười nói với Áo Đinh Đặc. - Vâng thưa lão đại. Sau khi nghe thấy huấn luyện tàn khốc như vậy, ngược lại trên mặt Áo Đinh Đặc lại lộ nụ cười. - Ông lão, đối thủ này để tôi tới giải quyết đi. Lâm Phi nói với hiệu trưởng gầy gò nói. - Tốt. Sau đó Lâm Phi liền leo nhanh vào khoang hình trứng, chọn cơ giáp. Hắn sợ bại lộ thân phận của mình, không chọn cơ giáp Thanh Long Hào mà chọn một cơ giáp bắn tỉa, Thiên Chuy đời bốn. Khi Lâm Phi điều khiển cơ giáp viễn trình xuất hiện trên sàn đấu, Dương Ninh phía đối diện bắt đầu cười nhạo hắn: - Đài đấu này chỉ có một trăm thước. Tôi chỉ cần không tới mười giây là áp sát cậu. Học viện quân sự Bắc Đẩu không còn ai sao? Không ngờ lại phái một cơ giáp bắn tỉa ra đấu. - Thiên Hạ Đệ Nhị khi đối kháng với nữ thần thương của Bách Thú Đế Quốc dù cách xa mười lăm km hắn vẫn tiến tới được. Nhưng cậu không phải là Thiên Hạ Đệ Nhị. đừng nói tới cự ly chiến đấu xa tới mười lăm km, dù chỉ là trăm mét này tôi cũng có thể nhẹ nhàng dùng một súng đánh bại cậu. Trận chiến hôm nay tôi muốn cho cậu biết một sự thật, không có thực lực của Thiên Hạ Đệ Nhị, điều khiển cơ giáp Thanh Long Hào chỉ là tự rước lấy nhục. Lâm Phi cười ha hả đáp. - Thằng ranh cuồng vọng. Mười giây sau sẽ là ngày tận thế của mày. Dương Ninh vừa nói vừa điều khiển cơ giáp chạy thẳng về phía Lâm Phi. - Không cần chờ tới mười giây đã là ngày tận thế của cậu rồi. Lâm Phi tràn đầy tự tin trả lời. Hắn bắt đầu điều khiển cơ giáp cơ giáp Thiên Chuy, nhấc súng bắn tỉa lên, tiến hành ngắm bắn rất nhanh. Ầm một tiếng, một chùm ánh sáng bắn ra từ họng súng nhưng bị Thanh Long Hào đối diện tránh né. Nhưng cũng không cần để tâm, Lâm Phi lập tức thi triển dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy), trở lại hai giây trước, trước khi khai hỏa, lại ngắm bắn lần nữa. Sau khi giơ súng bắn tỉa lên. Ầm một tiếng, chùm sáng năng lượng lại bắn ra. Đối phương lại tránh né lần nữa. Lâm Phi lại thi triển dị năng, trở lại ba giây trước. Hai lần thất bại, Lâm Phi đã biết đối thủ phía trước có thể trong trăm thước, phán đoán ra đạn đạo của mình bắn. Lần bắn thứ ba, hắn trực tiếp không để đối phương nhìn ra đạn đạo. Súng bắn tỉa của hắn không vung lên mà đầu súng nhanh chóng trượt từ mặt đất lên, đồng thời một chùm sáng năng lượng bắn ra từ họng súng. Trượt súng, hơn nữa là trượt ngay lập tức. Lâm Phi dựa vào dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy) trợ giúp, bắn ra một súng trí mạng. Ầm một tiếng, chùm sáng năng lượng bắn trúng phòng điều khiển của Thanh Long Hào. - Không, không có khả năng. Mày ăn gian. Dương Ninh từ lúc bắt đầu chiến đấu đã chú ý tới họng súng, rất dễ đoán ra phương hướng bắn súng của đối phương. Nhưng Lâm Phi đối diện căn bản không cho hắn