Buổi biểu diễn bắt đầu, Lam Linh Nhi và Lâm Phi cầm tấm vé VIP tới chỗ ngồi kiểu bao gian. Trong đó chỉ có một cái ghế sô pha nhỏ, lại là ghế dành cho tình nhân. Lâm Phi không thể ngờ người ngồi cùng mình trên ghế tình nhân lại là Lam Linh Nhi, mà tấm vé này lại là từ tay chị cô ấy. Buổi diễn đã bắt đầu, Lam Linh Nhi và Lâm Phi ngồi vào ghế, đèn bỗng chốc tắt hết, trong bao gian hơi tối. Lam Linh Nhi lúc này rất căng thẳng, cô đang nghĩ nếu Lâm Phi dám động tay động chân với mình thì nên làm gì. Giờ Lâm Phi không có tâm trí mà để ý đến những việc đó, hắn đang quan sát khán giả ở xung quanh. Có hàng vạn người đến xem Ngải Vi Nhi biểu diễn, sau khi quét mắt nhìn mấy vòng, Lâm Phi đành từ bỏ. Hắn không nghĩ mình có thể tìm được trong hàng vạn người một sát thủ còn chưa biết có hay không. Lúc này Lâm Phi chỉ có thể cầu nguyện buổi diễn sẽ không có gì bất trắc, đây chỉ là một buổi biểu diễn bình thường thôi. Cùng với tiếng hát ngọt ngào lay động lòng người của Ngải Vi Nhi vang lên, khán giả cùng hò reo gọi tên nữ thần trong mắt họ: - Ngải Vi Nhi, Ngải Vi Nhi, Ngải Vi Nhi, em yêu chị, anh yêu em… Đúng lúc ấy bùm một tiếng, Ngải Vi Nhi đang hát trên sân khấu bị trúng đạn giữa đầu, viên đạn xuyên thẳng qua đầu cô ấy, máu tươi chảy ra từ lỗ đạn. Ngải Vi Nhi ngã ra sau. Khán giả thôi hò reo, rồi tiếp đó là tiếng thét thất kinh, mọi người bắt đầu hỗn loạn chạy khắp nơi, cũng có người quan tâm đến Ngải Vi Nhi, trèo lên sân khấu. Lam Bách Hợp phía sau cánh gà cũng nhanh chóng chạy tới trước mặt Ngải Vi Nhi, nhưng Ngải Vi Nhi đã chết rồi, cô chạy lại cũng chỉ có thể thu dọn xác chết. Hàng vạn người hâm mộ bỗng chốc trở nên hỗn loạn. - Trở về ba phút trước. Lâm Phi lập tức thi triển dị năng trở về lúc Ngải Vi Nhi chưa trúng đạn. Lâm Phi nhìn Ngải Vi Nhi đang tung tăng nhảy nhót hát trên sân khấu, cô không biết mấy phút nữa là đầu mình trúng một phát đạn. - Nhất định phải tìm được sát thủ, tiêu diệt hắn trước khi hắn ra tay. - Anh rể đi đâu đấy? Lam Linh Nhi thấy Lâm Phi đứng dậy thì hỏi. Lâm Phi không có thời gian đáp lại, đi thẳng ra ngoài. Lâm Phi xuống chỗ khán giả tập trung đông. Người hâm mộ vẫn đang hò reo cổ vũ Ngải Vi Nhi. - Nếu tôi mà không đến thì các người cùng lắm hò reo được ba phút nữa rồi về nhà gặp ác mộng rồi. Lâm Phi nghĩ bụng. Vừa rồi Lâm Phi chỉ chú ý đến bộ dạng bị trúng đạn của Ngải Vi Nhi chứ không thông qua đường đàn để tìm vị trí kẻ bắn. Vì thế giờ hắn quyết định thử thêm một lần, cho Ngải Vi Nhi chết thêm lần nữa để hắn căn cứ đường đạn tìm ra vị trí kẻ bắn lén. Lâm Phi đứng trong đám người đang reo hò dưới sân khấu, lặng lẽ đợi. Tiếng hát của Ngải Vi Nhi vang vọng trong hội trường. Bùm! Cảnh tượng vừa rồi tái hiện, Ngải Vi Nhi bị một viên đạn xuyên giữa