Buổi chiều, Lâm Phi được gọi riêng đến văn phòng hiệu trưởng. Trong văn phòng được trang trí một đầy sa hoa, hiệu trưởng ngồi trên chiếc ghế sôpha không biết được làm từ da loài động vật gì. Thấy Lâm Phi vào thì vội bảo hắn ngồi ở phía đối diện. - Cậu rất mạnh, bất luận là khả năng lái người máy hay năng lực đấu đối kháng. Rốt cuộc cậu có thân phận thế nào? Đến Học viện quân sự Bắc Đẩu có mục đích gì? Hoặc có thể nói quân đội phái cậu đến Học viện quân sự Bắc Đẩu có mục đích gì? Hiệu trưởng đưa cho Lâm Phi một cốc trà nóng, chăm chú quan sát ánh mắt hắn, hỏi. - Thân phận của tôi không quan trọng, quan trọng là tôi đến Học viện quân sự Bắc Đẩu không có ác ý. Tôi được quân đội Thiên Long giới thiệu đến, ông chắc sẽ không nghi ngờ quân đội Thiên Long sẽ có ác ý với Học viện quân sự Bắc Đẩu được gọi là cái nôi của tướng sĩ Thiên Long Liên Bang chứ? Lâm Phi tiện mồm đáp, còn đẩy câu hỏi sang cho viện trưởng, sau đó uống một hớp cạn cốc trà. Hắn không biết uống trà cũng cảm thấy vị không tồi, rồi không chút khách khí rót cho mình cốc khác. Viện trưởng Học viện quân sự Bắc Đẩu cả đời đã gặp vô số người, nhưng nhìn vẻ mặt tuỳ ý của Lâm Phi, nghĩ lại động tác kích sát đám chiến sĩ biến đổi gen đầy gọn lẹ, sau khi giết liền một lúc mấy người Lâm Phi cũng chẳng có hối hận gì, dường như còn trở nên phấn khích. - Lâm Phi hành hạ đối thủ cho đến chết một cách hung tàn, có lẽ với cậu ta việc đó bình thường như ăn cơm vậy thôi. Những chiêu thức chí mạng đó tuyệt đối là đã được tập luyện hàng nghìn lần, chắc chết trong tay cậu ta ít nhất cũng phải trăm người. Viện trưởng Học viện quân sự Bắc Đẩu liếc nhìn Lâm Phi đang bình tĩnh uống trà, trong bụng ngầm đánh giá. Vị thiếu niên với dáng vẻ bình thường, nhìn có vẻ vô hại trước mắt, viện trưởng dù thế nào cũng không thể liên hệ được với người đã tàn sát trên sàn đấu hôm nay. - Không có việc gì thì tôi về đây. Trà ngon lắm. Lâm Phi nói, cũng không đợi viện trưởng đáp, quay người rời khỏi văn phòng. Viện trưởng nhìn bóng lưng Lâm Phi, càng ngày càng thấy thân thế học viên này không đơn giản. Loại người này không phải thế lực bình thường có thể bồi dưỡng được. Rốt cuộc cậu ta là ai? Trước khi Lâm Phi tới, viện trưởng đã đăng nhập vào mạng thông tin cá nhân của liên bang thử tìm thông tin về Lâm Phi. Nhưng số liệu hiển thị chỉ như một học sinh ba tốt bình thường. Chắc chắn đây đã được chỉnh sửa. Sau khi rời khỏi văn phòng viện trưởng, Lâm Phi về phòng, nhìn đống thuốc đặc hiệu trị căng cơ trên sàn nhà mà cứ cảm giác không yên ổn. Thuốc tuy tốt nhưng mỗi lần làm hết mười tám động tác yoga đều cần có người bôi thuốc toàn thân cho, như thế rất bất tiện. Cũng không thể tối nào cũng gọi bác sĩ Âu Dương Phụng đến được. Có lẽ cô ấy cũng không thể ngày nào cũng rảnh. Qua thế giới virus, Lâm Phi cũng có nghiên cứu về dược học, trước tối nay chắc không thể điều chế được loại thuốc mới nhưng thuốc nồng độ cao có thể hoà tan vào nước nóng để hắn tập xong có thể ngâm mình trong nước nóng để trị thương. Nghĩ thế, Lâm Phi dùng đồng hồ trên tay đặt mua một cái bồn lớn tự động làm nóng cao