thời gian phán đoán. Hắn giống như không cần ngắm bắn, điều khiển cơ giáp không vung súng bắn tỉa lên cho vững mà chỉ vừa vung vừa bắn. Hắn đã đánh vỡ thường thức của người bắn tỉa. Súng không giữ vững đã bắn, hơn nữa một súng đã trúng. - Vì chứng tỏ đó là thực lực chân thật của tôi, hơn nữa chứng tỏ là cậu rất yếu, chúng ta có thể so tài lại một lần. Lâm Phi nói có vẻ rất thoải mái. Chiến đấu lại bắt đầu, cũng chỉ ba giây là kết thúc. Lần này Lâm Phi cũng dùng một súng là bắn nổ Thanh Long Hào đang chạy trốn. Dương Ninh đã không còn dũng khí đưa ra sự khiêu chiến lần thứ ba. Hiện tại hắn có cảm giác giống như trời sụp vậy. Từ mười năm trước hắn đã lấy mục tiêu đánh bại tất cả học viên trong học viện quân sự Bắc Đẩu mà cố gắng. Trong mười năm này, vì mục tiêu này mà hắn ở lại lớp năm năm, khổ luyện cơ giáp. Nhưng hôm nay, hắn lại bị người điều khiển cơ giáp của học viện quân sự Bắc Đẩu nhẹ nhàng đánh bại. Lâm Phi nhìn Dương Ninh đối diện không chọn khiêu chiến nữa liền mở khoang hình trứng ra, đi ra khỏi phòng điều khiển. Lúc này bà lão béo ục ịch của học viện quân sự Nam Minh đang hối hận đứng bên cạnh khoang hình trứng cơ giáp ảo. - Thiếu niên, cậu là học viên năm mấy của học viện quân sự Bắc Đẩu thế? Bà lão béo ục ịch của học viện quân sự Nam Minh nói với Lâm Phi. - Năm đầu. Lâm Phi đáp. - Trước khi đi học cậu đã tiếp xúc với cơ giáp rồi phải không? Năng lực bắn tỉa của của cậu luyện thành thế nào vậy? Bà lão béo ục ịch kia truy hỏi tiếp. - Trước khi tới học viện quân sự Bắc Đẩu, tôi chỉ điều khiển cơ giáp trong mộng thôi. Thực lực của tôi, một phần là tự học từ sau khi tới học viện quân sự Bắc Đẩu, một phần khác là do huấn luyện viên của tôi dạy. Lâm Phi đáp lời tiếp. - Học viện quân sự Bắc Đẩu chúng tôi có huấn luyện viên hàng đầu, huấn luyện viên cơ giáp cũng dạy dỗ hết lòng. Chỉ cần chú ý thì tuyệt đối có thể trở thành người điều khiển chủ chốt. Lâm Phi này chính là một ví dụ. Không giống như một số học viên hạng hai, chỉ biết dạy hỏng học viên thôi. Sắp tới giữa trưa rồi, các người từ xa tới, tôi mời các người tới phòng ăn ăn. Ăn xong cơm trưa rồi hãy đi nhé. Viện trưởng học viện quân sự Bắc Đẩu cũng đi tới, nói với viện trưởng học viện quân sự Nam Minh. Lưu Lệ lúc này hắt hơi một cái rất mạnh khi đang giảng. Lâm Phi lúc này đã hai ngày không lên lớp rồi. Nghe thấy hiệu trưởng học viện quân sự Bắc Đẩu nói vậy, hiệu trưởng Nam Minh liền giả đau răng, căn bản không cần lưu lại ăn uống nữa, lập tức mang học viên của mình rời khỏi học viện quân sự Bắc Đẩu. Làm sao còn mặt mũi mà ăn chứ? Hơn nữa hiệu trưởng học viện quân sự Bắc Đẩu dù không nói rõ ra nhưng cũng đã gián tiếp chỉ ra học viện Nam Minh là học viên hạng hai, dạy hỏng học viên rồi.