đầu, máu tươi lại tuôn chảy. Tiếng reo hò chấm dứt, thay vào đó là những tiếng thét kinh hoàng, mọi người bắt đầu chạy tán loạn, cũng có người quan tâm Ngải Vi Nhi nên trèo lên sân khấu. - Tao tìm được mày rồi! Lâm Phi thuận theo đường đạn nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi tay dài màu lam nhạt đang hạ cánh tay xuống. Có lẽ súng được giấu trong ống tay áo. - Trở về hai phút trước. Lâm Phi thi triển dị năng. Ngải Vi Nhi lại sống sờ sờ trên sân khấu tiếp tục hát, người hâm mộ lại tiếp tục reo hò. Lâm Phi nhanh chóng tiến về phía kẻ vừa bắn. Người đàn ông áo sơ mi lam này giơ tay lên, đúng lúc hắn chuẩn bị bắn Ngải Vi Nhi thì… Rắc một tiếng, cổ hắn bị một bàn tay tóm lấy rồi bẻ gãy. - Mày… Người đàn ông này vẻ mặt đầy nghi hoặc, hắn muốn hỏi đối phương làm thế nào tìm được mình, nhưng không kịp hỏi thì hắn đã tắt thở rồi. Lâm Phi đặt hắn trở lại chỗ ngồi cho hắn có vẻ đang ngồi, đồng thời lấy từ trong tay hắn một khẩu súng giảm thanh. Một loạt động tác đó chưa mất đến ba giây, rồi Lâm Phi giấu súng vào ống tay áo, chà trộn vào đám người. Mọi người ở xung quanh đều đứng dậy hò reo tập trung tinh thần nghe Ngải Vi Nhi hát nên không chút ý ở giữa họ lại có một sát thủ bị Lâm Phi lặng lẽ giải quyết. Lâm Phi không trở lại chỗ ngồi mà đứng trong đám người để bảo vệ Ngải Vi Nhi trên sân khấu. - Mong là chỉ có một tên sát thủ. Lâm Phi nghĩ. Buổi biểu diễn vẫn tiếp tục. Khoảng mười giây sau lại “chíu” một tiếng, Ngải Vi Nhi trên sân khấu bị trúng đán giữa ngực, máu tươi chảy ra, nhìn là biết không sống được lâu nữa. - Trở về mười giây trước. Lâm Phi lập tức thi triển dị năng. Cảnh tượng Ngải Vi Nhi bị bắn tái hiện, Lâm Phi cũng tìm được tên sát thủ, hắn đang nấp trong một đám người hâm mộ khác. - Trở về mười giây trước. Vì tên sát thủ này cách khá xa nên Lâm Phi giương súng bắn. Đương nhiên hắn giấu súng trong ống tay áo. Bụp một tiếng, tiếng hát của Ngải Vi Nhi trên sân khấu hoàn toàn át đi tiếng súng, nhưng đáng tiếc khi Lâm Phi bóp cò thì một người hâm mộ vung tay lên nên trúng đạn. - Trở về mười giây trước. Lâm Phi lại giương súng bắn. Lần này đạn trúng ngực sát thủ, hắn ta ngã ra sau ngồi xuống ghế của mình. Giết thành công tên hung thủ, Lâm Phi lại hoà vào đám người hâm mộ. Buổi biểu diễn tiếp tục diễn ra, người hâm mộ tiếp tục hò reo, giọng hát Ngải Vi Nhi tiếp tục vang lên. Khoảng ba phút sau. Phụt một tiếng, Ngải Vi Nhi trên sân khấu lại trúng đán giữa đầu, máu bắn toé ra. - Làm ơn đi, rốt cuộc cô đắc tội bao nhiêu người vậy? Hai sát thủ còn chưa đủ, lại có người thứ ba, hôm nay là tôi có mặt nếu không cô chết ba lần rồi đấy! Lâm Phi lầm bầm, rồi lại thi triển dị năng trở về một phút trước. Lâm Phi biết rõ hắn bắt buộc phải bảo vệ an toàn cho Ngải