Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 125 : Diễn kịch

Tôn Khoa tuy rằng đa mưu túc trí, cho rằng vụ án của tên củi khô và Long Nhị, hắn không cần tốn nhiều sức lực là có thể ngư ông đắc lợi, nhưng thật không ngờ trước mặt công chúng Chung Bân lại đột nhiên dội gáo nước lạnh vào hắn. Hắn thân là phủ doãn Hàng Châu, ở Hàng Châu đã nhiều năm, hơn nữa lão cáo già này làm việc vô cùng cẩn thận chặt chẽ, để lại trong lòng người dân khuôn mặt vui vẻ hòa nhã dễ gần, cho nên ở thành Hàng Châu chức quan mang tiếng tốt, không có lời đồn nào bất lợi cho hắn. Nhưng Chung Bân ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, đột nhiên dội gáo nước lạnh vào hắn, hắn không có chuẩn bị, không kịp né tránh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm. Cái câu hỏi này của Chung Bân rất sắc bén, ngay tức khắc như con dao găm sắc nhọn đâm trúng vào hắn, hắn thân là Hàng Châu Phủ Doãn , lại có nhiều bà con như vậy vẻ mặt tha thiết nhìn hắn, hắn không thể không trả lời, không thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng sáng lạng của hắn trong mắt dân chúng. Nhưng hắn khúm núm hồi lâu, không biết trả lời thế nào, trong lúc đường cùng, đành phải nói với Chung Bân: - Chung đại nhân, vụ án này vốn là do nhiệm kì trước Mã tri phủ đại nhân phụ trách, ta quả thật không biết, đợi ta kiểm tra lại... Rồi bẩm báo lại sau. Chung Bân sắc mặt nghiêm nghị nhìn Tôn Khoa cái tên đầu sỏ nói: - Tôn đại nhân thân là phủ doãn Hàng Châu, không ngờ ngay cả vụ án kinh động thế này mà cũng không biết, xin hỏi Tôn đại nhân đang bận rộn chuyện quốc gia đại sự gì? Tôn Khoa mặt đỏ tía tai, hắn trong lúc gấp gáp, không có chuẩn bị, bị Chung Bân nắm được chỗ yếu, đối với sự chế ngạo của Chung Bân , hắn chỉ có thể ngậm miệng ứng phó. Tuy nhiên hắn cũng không hề bối rối, hỏng keo này ta bày keo khác, đợi lúc nữa đến lượt thẩm vấn bẩy tên tiểu đệ của tên củi khô mới là cơ hội để hắn chuyển bại thành thắng. Dân chúng thấy Tôn đại nhân ngày thường nhân ái ân cần thế nhưng lại không biết chút gì, trong lòng châm biến không ngừng. - Nếu phủ doãn đại nhân bận rộn công vụ, sức khỏe có hạn, vậy thì cũng không phiền đại nhân xem xét vụ án lại nữa. Chung Bân thừa cơ nói tiếp: - Vụ án Long Nhị, tính chất ác liệt, coi mạng người ngư cỏ rác, lạm sát người vô tội. Sau khi đợi bản quan thẩm vấn tên củi khô, đích thân bản quan sẽ lấy lại công bằng cho dân chúng. Dân chúng vừa nghe thấy, đều đều hoan hô nhảy nhót, vẻ mặt vui mừng, trong lòng thầm khâm phục Tri phủ đại nhân nhìn rõ mọi việc, vô hình trung, hình tượng chính trực thanh liêm của Chung Bân để lại ấn tượng tốt trong lòng dân chúng. Thằng nhãi củi khô này thật vãi, cho mình là đại anh hùng vì dân trừ hại. Trần Tiểu Cửu vẫn luôn ở cổng nha môn theo dõi cẩn thận nhất cử nhất động bên trong công đường. Tên củi khô diễn kịch quá xuất sắc khiến Trần Tiểu Cửu trong lòng vô cùng