Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1269 : Đối thủ cạnh tranh (P2)

Chu Diệp rất phấn khích, cũng rất vui mừng, giới thiệu Lý Dương với một người bên cạnh, từ cách nói của ông ta có thể thấy được ông ta tôn kính Lý Dương như thế nào. Chu Diệp đã làm rất chiều Chu phảng, tuy nhiên đây đều là hành vi bị bắt, Hà Lão sau khi giải quyết xong vụ án về tổ chức kia liền thả Chu Diệp ra. Tuy nhiên ông cũng dặn dò Chu Diệp rằng, ông phải phải huy năng lực của mình trên con đường chính đạo, đừng đi theo đường cũ nữa. Hà Lão cũng rất ngưỡng mộ tài năng của Chu Diệp. Thực ra cũng không cần Hà Lão phải nói, Chu Diệp cũng sẽ không đi lại con đường đó nữa, ông cũng đã từng nếm quả đắng rồi, là một quả rất đắng, ông đã nhận được một bài học xứng đáng nên không thể làm sai bất cứ chuyện gì nữa. Sau khi Chu Diệp trở về Tô Châu, liền an tâm làm công việc điêu khắc ngọc của mình, ông không bao giờ làm đồ giả nữa. Bản thân Chu Diệp đã rất tài năng, sau khi phá bỏ cái cũ làm lại cái mới đã đạt đến trình độ đại sư đỉnh cấp, cộng thêm mấy năm nay liên tục làm Cao Phảng, nên tài năng của ông càng không ai dám coi thường, ít lâu sau khi trở về, danh tiếng của Chu Diệp lại được khôi phục trở lại. Rất nhiều công ty châu báu tìm đến ông, bây giờ việc sắp xếp công việc của Chu Diệp đều phải làm trước cả tháng mới được. Cũng có một vài công ty châu báu mời ông đến làm, bao gồm cả những công ty lớn như An Thị và Thiệu Thị, tuy nhiên ông đã từ chối hết, sau khi bị giam cầm một thời gian dài, ông muốn mình có một cuộc sống tự do, nên không muốn làm công cho ai cả. -Chào ông Lý, tôi là, Chu Thế Long, Tiểu Diệp vẫn luôn nhắc đến cậu, chúng tôi cũng đã nhiều lần đến Bắc Kinh nhưng không gặp được cậu! Một người đàn ông khoảng 50 tuổi đứng bên cạnh Chu Diệp, nghe Chu Diệp giới thiệu xong chợt sững người lại, ông liền chạy lại cầm lấy cánh tay Lý Dương vẻ rất xúc động. Chu Diệp cũng gật đầu, ông đúng là có đến Bắc Kinh tìm Lý Dương để tỏ lòng biết ơn của mình. Tiếc là lúc đó Lý Dương đang bận chuyện Viện bảo tàng, nên không có lần nào có thời gian cả. -Ông Chu khách sáo rồi, Chu Diệp, sao ông lại ở đây? Lý Dương cười lắc đầu, rồi hắn lại nhìn Chu Diệp, lần này là cuộc thi đại sư toàn quốc, Chu Diệp cũng là đại sư điêu khắc ngọc, việc gặp ông ta ở đây, Lý Dương cũng đoán được vì sao. Chu Diệp hơi ngại ngùng cười nói: -Tôi đến đây tham dự cuộc thi! Lần này đúng là Chu Diệp đến để tham gia thi đấu, ông về nước không lâu nhưng đã gây dựng lại được danh tiếng, sau khi khi nghe có cuộc thi này liền ghi danh tham gia. Hiệp Hội Ngọc Thạch đã suy nghĩ rất lâu, còn đi tham khảo ý kiến của Ông nữa. Chu Diệp tuy là đã từng làm Cao Phảng, nhưng đó chỉ là chuyện bất đắc dĩ, là sai lầm trước đây của ông, hôm nay ông đã cải tà quy chính rồi, ông thực sự là một người rất có năng lực, người như vậy cũng nên cho họ một cơ hội. Có được chỉ thị của Ông, Hiệp hội Ngọc thạch liền đồng ý tư cách tham gia thi đấu của Chu Diệp. -Tham gia thi đấu, tốt đấy, lần này tôi cũng đến để dự thi, chúng ta có thể trang tài với nhau được rồi! Lý Dương cười ha ha nói, hắn cũng không ngạc nhiên về câu trả lời của Chu Diệp, lúc nãy hắn cũng đã đoán ra được rồi. Mắt Chu Diệp chợt sáng lên: -Ông cũng tham gia, vậy thì tốt quá, tuy nhiên tôi chắc chắn đấu không lại ông rồi! -Ha ha, ông cũng đừng khiêm tốn như thế, thực lực của ông tôi hiểu rất rõ, bây giờ tôi còn có việc nên phải đi trước đây, lúc khác chúng ta nói chuyện nhiều hơn nhé! Lý Dương cười lớn một tiếng, thấy Lý Dương muốn đi, Chu Diệp cũng không giám giữ lại, nới mấy