cấp, bảo phải chuyển đến nhà mình vào buổi tối. Vận động xong ngâm nước nóng có thể giải toả mệt mỏi, chắc hệ thống Chiến Thần sẽ không có ý kiến gì đâu. Sau đó Lâm Phi kiếm một cái túi to, cho hết đống thuốc trên sàn nhà vào rồi đem đến viện nghiên cứu của bà Phùng Hợp. Đến nơi, hắn tìm được bà Phùng Hợp: - Chỗ bà có phòng thí nghiệm điều chế thuốc không? Tôi muốn mượng một chút để đề luyện số thuốc nồng độ cao này. Lâm Phi ngồi xuống ghế hỏi bà Phùng Hợp đang đọc sách điện tử. - Lâm Phi, cậu lại đến à. Cậu còn biết điều chế thuốc sao? Tiểu tử không tồi, có một phòng nghiên cứu sinh hoá, có đủ các loại máy điều chế thuốc, nhưng nó là của cháu gái tôi. Tôi chỉ đường, cậu tự đi đi. Tôi đang suy nghĩ một vấn đề, không đi đâu được. Bà Phùng Hợp nói rồi chỉ đường cho hắn. Mười phút sau, được nhân viên trong viện nghiên cứu chỉ dẫn, Lâm Phi thay bộ trang phục thí nghiệm, đi qua đường khử độc kim loại dài ngoằng, hắn bước vào một căn phòng màu trắng với cảnh cửa bằng kim loại. Bên trong căn phòng thí nghiệm rộng bày đầy các loại máy móc nghiên cứu sinh hoá, đập vào mắt không phải cô gái tóc trắng mà là những cái bình thuỷ tinh lớn đựng đầy dịch thể, trong dịch thể có ngâm đủ mọi loại sinh vật và con người. Lâm Phi tiến lại gần thì thấy trong đó có những tên trọc đầu vừa đấu sáng nay. Một tên là kẻ tiên thuốc kích thích thành công, bị hắn gọt sạch hai tay, một tên tiêm thuốc thất bại, biến thành bộ dạng như núi thịt. Còn có quái vật và con người dưới lòng đất xuất hiện dưới hang ngầm cách đây không lâu. Họ bị đựng trong những cái bình thuỷ tinh đó, trên người và đầu cắm rất nhiều các loai ống. Những sinh vật và con người phía sau thì Lâm Phi không biết. - Lâm Phi, sao anh lại có thời gian đến phòng thí nghiệm của tôi vậy? Cảm ơn sáng nay anh đã đánh chết, đánh tàn phế đám người biến đổi gen này để phòng thí nhiệm của tôi có thể vài vật phẩm nghiên cứu. Cô gái giết mổ với mái tóc ngắn tay đang cầm một cái ống nghiệm đựng thứ chất lỏng gì đó, tay kia cầm máy tính điện tử, xuất hiện ở sâu trong phòng thì nghiệm, thấy Lâm Phi bước vào thì nhiệt tình nói. - Cô kiếm được con người và quái vật dưới lòng đất từ bao giờ vậy? Lâm Phi chỉ hai sinh vật vẫn nhận ra được ở phía trước mặt. - Lần trước anh quên rồi à? Tôi dùng hai ống thí nghiệm có thể giữ lạnh cho tổ chức tế bào của chúng vào. Về đây tôi dùng các kỹ thuật DNA, nhân bản bồi dưỡng mà thành. Thế nào, rất giống quái vật ở dưới lòng đất chúng ta đã gặp đúng không? Cô gái tự hào nói. - Hình như Thiên Long Liên Bang nghiêm cấm nhân bản người, nhưng kỹ thuật của cô có vẻ không tồi. Lần này tôi thấy rồi, cẩn thận bị tôi bắt bí. Lâm Phi đùa. - Thiên Long Liên Bang nghiêm cấm nhiều thứ lắm, nhưng có những cái không cần phải tuân thủ. Hơn nữa tôi không nhân bản con người thuần tuý mà là người biến dị. Có muốn bắt bí cũng phải có chứng cứ xác thực mới được. Cô gái đáp lại. - Cô không sợ những vật chủng được cô nhân bản này thoát ra sẽ phá hoại vòng sinh vật của Bắc Đẩu Tinh, gây tai hoạ cho con người sao? Lâm Phi nhìn về phía những quái vật dị hình kia, hỏi. - Cái gì