vui mừng. Chỉ cần hắn diễn kịch không làm lộ ra kẽ hở gì, thì cái kế hoạch đó không cần lo lắng rồi, cứ gối cao đầu mà ngủ ngon. Đối với Chung Bân, Trần Tiểu Cửu một chút cũng không cần lo lắng, Chung Bân lăn lộn trên quan trường đã nhiều năm, trình độ ăn nói của Chung Bân thì không cần phải bàn, chắc chắn sẽ không để lộ ra kẽ hở nào, thậm chí trong quá trình thẩm vấn tên củi khô hắn còn có thể dạo một gáo nước lạnh lên đầu Tôn Khoa, quả là một tay chính trị gia già đời đa mưu túc trí. Chung Bân quay mặt sang, đột nhiên nói với tên củi khô: - Củi khô, Long Nhị mặc dù tội ác chồng chất, nhưng tất có quan phủ lấy lại công bằng cho dân chúng, ngươi chỉ là một người bình thường, có đặc quyền gì, lại đánh thương Long Nhị thành như vậy? Có phải là thù cá nhân không? Ngươi khai thật ra cho bản quan. - Đại nhân, ngài minh xét à, tiểu nhân và Long Nhị từ trước đến nay quan hệ thân thiết, cũng không có bất kể thù cá nhân nào, tất cả chỉ vì Long Nhị ỷ thế ức hiếp người, trong lòng tiểu nhân vô cùng phẫn uất, mới nổi lên tâm tứ hiệp nghĩa vì dân chúng trừ hại... Tên củi khô oan ức nói. Tôn Khoa nghe đến đây, lạnh lùng cười khẩy, dùng tay chỉ vào tên củi khô nói: - Tên điên cuồng to gan, lại còn dám to mồm ngụy biện, ngươi rõ ràng là trong lòng có hiềm khích với Long Nhị, vì thù cá nhân mà đánh thương Long Nhị, khiến Long Nhị tàn tật, ngươi còn không mau khai thật ra, hừ..., không dùng hình, khiến ngươi không biết sự uy nghiêm của quan phủ? Chung Bân nghe vậy, trong đầu lóe lên ý tưởng, cứ thuận theo thế, đột nhiên dứt khoát nói: - Được, nếu Doãn Phủ đại nhân muốn dùng hình với tên củi khô, vậy thì tạm thời đánh 20 trượng, nha dịch đâu, nhất định phải tuân thủ khẩu dụ của Tôn đại nhân, đánh thật mạnh cho Tôn đại nhân, không thì là không tôn trọng uy nghiêm của Phủ Doãn đại nhân, nghe rõ chưa? Lời Chung Bân vừa nói ra, Trần Tiểu Cửu thầm giơ ngón tay cái lên, trầm trồ khen ngợi không ngừng. Long Đại không hiểu rõ, cho nên khi vừa nghe thấy dùng hình đối với tên củi khô, vui mừng tới mức khua chân múa tay, cất tiếng cười lớn. Còn thằng nhãi Long Nhị mặc dù không nhúc nhích được, nhưng khi nghe thấy thế cũng dùng sức gật gật đầu. Còn Tôn Khoa nghe thấy vật, mặt xám lại, trong lòng run rẩy, thầm chửi, mẹ kiếp cái thằng Chung Bân, ngươi thật là nham hiểm. Hắn vốn không định dùng hình với tên củi khô, hắn biết tên củi khô nham hiểm xảo quyệt, dù có dùng hình với hắn thì cũng không có ý nghĩa gì. Cho nên chiến lược của hắn vô cùng đúng đắn, chính là tìm sơ hở của bảy tên tiểu đệ còn lại của tên củi khô. Hắn tiện mồm nói dùng hình với tên củi khô chỉ là để dọa tên củi khô một chút, để thể hiện uy phong của phủ doãn đại nhân là hắn, hơn nữa vừa rồi Chung Bân sỉ nhục hắn khiến hắn trong lòng tức giận, muốn tìm chỗ để giải tỏa cục tức này. Nào có nghĩ đến Chung Bân lại phản ứng lại nhanh như vậy, nắm được chút sơ hở liền biến việc