Vi Nhi, chứ nghĩ tới trừng phạt của hệ thống khi nhiệm vụ thất bại đã thấy sợ rồi. Phụt! Ngải Vi Nhi bị trúng đạn, Lâm Phi lại thuận theo đường đạn phát hiện đạn không bắn ra từ dưới khán giả mà là ở trên lầu cao. Có lẽ sát thủ là một tay bắn tỉa, dùng súng bắn tỉa giết Ngải Vi Nhi từ xa. - Trở về một phút trước. Lâm Phi thi triển dị năng. Cảnh tượng lại trở về lúc Ngải Vi Nhi vẫn sống sờ sờ hát trên sân khấu, Lâm Phi vội vàng dịch chuyển về phía cửa sổ vừa bắn đạn, hắn thấp thoáng nhìn thấy trên tầng ba mươi của toà nhà đối diện có ánh sáng, có lẽ là ống ngắm. Nhưng trong tay hắn chỉ có một khẩu súng lục, dù là thần súng thì cũng không thể bắn chết tay bắn tỉa kia được. Có điều cũng không sao, Lâm Phi có thể dùng dị năng hơn hai nghìn chín trăm lần nữa, hắn tin một phát không trúng nhưng hơn hai nghìn lần chắc chắn sẽ trúng. Cứ thế Lâm Phi bắt đầu không ngừng giương súng lên bắn, thất bại thì Ngải Vi Nhi bị nổ đầu, hắn lại dùng dị năng trở lại một phút trước. Khi Ngải Vi Nhi chết lần thứ một trăm hai mươi bảy, Lâm Phi giải quyết được tay bắn tỉa kia, cái ống ngắm rơi xuống. Trên đỉnh toà nhà. Vương Vũ là thành viên tổ chức sát thủ Liệt Hôn chấp hành nhiệm vụ đơn giản lần này. Theo kế hoạch đã định, hai tên sát thủ khác của Liệt Hồn sẽ chà trộn vào hội trường, tìm cơ hội giết Ngải Vi Nhi, nếu không có cơ hội thì hắn mới ra tay. Buổi biểu diễn tiến hành được nửa tiếng thì hai thành viên kia biến mất, điều này khiến Vương Vũ ngạc nhiên. Hắn bắt đầu ngắm bắn Ngải Vi Nhi. - Tôi nhất định sẽ khiến đầu cô nở hoa. Vương Vũ nghĩ, rồi hắn lại như mọi lần, há mồm hít một hơi sâu để bình tĩnh. Đúng lúc hắn vừa há mồm thì một viên đạn từ phía xa bắn trúng mồm hắn, đi từ dưới lên trên xuyên thủng đầu hắn. Vương Vũ ngã ra sau, đầu Ngải Vi Nhi không nở hoa nhưng đầu hắn thì nở hoa rồi. Hắn đi gặp thượng đế ngay tức thì, khẩu súng bắn tỉa rơi xuống. Sau khi giải quyết được tay bắn tỉa đó, Lâm Phi lại đợi mười phút, không thấy có gì dị thường, hắn cất súng đi, thấy ở cầu thang có máy kem miễn phí. Lâm Phi mỗi tay cầm một cây kem đi về phía chỗ ngồi. - Anh rể đi đâu mà giờ mới quay lại? Lam Linh Nhi thấy Lâm Phi thì hỏi luôn. - Có sát thủ xuất hiện, tôi đi giúp chị cô giải quyết chúng. Này, cho cô một cái. Lâm Phi cười hì hì đưa kem cho Lam Linh Nhi. - Sát thủ? Lại còn không phải một tên? Kem ở đâu ra thế? Lam Linh Nhi hiển nhiên cho đó là cái cớ. - Ở chỗ cầu thang có máy kem miễn phí, tôi lấy hai cái. Lâm Phi đáp. - Có phải người quá đông nên anh phải xếp hàng không? Lam Linh Nhi vừa ăn kem vừa nói. Cô nghĩ việc Lâm Phi nói đi giết sát thủ chỉ là cái cớ. - Đợi lát nữa kết thúc biểu diễn thì cô sẽ biết thôi. Lâm Phi cũng lười giải thích, nói xong ngồi xuống ghế nghe Ngải Vi Nhi hát.