Một lão già hậu phương phụ trách kế hoạch hành động, được đồng bọn gọi là bộ não đang trầm tư trước điện thoại. Nửa tháng trước, Liệt Hồn nhận được nhiệm vụ ám sát Ngải Vi Nhi trong buổi biểu diễn ở Bắc Đẩu Tinh. Bộ não của Liệt Hồn cho rằng, giết một ca sĩ là nhiệm vụ quá đơn giản. Đương nhiên tiền thưởng cũng kha khá nên lão mới nhận nhiệm vụ này. Vì cẩn thận, lão vẫn phái đi ba sát thủ hàng đầu trong đội, hai người trà trộn vào hội trường, một người ở phía xa. Cứ cho là ở hiện trường không được theo ý muốn, hai sát thủ trà trộn vào không đắc thủ thì tay bắn tỉa ở trên lầu cao kia cũng sẽ giải quyết được Ngải Vi Nhi. Nhưng đúng mười phút trước, ba sát thủ chuyên nghiệp của lão đã lần lượt mất liên lạc, buổi biểu diễn vẫn tiếp tục, Ngải Vi Nhi vẫn đang hát. Lão biết ba sát thủ được phái đi lần này chắc đến chín phần là bị diệt khẩu rồi, còn là bị tiêu diệt một cách thầm lặng. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, lão rút ra kết luận, Ngải Vi Nhi được một nhóm người ngầm bảo vệ, vụ ám sát lần này có thể là một cái bẫy. Rất có thể người đưa ra nhiệm vụ là kẻ thù lớn của nhóm Liệt Hồn. Đối mặt với nhóm khủng bố chưa biết đến có thể ngấm ngầm tiêu diệt ba sát thủ hàng đầu của Liệt Hồn, được và mất hoàn toàn chênh lệch, lão quyết định từ bỏ nhiệm vụ này. Buổi biểu diễn kết thúc. Trong tiếng reo hò của người hâm mộ, Ngải Vi Nhi lùi vào sau cánh gà. Đèn trong hội trường được mở lên, mọi người lần lượt rời khỏi chỗ ngồi. - Á!!! Khi hơn một nửa số người đi rồi, một người phát hiện cổ người ngồi cạnh mình đã bị gãy, máu chảy ra từ miệng, đầu ngửa ra sau 90 độ. Cùng lúc đó, tại một chỗ khác người ta cũng phát hiện thi thể bị trúng đạn ở ngực, máu nhuộm đỏ mặt đất. Mười phút sau cảnh sát tới phong toả hiện trường, tiến hành điều tra. - Chúng là sát thủ, tôi vừa giết chúng xong. Lâm Phi thấy cảnh sát tới thì nói với Lam Linh Nhi. Lần này thì Lam Linh Nhi tin loài Lâm Phi rồi. - Sao anh biết chúng là sát thủ? Lam Linh Nhi hỏi. - Tôi thấy chúng rút súng, nhưng không đợi chúng bắn thì tôi đã giết rồi. Lâm Phi đáp qua loa. - Anh mới đi mười phút đã phát hiện hai sát thủ lại còn xử được chúng. Không phải chứ? Sao anh lợi hại thế? Anh còn cừ hơn cả vệ sĩ chuyên nghiệp. Lam Linh Nhi cảm thán. - Không phải hai, mà là ba, còn có một tên ở trên nóc nhà phía xa kia, cũng bị tôi xử rồi. Súng là lấy được từ một tên sát thủ. Lâm Phi chỉ vào toà nhà phía xa. - Sao anh phát hiện được tên thứ ba đó? Xa thế cơ mà. - Trực giác của tay súng bắn tỉa, đừng quên tôi là học viên khoa bắn tỉa đấy. Đi, chúng ta đi gặp chị cô. Rất nhanh cảnh sát lại nhận được tin cư dân gần đó phát hiện một khẩu bắn tỉa gãy làm đôi dưới trước toà nhà. Cảnh sát lên nóc nhà thì phát hiện thêm một thi thể nữa. Cảnh sát bắt đầu tra tìm thân phận của ba người chết, phát hiện đều là thành viên của tổ chức sát thủ Liệt Hồn. Số người chết dưới tay mỗi sát thủ của tổ chức này ít nhất cũng là hai con số, tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ rất cao. Vị trí chết của ba người rõ ràng là chuẩn bị ám sát ai đó ở buổi biểu diễn, nhưng hiển nhiên là chưa thành thì đã bị tiêu diệt hết. Trong buổi biểu diễn có thể âm thầm tiêu diệt ba tên sát thủ, cảnh sát bắt đầu thấy kinh thán về năng lực của tổ chức hoặc cá nhân ngầm này. Người chết không phải thường dân, hơn nữa thực lực của đối thủ lại khủng bố, cuối cùng cảnh sát từ bỏ điều tra sâu hơn. Trong khách sạn nơi Ngải Vi Nhi ở. Do vừa xảy ra vụ ám sát, Lam Bách Hợp bảo vệ ở phòng khách của Ngải Vi Nhi, Lâm Phi và Lam Linh Nhi cũng ở bên cạnh. Lam Linh Nhi đã kể lại việc Lâm Phi giết chết ba sát thủ. - Lâm Phi, thực sự rất cảm ơn anh. Nếu không phải anh ra tay thì nhiệm vụ lần này của tôi đi tong rồi. Sau khi nghe em gái kể lại, Lam Bách Hợp nói. - Chúng ta là bạn mà, đó là việc tôi nên làm thôi. Lâm Phi đáp. Lúc này, Ngải Vi Nhi đi ra, sắc mặt cô rất tiều tuỵ, trong tay còn cầm một xấp tiền. - Chị Lam Bách Hợp, đây là tiền công nhiệm vụ, xin lỗi. Ngải Vi Nhi đặt tiền lên bàn. - Nhiệm vụ mới thực hiện được một nửa, cô chủ, cô sợ nguy hiểm chuẩn bị kết thúc lưu diễn đúng không? Như vậy cũng được, an toàn là trên hết. Vậy tôi cầm một nửa tiền thôi. Lam Bách Hợp nói. - Tôi vốn dĩ không có ý định lưu diễn ở ba tinh cầu. Tôi có tội, tôi là tội nhân, người ám sát tôi hôm nay là sát thủ do tôi thuê. Hai tháng trước tôi phát hiện trong não có một khối u ác tính. Tôi đã đến rất nhiều bệnh viện nổi tiếng của liên bang, gặp không biết bao nhiêu chuyên gia não khoa, nhưng kết quả vẫn thế, nhiều nhất chỉ sống được ba tháng nữa. Tôi khao khát trở thành ca sĩ nổi tiếng vũ trụ, tôi muốn sống, không muốn chết. Nhưng tôi biết mọi việc là không thể. Tôi chỉ còn mấy tháng để sống, kỹ thuật y học hiện nay không thể cứu được tôi, tỉ lệ phẫu thuật thành công chưa đến 1%. Vì thế tôi đã bày ra vụ ám sát này. Tôi đã mua cho bảo hiểm cho mình với số tiền lớn. Chỉ cần tôi gặp bất trắc là công ty bảo hiểm sẽ bồi thường tiền cho những cô nhi đã mất cha trong chiến tranh. Đây là việc cuối cùng có ý nghĩa mà tôi có thể làm trước khi chết. Vì thế tôi đã đuổi các vệ sĩ trước đây và thuê cô. Nguyên nhân lớn nhất tôi thuê cô vì cô là người mới vào nghề. Một vệ sĩ mới vào nghề không thể ngăn cản sát thủ giết tôi. Nhưng kế hoạch của tôi đã thất bại, cô và bạn cô là vệ sĩ xuất sắc, đã giết được sát thủ. Ba bọn họ chết vì tôi, tôi có tội, tôi quyết định đến cảnh sát tự thú, thật đáng tiếc. Mười lăm ngày cuối đời tôi không phải ở trên sân khấu mà lại là ở nhà tù. Ngải Vi Nhi vừa khóc vừa nói. - Cô không cần đi tự thú. Đám sát thủ đó người xấu, cái chết của chúng là đáng thôi. Cô có thể tiếp tục buổi biểu diễn thứ ba của mình. Tôi nhất định sẽ bảo vệ cô đi hết nửa tháng còn lại. Lam Bách Hợp nói. Cuối cùng Lam Bách Hợp cũng hiểu tại sao tinh thần Ngải Vi Nhi lại u uất như vậy, hơn nữa khi Ngải Vi Nhi nhìn cô lại có vẻ ngưỡng mộ như thế. Không phải cô ấy ngưỡng mộ nghề nghiệp mà là ngưỡng mộ thân thể khoẻ mạnh của Lam Bách Hợp. - Lại muốn lừa tiền bảo hiểm để giúp đỡ những cô nhi trong chiến tranh. Đây có lẽ là cái chết đáng giá nhất, đó chắc chắn