nhỏ thành lớn, làm giả thành thật. Tôn Khoa khỏi thầm lắc đầu, kêu lên thất sách, xem ra nói nhiều tất phạm sai lầm quả nhiên không sai. Việc thô bạo này đối với Tôn Khoa không có ảnh hưởng gì, đánh một nghi phạm, không có chuyện gì cả. Nhưng hiện giờ tên củi khô không còn là cái tên củi khô mèo mả gà đồng trước kia nữa, mà là đại anh hùng, là hảo hán thật sự trong mắt dân chúng. Ngươi đánh anh hùng hảo hán trong mắt người dân, chẳng phải là làm tổn thương trái tim của toàn dân chúng sao? Hắn làm việc vốn dĩ cẩn thận khôn khéo, tạo được hình tượng rất tốt trong lòng dân chúng, nhưng, vừa rồi bị Chung Bân sỉ nhục cho một trận, khiến cho hình tượng của hắn giảm đi phần nào, mà hiện giờ, nếu mà tiếp đánh cho tên củi khô một trận dã man nữa thì sẽ khiến cho hình tượng hào quang của hắn trong mắt dân chúng sẽ tuột dốc không phanh. Vô hình trung, hắn đã bị tên cáo già Chung Bân đưa vào thế đối mặt với dân chúng rồi. Nhưng ván đã đóng thuyền, hối tiếc cũng đã không kịp nữa rồi, hắn nhìn mấy tên nha dịch động tác linh hoạt, sắc bén lột quần của tên củi khô ra, mặc dù vẻ mặt hắn tỏ ra trầm lắng, nhưng trong lòng lại thở dài một tiếng, thầm than vận xui. Trần Tiểu Cửu trong lòng thầm trầm trồ khen ngợi, vội vàng gọi Anh Mộc đến, thầm dặn dò, Anh Mộc nghe mà vui mừng đuôi lông mày khẽ nhấc lên, vội vàng đi bố trí. Bọn nha dịch không hiểu cách đấu đá của hai vị đại nhân, nếu Phủ Doãn Tôn đại nhân nói phải đánh thật mạnh, vậy thì bọn họ đương nhiên nghe lời đại nhân, đánh thật mạnh để giáo huấn cái tên củi khô chỉ nặng có ba mươi cân này. Mấy người nha dịch nhìn lẫn nhau, xoa tay, nhấc cao cây gậy lên, đánh thật mạnh xuống. Tên củi khô dĩ nhiên không có gì sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy cây gậy giơ lên cao trong lòng có chút không yên thì cũng là bình thường, hắn trong lòng biết rõ ràng, chỉ cần bản thân cố vượt qua cửa ải này, cái tội danh trên người hắn hơn phân nửa là tan thành mấy khói, theo gió mà bay đi. Lúc cây gậy đánh mạnh xuống, thân hình gầy nhỏ chỉ nặng ba mươi cân của tên củi khô đột nhiên rung lên, lại bởi vì người hắn không có tí thịt nào đều là xương, câu gậy này vô cùng cứng, chỉ chốc nát đã khiến hắn bong da rách thịt. Tên củi khô nhắm chặt mắt, cắn chặt răng, lông mày nhíu chặt lại, khi mà gậy đánh vào người, hắn đang nghiến chặt răng bỗng mở miệng ra, vô cùng thảm thiết kêu to nói: - Phủ Doãn đại nhân, tiểu nhân oan ức à, ngài chớ bắt nạt tiểu nhân... Cùng lúc đó, dân chúng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tên củi khô, cũng sinh ra giọng bàn tán chỉ trỏ ồn ào. Trong đó cái tên khóc thuê hát vè lại xướng lên: - Ngàn ngôn toái ngữ không cần nói, hảo hán củi khô vì dân bị đánh, đều do tâm địa xấu xa của tên đầu xỏ phủ doãn đại nhân... Tôn Khoa nghe đến đây, lông mày nhíu lại, liền muốn tìm rốt cuộc là tên nào lại ngông cuồng nói ra những lời đại nghịch vô đạo