câu xong rồi cùng với người bên cạnh quay về khách sạn. Lúc Lý Dương và Chu Diệp nói chuyện với nhau, Hoàng Hạo không nói câu nào cả, hắn chỉ đứng chau mày. Nói ra thì Chu Diệp lần này cũng là đại diện cho Tô Châu, tuy nhiên đại sư điêu khắc ngọc ở Tô Châu đều không nghĩ là như vậy, bọn họ đều cho rằng Chu Diệp là một vết nhơ, vốn dĩ Hiệp hội Ngọc thạch Tô Châu không cho Chu Diệp tham gia thi đấu. Sau cùng Tổng Bộ Hiệp hội Ngọc thạch đồng ý nên Chu Diệp mới được đi thi đó chứ. Những điều này Hoàng Hạo không nói với Lý Dương, hắn chỉ tiễn Lý Dương ra khỏi khách sạn còn mình quay về phòng, sắp đến cuộc thi rồi, hắn phải làm những công việc chuẩn bị khác nữa. Lý Dương vừa ra khỏi khách sạn tiền bắt taxi đến nhà Trần Vô Cực. Trần Vô Cực đa ở Yết Dương để đợi hắn mấy ngày nay rồi, nhân mấy ngày này Trần Vô Cực giải quyết xong tất cả mọi chuyện, ông là một trong những giám khảo của cuộc thi lần này, mà còn là một giám khảo rất quan trọng nữa.Ý kiến của ông có ảnh hưởng rất lớn đến quyết định cuối cùng của cuộc thi. Cửa nhà Trần Vô Cực không đóng, hơn nữa Trần Vô Cực còn ra tận cửa để chờ Lý Dương, bên cạnh ông còn có Trần Chính Hoa, Lý Dương vừa xuống xe nhìn thấy vậy liền vội vàng bước nhanh đến. -Sư phụ! -Ha ha, cuối cùng cháu cùng đến, đi, chúng ta vào trong rồi nói chuyện! Trần Vô Cực rất vui khi gặp Lý Dương, ông kéo Lý Dương vào phòng khách, còn Trần Chính Hoa đi pha trà, bây giờ ông thực sự rất bái phục Lý Dương. Chỉ mới 27 tuổi, đã đạt đến trình độ cao cấp của công pháp Thái Cưc, Trần Chính Hoa thật sự không biết rốt cuộc Lý Dương đã tu luyện như thế nào mới được như vậy. -Sư phụ, con xin lỗi vì đã đến muộn! Vừa ngồi xuống, Lý Dương liền gãi gãi đầu, trước khi đến hắn có gọi điện cho Trần Vô Cực, vồn dĩ ông còn để người đi đón hắn nhưng hắn đã từ chối. Kết quả không ngờ mấy người trong Hiệp hội Ngọc thạch đã ở sân bay chờ hắn, nên đành phải đến chỗ họ một lúc, cũng vì vậy mà đến nhà của Trần Vô Cực hơi muộn. Trần Vô Cực lắc đầu cười, đưa ánh mắt ưu ái nhìn hắn rồi nói tiếp: -Sớm hay muộn cũng không sao, cháu nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa ta sẽ nói với cháu những điểm cần lưu ý trong cuộc thi lần này! Lý Dương nói: -Cháu đã nghỉ ở khách sạn rồi, sư phụ, có gì thì cứ nói luôn bây giờ cũng được! Trần Vô Cực nghĩ một lúc rồi gật đầu: -Cũng được, ngày kia cuộc thi sẽ chính thức bắt đầu, thời gian không còn nhiều nữa, có vài thứ cháu cần phải nhớ rõ! -Cuộc thi lần này thực ra là theo quy tắc đào thải, sẽ có tất cả ba cuộc đấu, ngày kia sẽ là cuộc đầu tiên, sau đó mỗi ngày sẽ diễn ra một cuộc! Ngừng lại một chút Trần Vô Cực lại nói tiếp: -Điều quan trọng nhất của điêu khắc là kỹ thuật, nhưng cũng không có nghĩa là xem nhẹ thị lực. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều sản phẩm điêu khắc khác nhau xuất hiện, mỗi người đều phải viết ra đánh giá của mình, vì người tham gia đều là đại sư, nên đến lúc đó thời gian triển lãm sản phẩm sẽ rất ngắn, cháu phải tập trung khả năng quan sát của mình để đánh giá ưu nhược điểm của từng sản phẩm. Lý Dương im lặng nghe những lời Trần Vô Cực nói. Điều này thì Lý Dương không có vấn đề gì cả, hắn có khả năng đặc biệt, chỉ cần không phát trình phát trên màn hình, có vật thực là hắn có thể nhìn rất rõ. Còn thời gian triển lãm ngắn hay dài cũng không thành vấn đề, nhờ khả năng đặc biệt của mình mà vừa nhìn Lý Dương đã thấy tất cả những điểm tốt xấu của đồ vật. Nếu thời gian triển lãm ngắn thì lại càng có lợi cho Lý Dương nữa là khác. Nhìn Lý Dương một cái, Trần Vô Cực lại nói tiếp: -Đến lúc đó sẽ triển lãm mười tác phẩm điêu khắc, nếu trong một khoảng thời gian quy định có thể đánh giá chính xác tám tác phẩm trở lên mới được thăng cấp. -Cái này ông yên tâm, đối với cháu không thành vấn đề! Lý Dương liền đưa tay lên, lúc nói còn rất tự tin nữa, dựa vào khả năng quan sát mà nói thì Lý Dương không sợ bất cứ ai cả. Trần Vô Cực gật đầu cười rồi nói tiếp: -Tốt, ngày thứ hai sẽ thi đao pháp, lúc đó sẽ có nhiều mệnh đề khác nhau, nguyên thạch sẽ do ban tổ chức đưa ra, cần phải đạt được yêu cầu của mệnh đề trong một khoảng thời gian ngắn! -Số mệnh đề này chắc là không đơn giản nhỉ? Lý Dương cười hỏi một câu, làn này đều là những đại sư điêu khắc ngọc tham gia, đây cũng không phải là một cuộc thi bình thường, những mệnh đề đó đơn giản mới lạ. -Đúng là không đơn giản, nhưng đối với cháu thì không thành vấn đề! Trần Vô Cực hiểu rất rõ thực lực của Lý Dương, chỉ cần Lý Dương qua được cánh cửa thứ nhất, thì cánh cửa thứ hai không là gì đối với hắn cả. Thực ra những mệnh đề trong lần đấu thứ hai Trần Vô Cực đều biết, nhưng ông sẽ không nói cho Lý Dương,, ông muốn Lý Dương đường đường chính chính, quang minh chính đại đi thi đấu, ông tuyệt đối không giúp Lý Dương gian lận trong cuộc thi này. Đây cũng là nguyên tắc làm người của Trần Vô Cực. Lý Dương cười nói: -Ông cứ tin tưởng cháu là được rồi, còn ngày thứ ba thì sao? Trần Vô Cực nói: -Sau khi qua hai vòng đầu, ngày thứ ba sẽ thi thực lực thực sự của mình, mỗi người sẽ dùng nguyên thạch mà mình mang đến để điêu khắc ngay tại cuộc thi, sau đó ban giám khảo sẽ đánh giá, cuối cùng sẽ đưa ra kết quả, vì vậy cuộc đấu vào ngày thứ ba này mới là quan trọng nhất! -Cháu hiểu rồi, hai cuộc đấu trước sẽ loại trừ những người có thực lực thấp, sau cùng mới là cuộc đấu giữa những cao thủ thực sự với nhau! -Nói vậy cũng không sai, lần này là hơn một trăm người, không thể để tất cả họ đều làm điêu khắc được, làm vậy ban giám khảo cũng mệt, mà người xem cũng sẽ bị phân tán tư tưởng. Trần Vô Cực gật đầu, Lý Dương bắt đầu thấy thương xót cho những đại sư điêu khắc chạy khắp nơi để tìm được nguyên thạch tốt kia. Hầu như tất cả đại sư điêu khắc đều có mang nguyên thạch đến dự thi, nhưng bọn họ lại không biết, người thực sự được cầm nguyên thạch của mình ra thi đấu rất ít, có rất nhiều có thể không đi được đến cửa cuối cùng đã bị loại rồi. Bọn họ cuối cùng cũng đành phải mang nguyên liệu về thôi. Tuy nhiên Trần Vô Cực nói cũng có lý, nhiều đại sư như vậy cùng tiến hành điêu khắc thì không thể thực hiện được, nên cần phải đào thải bớt một phần đại sư. -Sư phụ, sau hai ngày đào thải, sau cùng có được bao nhiêu người còn ở lại? Lý Dương lại hỏi, hắn hiểu cuộc thi lần này không hề đơn giản, nhưng cũng không có nhiều áp lực lắm, hắn rất tự tin vào năng lực của mình. -Cuối cùng ở lại có lẽ không quá hai mươi người! -Tỉ lệ đào thải hơn 80%, cũng cao đấy nhỉ! Lý Dương hơi sững người lại, hắn cũng không ngờ là số người còn lại lại ít như vậy, hắn cứ nghĩ là có khoảng một nữa số người ở lại cơ, đây dù sao cũng là cuộc thi đại sư, mỗi người tham gia đều có một tiếng tăm nhất định. -Nguyên tắc lần này là tìm những cái tốt nhất trong những cái tốt, có thể số người sẽ còn ít hơn, nhưng chúng ta tin rằng có một vài người sẽ kiên định đi đến cùng, số người này cũng là những đối thủ lớn nhất của cháu. Trần Vô Cực chậm rãi nói, ông còn đưa ra một tập tài liệu, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, trước khi Lý Dương đến, ông đã để ý đến những đại sư tham gia thi đấu lần này, nên đã chuẩn bị cho Lý Dương một tập tài liệu có liên quan đến đối thủ.