sẽ là món bồi thường rất lớn. Lâm Phi nghĩ. - Ding doong, quét thông tin bối cảnh nhân vật xung uanh, phù hợp 90% nhiệm vụ, khởi động module nhiệm vụ chức nghiệp phụ. Tên nhiệm vụ: Lương y như từ mẫu. Giới thiệu nhiệm vụ: Một thiếu nữ lương thiện đáng thương, thân mang trọng bệnh, nếu ngươi không ra tay cứu giúp thì không lâu nữa cô ấy sẽ chết. Ngươi có chức nghiệp phụ là đồ tể, lúc này lẽ nào không nên ra tay trợ giúp sao? Còn đợi gì nữa, mau tiến lên đi! Mục đích nhiệm vụ: Trị khỏi cho Ngải Vi Nhi để cô ta tiếp tục sống khoẻ mạnh. Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: Ngải Vi Nhi được chữa khỏi hoàn toàn. Điều kiện nhiệm vụ thất bại: Ngải Vi Nhi chết hoặc trong quá trình điều trị để lại di chứng. Phần thưởng: Bác sĩ cứu người lại cần phần thưởng sao? Nếu ký chủ muốn phần thưởng thì hệ thống sẽ thêm cho ngươi nhiệm vụ giết người rất đơn giản. Trừng phạt: Bệnh của một cô gái đáng thương cũng không chữa được, điều đó có nghĩa là y thuật của ký chủ cần được nâng cao. Hệ thống sẽ cưỡng chế đưa ký chủ vào không gian y học, học nâng cao ba tháng. Nhắc nhở: Bệnh tình của Ngải Vi Nhi không ngừng xấu đi, mỗi một phút chậm trễ thì độ khó khi phẫu thuật tăng thêm một phần. Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải phẫu thuật càng sớm càng tốt. Nghe xong nhiệm vụ của hệ thống, Lâm Phi chỉ có thể một lần nữa cảm thán mức độ chết tiệt của hệ thống này. Địa ngục Ca Nhĩ là nơi thứ hai Lâm Phi không muốn đến, ở đó toàn cát vàng, hắn thấy quá nhàm chán. Còn nơi hắn không muốn đến nhất chính là không gian chuyên chức y học. Lâm Phi đã thể nghiệm sự thống khổ một lần ở thế giới virus rồi. Mỗi ngày phải không ngừng học, không ngừng đọc sách, không ngừng suy nghĩ dưới sự uy hiếp của cái chết. - Ta có danh hiệu đồ tể y học nhưng ở thế giới virus chỉ học về dược lý, về gen, ngươi đưa ta đến thế giới virus, đâu liên quan gì đến làm phẫu thuật. Lâm Phi than thở. - Thế vừa hay, giờ đi thêm một chuyến tới không gian y học, nếu ký chủ sống trở về được thì nhất định sẽ trở thành bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa ưu tú. Không gian y học lần này là không gian tập luyện phẫu thuật ngoại khoa. Tiếng nói của hệ thống vang lên. Lâm Phi nghe vậy cũng chỉ đành bất lực tiếp nhận nhiệm vụ. - Ngải Vi Nhi tiểu thư, tôi là bác sĩ, có thể tôi sẽ cứu được cô. Tôi rất giỏi dùng dao phẫu thuật. Lâm Phi nói với Ngải Vi Nhi đang nước mắt giàn giụa. - Đúng, Ngải Vi Nhi tiểu thư, anh rể tôi là bác sĩ, còn là bác sĩ có y thuật rất cao. Chị, chị nói có phải không? Lam Linh Nhi hùa theo. Lam Bách Hợp nghe em gái hỏi thì ngập ngừng, cô biết rõ khả năng của Lâm Phi, dao phẫu thuật hắn dùng không như loại thông thường. Tuy y thuật hắn rất tốt nhưng bác sĩ chỉ là biệt danh của hắn, chức nghiệp thật sự của hắn là chuyên gia phẫu thuật, một chuyên gia chuyên dùng dao phẫu thuật mở nội tạng thi thể. Nhưng Lam Bách Hợp vẫn gật đầu ừm một tiếng coi như đồng ý với em gái. Cô không muốn một Ngải Vi Nhi trước khi chết còn nghĩ cho cô nhi lại phải chết. Giờ chỉ đành liều thôi!