Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 126 : Công đường luận tội

Bao nhiêu con mắt nhìn vào, một cảnh tượng giả dối tới mức không thể giả dối hơn được nữa, nhìn bộ dạng đám nha dịch đánh người kia đúng là giả tạo, giơ tay thì rõ là cao nhưng khi đánh xuống thì như gãi ngứa vậy. Còn Củi khô bị đánh thì như được một bàn tay đang mát xoa rất sáng khoái, cũng nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ vô cùng đau đớn. Đường đường ở công đường tri phủ, gương sáng treo cao, là nơi vô cùng trang nghiêm, lại diễn ra một màn trình diễn khôi hài như vậy, đúng là hết chịu nổi rồi. Đám dân chúng cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào trong công đường, nhìn đám nha dịch làm bộ làm tịch kia thì thấy hiếu kỳ, từ hiếu kỳ lại chuyển sang khiếp sợ, sau sự khiếp sợ lại là sự tỉnh ngộ, rồi đưa mắt nhìn nhau sau đó đều cười toáng lên. Nhưng tiếng cười này, vang tới tai của Tôn Khoa, giống như những lưỡi dao vô hình đang đâm vào màng nhĩ của hắn vậy, có muốn né tránh cũng chẳng né tránh nổi. Tôn Khoa như đang ngồi lên đống lửa, khó mà bò xuống được, đã đâm lao thì phải theo lao thôi, khắp thân thể hắn bỗng run bắn người lên, sắc mặt trong chốc lát biến sắc hoàn toàn cuối cùng hiện ra bộ mặt tái nhợt! Gia tộc Tôn Khoa, mười đời làm quan, đều là những trọng thần của quốc gia, là những quan đại thần của triều đình, ở Hàng Châu này gối rễ rất chắc chắn, bè đảng rất nhiều... Mà hôm nay, hắn không có chút phản kháng nào trước những nụ cười chế nhạo của bách tính, nhìn bộ dạng của đám nha dịch đang giả bộ đánh tên Củi khô kia, trong tâm khảm Tôn Khoa thấy những tên nha dịch kia không phải đang đánh Củi khô mà đánh chính vào mặt của hắn. Những điều trước mắt càng khiến hắn thêm bi cảm, đó chính là vụ việc này không lâu sau sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, trở thành đề tài nóng hổi đề bà con bàn luận. Tới lúc đó, bao nhiêu công lao đóng góp của Tôn gia từ trước tới này đều đổ xuống sông xuống biển hết rồi. - Tôn đại nhân, ngài làm sao thế? sao toàn thân run bắn lên thế kia? Lẽ nào ngài không được khỏe sao? Chung Bân tỏ ra vẻ quan tâm hỏi. Nhưng, trong ánh mặt thì hiện ra vẻ chế giễu, và như đang moi móc nỗi khổ tâm của hắn. - À ... Chung đại nhân không phải lo lắng đâu, ta chỉ là... chỉ là đêm qua ta bị nhiễm lạnh, không có chuyện gì đáng lo ngại đâu. Tôn Khoa vội vàng tìm lý do để phủ nhận, hắn không muốn kẻ khác thấy được sự sơ hở và bất an của mình. Hắn không ngừng cảnh báo bản thân mình, đây không phải là kết quả cuối cùng, lát nữa thẩm vấn bảy tên đầu mục kia, đó mới chính là cơ hội để hắn phản bại thành thắng. Long Đại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng vô cùng bực tức, mẹ kiếp đây rõ ràng là đang gãi ngứa chứ đâu phải đánh đâu, hắn đứng dậy định lớn tiếng nói, Tôn Khoa liền lườm một cái, Long Đại thấy được ánh mắt sắc bén và khí thế của Tôn Khoa liền cũng không dám đứng lên nói gì nữa đành bất đắc dĩ ngồi xuống. Chung Bân thấy vậy, trong lòng rất vui vẻ, sự tình đã phát triển tới nước này rồi, hắn có thể quả quyết, trận chiến kịch liệt hôm nay phần thắng nằm chắc trong tay hắn rồi. Hắn nhìn tứ phía, lúc hắn dừng lại