thế này. Nhưng dân chúng nghe thấy thuận miệng, nỗi căm phận oán giận trong lòng lại đổ lên người Tôn Khoa, ai ai đôi mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào Tôn Khoa, khiến hắn nổi cả da gà. Cái gã nha dịch đó lại xoay cánh tay đánh tiếp xuống một gậy nữa, trên mông của tên củi khô máu tươi giàn giụa, vô cùng thê thảm, hắn chịu đựng đau đớn lại kêu to lên một tiếng: - Phủ Doãn đại nhân, ngài đừng đánh tiểu nhân nữa, oan uổng à... Lúc này, cai tên giết lợn thấy thời cơ đến, giơ cao con dao chọc tiết lơn lên nói: - Bà con cô bác, củi khô là ân nhân của chúng ta, thằng chó láo toét nào dám đánh ân nhân, chính là đánh chúng ta, chúng ta liều mạng với hắn... Dân chúng nghe nói như thế, cảm xúc dâng trào, như ong vỡ tổ xông vào trong, bảy tám tên nha dịch vội vàng chặn cửa lại, đề phòng bà con thật sự xông vào làm loạn công đường. Tôn Khoa lúc này đầu đầy mồ hôi, hắn xưa nay vốn luôn bình thản điềm tĩnh cũng đã bắt đầu run rẩy rồi, sự run rẩy này, một phần là do Chung Bân khiến hắn tức giận, một phần là do dân chúng khiến hắn sợ hãi. - Tên chó đáng chết nào dám đánh củi khô? Tôn Khoa nhớ lại câu nói này, trong lòng bất đắc dĩ, những người dân này lại dám gọi ta tên chó đáng chết? Mẹ kiếp, sau này ta nhất định không tha cho các ngươi. Tên nha dịch đó lại giơ cao gậy lên, dùng lực đánh xuống, tên củi khô lại phát ra tiếng thét thảm thiết rồi nói: - Doãn Phủ đại nhân, ngài xử oan tiểu nhân rồi, xin ngài đừng đánh nữa... ôi chao! Tiểu nhân chết mất. Bên ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọn nói to mà tức giận: - Thiết Trụ, cái đồ chó nhà ngươi, ngươi dám đánh tiếp, ta bảo con gái Thúy Hoa của ta bỏ cái đồ chó đui mù nhà ngươi. Câu nói này người khác nghe thì thấy rất chi là bình thường, nhưng gã nha dịch này nghe thì lại như sét đánh vậy, cả người rung lên bần bật. Bởi vì hắn nghe rất rõ, giọng nói này chính là của nhạc phụ của hắn, lão Thái sơn nói ra. Hắn không dám đánh tiếp nữa, nếu tiếp tục đánh thì sẽ mất vợ mất, hắn nhìn Tôn Khoa một cái, ánh mắt đó, tràn đầy sự bất đắc dĩ, tràn đầy oan ức. Tôn Khoa lúc này gần như phát điên, dùng hết sức nắm tay lại, thân là Phủ Doãn đại nhân, đánh cho một tiểu lưu manh một trận, thì đã sao nào? Cái đám mất dạy này, không biết coi trọng hả, lại còn dám chửi mắng bản quan là con chó đáng chết, hắn lạnh lùng nhìn cái tên nha dịch tên là Thiết Trụ một cái, vẻ mặt lạnh lùng cay nghiệt gật đầu. Thiết Trụ vừa thấy Doãn Phủ đại nhân gật đầu, lại quay đầu lại, nhìn thoáng qua dân chúng đang phẫn nộ, rồi nghĩ đến thông điệp nghiêm khắc mà lão Thái Sơn vừa nói. Hắn trong lòng vô cùng thấy oan ức, thầm nghĩ, mẹ kiếp, ta chỉ là một nha dịch, các ngươi việc gì mà phải làm khó cho ta chứ. Hắn nhìn xung quanh, nhắm mắt lại, rồi nhè nhẹ đánh xuống mông của tên củi khô. Trần Tiểu Cửu thấy màn này, trong lòng thầm cười, thằng nhãi này, bản lĩnh quả không tồi.