cũng sợ thì không thể làm nghiên cứu sinh hoá được. Tuy có hơi nguy hiểm nhưng tôi sẽ giảm xuống mức thấp nhất. Nghiên cứu của tôi là để tạo phúc cho toàn nhân loại. Cô gái ưỡn ngực, đứng bên cạnh những bình thuỷ tinh ngâm quái vật, nói. - Cho anh xem ví dụ thành công mới nhất của tôi. Dùng gen của dơi hút máu làm vật dẫn, DNA của dơi khá dễ cấy vào sinh vật khác. Sinh vật mới này dung hợp rất nhiều gen hạng ưu và đặc trưng tế bào của các loài sinh vật. Cô gái tự hào nói rồi nhiệt tình kéo Lâm Phi vào bên trong phòng thí nghiệm. Bên trong bình thuỷ tinh lớn có một thiếu nữ con người toàn thân không mặc gì. Cô gái này có làn da trắng hồng, thân hình tuyệt đẹp, gương mặt thu hút nằm trong dịch thể, trên người cắm rất nhiều ống và dây kim loại. - Xem ra không tồi. Ít nhất thì tướng mạo rất xinh đẹp. Còn bảo cô không nghiên cứu nhân bản người, đây rõ ràng là một thiếu nữ sinh hoá. Lâm Phi trêu chọc. - Đầu óc anh chỉ biết đến vẻ ngoài, anh phải nhìn nội tại ấy. Đúng rồi, anh thích vẻ ngoài của cô ấy không? Cô ấy xinh hay tôi xinh? Nói được một nửa, cô bỗng đổi chủ đề, ưỡn ngực mình lên một chút rồi đứng trước mặt Lâm Phi hỏi. Mà cô thiếu nữ trong bình thuỷ tinh dường như cũng nghe hiểu, quay đầu lại, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Lâm Phi. - Cô ấy là vật chủng mới cô nghiên cứu ra, gần giống với con người, hơn nữa các cô căn bản không thể so sánh được. Cho tôi mượn tế bào và thiết bị chiết xuất và nghiên cứu thuốc. Tôi chuẩn bị bào chế một số thuốc giảm căng cơ. Lâm Phi vội chuyển chủ đề. - Anh cũng nghiên cứu thuốc và tế bào học sao? Thật không ngờ đấy! Quá hoàn hảo rồi, anh giấu cũng kỹ quá! Lâm Phi, cho tôi xem rốt cuộc anh hiểu về y học đến mức nào. Đừng thấy tôi trẻ thế này, thành tựu của tôi về tế bào học và gen cũng không thua kém bà nội là mấy đâu. Cô gái phấn kích kéo tay Lâm Phi tới mấy trước mấy thiết bị cao cấp. - Nghiên cứu của tôi về tế bào học và thuốc so với cô chỉ hơn chứ không kém. Lâm Phi nói không chút khiêm tốn nào. Sau khi được chỉ dẫn cách thao tác những cỗ máy này, Lâm Phi bắt đầu lấy cả túi thuốc ra, lựa chọn, phân tích thành phần rồi tiến hành hợp thành, chiết xuất. Ban đầu cô gái còn tưởng Lâm Phi nói bừa, không ngờ càng nghìn động tác của Lâm Phi, rồi thông số, công thức trên bảng tính, cô càng ngạc nhiên. Mức độ hiểu biết về tế bào học và thuốc của Lâm Phi cao đến kinh người, thuộc cấp dị sư rồi. Nhìn những thức Lâm Phi tiện tay viết ra giấy, có những cái xem một lúc lâu cô mới hiểu, có những cái hoàn toàn không hiểu gì. Cô gái nhìn nửa ngày thì khẳng định, thành tựu nghiên cứu của Lâm Phi về thuốc, gen, tế bào đã đạt đến trình độ thần cấp như bà nội mình. Một tiếng vũ trụ sau, Lâm Phi đã quen dùng nhiều lần dị năng trong quá trình nghiên cứu cuối cùng đã nghiên cứu ra một loại thuốc nước khiến mình hài lòng. Chỉ cần một lượng bằng ống nghiệm nhỏ hoà vào nước nóng, ngâm mình nửa tiếng là hiệu quả gấp mấy lần so với thuốc bình thường nghỉ ngơi cả buổi tối. Rồi Lâm Phi bắt đầu làm lại quá trình, chế ra hơn hai mươi ống nghiệm thuốc mới dừng lại đầy hài lòng.