trên gương mặt vừa nham hiểm lại hiện lên nụ cười xấu xa, trong lòng hắn chợt thấy có sự khâm phục và sợ hãi chợt dâng trào. Trong trận long tranh hổ đấu này, tuy hắn rất uy phong lẫm liệt mà ngồi trên đó, nắm trong tay quyền phán quyết của vụ án này, nhưng hắn cũng biết rõ thân phận của mình, nói cho dễ nghe một chút, hắn cũng chỉ là người phát ngôn thôi, nói toẹt ra thì hắn chỉ là một con rối mà thôi, mà người nắm giữ những điểm trọng yếu chính là tên gia đinh cỏn con không có danh phận gì Trần Tiểu Cửu kia. Tuy hắn không có quyền không có thế, nhưng lại có phong thái của một quốc sĩ, vụ án này từ lúc khai cuộc tới lúc phát triển, Trần Tiểu Cửu tính toán không sai sót chỗ nào, mọi thứ như đều nằm trong sự dự liệu của hắn vậy. Cũng may mình và Trần Tiểu Cửu là bằng hữu, không phải kẻ địch, nếu không..., Chung Bân cười khắc khổ. Nghĩ tới đây, đột nhiên ánh mắt của hắn trở lên thâm thúy hơn, bởi vì hắn vừa nghĩ tới một vị công tử mặc bộ xiêm y màu trắng rất oai phong kia, nhất cử nhất động đều khiến cho Chung Bân cảm thấy sợ hãi. Nếu hai tên nhãi này hợp cùng với nhau, không biết sẽ tạo ra những lực lượng khủng bố như thế nào nữa? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL. vn - www. TruyệnFULL. vnĐang lúc hắn xuất thần, một tiếng kêu gào của Củi khô đập tan mọi suy nghĩ của hắn. Hai mươi gậy cuối cùng cũng đã đánh xong, ngoài ba cái đầu là đánh đau một chút, còn những cái sau này thì như gãi ngứa mà thôi. Nhưng thân thể của Củi khô không giống như người khác, từ nhỏ chịu khổ chịu khó, chịu đói chịu khát, khiến thân thể hắn khô đét như thanh củi khô, cơ bắt thì yếu ớt. tuy chỉ bị đánh có ba cái, cũng khiến hắn đau tới tận xương tủy, không thể nói hết được sự đau đớn. Hiện tại, thời khắc phản kích đã tới rồi, hắn nghiến răng nghiến lợi, làm ra vẻ bị những đòn này đánh cho hộc máu mồm vậy rồi kêu lên: - Chung đại nhân, tiểu nhân... tiêu nhân oan uổng quá, những gậy Tôn đại nhân đánh tiểu nhân, mong Chung đại nhân làm... làm chủ cho tiểu nhân mới được! - Củi khô, ngươi cứ từ từ mà nói, ắt có bản quan đứng ra làm chủ! Chung Bân bình tĩnh hòa nhã nói. Củi khô nghỉ ngơi giây lát, rồi chậm rãi nói: - Tiểu nhân chỉ là một thảo dân, phụ mẫu mất sớm, từ nhỏ chịu khổ chịu khó, đầu đường xó chợ, không có chút kiến thức nào, chính là các vị phụ lão hương thân nuôi tiểu nhân trưởng thành như hiện nay, trong lòng tiểu nhân rất biết ơn và cảm kích. - Cho nên, tuy thân phận tiểu nhân hèn mọn, nhưng luôn có tâm khảm muốn báo đáp công ơn của hương thân phụ lão, nhưng tất cả những điều đó, từ sau khi gặp Long Nhị, thì có sự thay đổi ngược lại hoàn toàn! Nói tới đây, Củi khô có chút nức nở. - Long Nhị làm nhiều việc tàn ác, hống hách bá đạo, suốt ngày ép buộc chúng tôi phải làm những việc trái với lương tâm, rồi đánh đấm làm càn, lương tâm chúng tôi chưa cạn, có chút không hài lòng, hắn liền động chân động tay với bọn tôi, mấy lần tiểu nhân cũng đã khuyên hắn buông đao quy ẩn, đổi lại những lần khuyên can đó là những trận đòn thừa sống thiếu chết, cho dù bị đánh như vậy nhưng tiểu nhân vẫn cố khuyên nhưng không ăn thua gì. - Nhưng sau này, bản tính của Long Nhị càng thêm độc ác hơn, hắn dạo nam nạt nữ, ngay cả thai phụ bảy tháng cũng không tha! Củi khô cắn răng nói tiếp: - Lúc đó tiểu nhân ở bên cạnh, muốn khuyên can hắn, nhưng lại bị hắn đánh cho một trận, hắn đè thiếu phụ đó xuống đất rồi nổi dục thú tính, cho dù thiếu phụ có kêu gào như thế nào thì hắn vẫn cứ xé toạc quần áo của cô nương đó rồi làm nhục nàng, tiểu nhân cứ tưởng như vậy là xong, nhưng Long Nhị làm xong việc đó rồi cười ha hả cầm lấy chiếc rìu bổ mạnh làm vỡ nát đầu của thiếu phụ. Củi khô tường thuật tới đây, rồi thở dài, bách tính nghe những lời tường thuật của hắn cũng thấy kinh sợ, tất cả không ai nói năng gì, hương thân phụ lão cứ lặng im nghe những lời tường thuật của Củi khô. - Củi khô, ngươi ăn nói bừa bãi, bà nội nhà ngươi, người đúng là một tên điêu dân, không ngờ lại dám vu cáo hãm hại Long Nhị, ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Long Đại nghe tới đây, trong lòng đầy bực tức, tuy những lời nói của Củi khô cũng hoàn toàn là sự thật, nhưng sực việc cứ thế này mà tiếp diễn, thì hậu quả sẽ khó lường, hắn vội vàng đứng dậy phản bác, mưu toan phá vỡ bầu không khí bi thương này. Vẻ mặt của Chung Bân hung dữ, gõ mạnh chiếc cục gỗ trên bàn lớn tiếng quát: - Trên công đường, nhất nhất trang nghiêm, tên Long Đại ngươi không có phép tắc kỷ cương gì, năm lần bảy lượt miệt thị công đường, như vậy cũng là bất kính với Hoàng thượng, cũng không tôn trọng bản quan, không tôn trọng cả Tôn đại nhân, các nha dịch đâu, lôi hắn ra đánh cho ta. Vừa nói ra lời này, khắp công đường đều kinh ngạc, nhất là Tôn Khoa, nhìn chằm chằm Chung Bân, đôi lông mày như dính vào nhau, không thể nào buông ra được. Không ai ngờ được rằng Chung Bân lại vô tình đến vậy, quyết đoán như vậy, không ngờ lại dám đánh đuổi một tên có tiền có thế như Long Đại ra ngoài. Long Đại là kẻ bề trên, trên người sẽ có những khí chất kiêu hùng, đôi mắt hắn trừng lên, chỉ vào đám nha dịch lớn tiếng quát: - Đám chó săn các ngươi, cẩu nô tài, ta xem ai dám động tới ta nào. Đám nha dịch biết thế lực của Long Đại, tuy nghe được lệnh của Chung Bân, nhưng cũng không dám tiến tới để thực thi, nhưng khi nghe được những lời nói lỗ mãng của Long Đại, vô cùng coi thường bọn họ, trong lòng chợt bừng cháy lên. Chung Bân nghe thấy Long Đại nói những lời khiêu khích như vậy, vẻ mặt uy nghiêm, cười lạnh lùng nói: - Chúng nha dịch, nam nhi phải có khí huyết, Long Đại kiêu ngạo, chống lại và coi thường công đường, và coi thường người thực thi pháp luật, các ngươi còn sợ hắn sao? Đánh đuổi Long Đại ra ngoài cho ta, xảy ra chuyện gì, sẽ có bản quan đứng ra gắng vác. Đám nha dịch nghe thấy những lời nói hùng hổ của Chung Bân, cộng với ngọn lửa đang bốc cháy trong lòng, trong lòng nhiệt huyết bỗng bừng bừng, rồi đưa mắt nhìn nhau, rồi vung gậy lên lao vào đánh Long Đại. Tuy Long Đại võ công lợi hại, nếu muốn đánh bại đám nha dịch cỏn con này thì cũng quá đơn giản, nhưng giữa chốn công đường này, cho dù hắn có dũng mãnh hơn người cũng không dám trả đòn. Thấy đám nha dịch hừng hực lao tới, hắn vội vàng né tránh, ôm đầu chen chút trong đám người mà chạy ra, vừa chạy vừa kêu to: - Chung Bân, hôm nay ngươi dám làm nhục ta, sau này ta sẽ cho ngươi biết tay!