Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 127 : Tiểu nhân- đại trí tuệ
Cùng lúc này, với sự âm thầm giật dây của Trần Tiểu Cửu, tên hát vè kia lại hát vang lên:
- Ngàn ngôn toái ngữ không cần nói, chỉ xin quan phụ mẫu phủ Hàng Châu Chung đại nhân trừ ác bá cho dân chúng, biểu dương nghĩa khí...
Dân chúng nghe được những câu hát vè này, đều vỗ tay hoan hô, rồi giơ ngón tay cái lên vẻ tán thưởng Chung Bân rất uy nghiêm rất cương liệt!
Vô hình chung, Chung Bân trở thành uy mãnh cương liệt, là một vị anh hùng không sợ ác bá trong lòng bách tính.
Tất cả những điều này đều nằm trong sự sắp xếp của Trần Tiểu Cửu, đưa ánh mắt tán thưởng về khả năng biết nắm bắt thời cơ chiến đấu của Chung Bân, hắn cười ngây ngô.
Chung Bân vẻ gần gũi hòa nhã nói với Củi khô:
- Củi khô, ngươi không phải sợ, cứ việc khai hết ra, tất cả bản quan sẽ làm chủ cho!
Đồng thời thầm bái phục sự tinh tế của Trần Tiểu Cửu, lại nghĩ tới công lao không thể trối bỏ của những câu vè kia, đợi lát nữa nhất định sẽ thưởng cho vị hát bản vè này.
- Đa tạ đại nhân ưu ái, tiểu nhân vô cùng cảm động!
Củi khô lại khẩn trương run rẩy dập đầu nói:
- Tiểu nhân chỉ là một thảo dân, không quyền không thế, chỉ có thể đứng ở đó, sững sờ mà nhìn cảnh bi thảm đó, tuy trong lòng rất đau khổ, nhưng cũng chẳng biết làm gì để xoay chuyển được cả. Bây giờ ngẫm lại, những việc làm trước kia hiện hữu trước mặt, khiến tiểu nhân vô cùng đau lòng!
Củi khô tiếp thục than thở nói:
- Tiểu nhân cũng biết hương thân phụ lão cũng đã nhiều lần cáo trang Long Nhị, nhưng lần nào cũng bị quan phủ trả về, nghĩ tới những dân chúng phải chịu khổ sở như vậy, lại nghĩ tới đứa bé vô tội trong bụng thai phụ kia, trong đầu tiểu nhân nảy sinh ra ý muốn vì dân trừ hại!
Lúc này, khắp trong ngoài công đường đều yên lặng, đều lắng tai nghe những lời kẻ tàn nhẫn của Củi khô!
Củi khô hơi lên giọng, có chút thần bí nói:
- Cuối cùng cũng có một ngày, Long Nhị lại giở thủ đoạn, làm nhục một thiếu nữ, tiểu nhân vốn nhát gan sợ phiền phức, không dám ra tay cứu giúp, nhưng tiếng kêu thảm thiết và hoảng sợ của thiếu nữ đã kích thích sự lương thiện trong lòng tiểu nhân, tuy thân phận của tiểu nhân hèn mọn, dáng vẻ gày gò ốm yếu, nhưng tiểu nhân muốn cứu cô bé đó, tiểu nhân không muốn nhìn thấy một thiếu nữ bị Long Nhị cưỡng hiếp và giết hại nữa, tiểu nhân phải trừ hại cho dân, diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Nói tới đây, bách tính đột nhiên vỗ tay rất nồng nhiệt, đều trầm trò khen ngợi Củi khô.
Củi khô lại đột nhiên tàn nhẫn nói:
- Tiểu nhân sẽ nói ý nghĩ của mình cho các vị huynh đệ nghe, mấy vị huynh đệ này đều là những người có tấm lòng lương thiện, muốn đồng tâm với tiểu nhân để trừ hại cho dân, dáng vẻ của tiểu nhân nhỏ bé, không thể kháng địch được, chỉ có thể cầm dao găm mà đánh lén, chặt đứt cánh tay của hắn, lại sợ làm như vậy hắn không chết, rồi đâm mấy phát vào đùi hắn, tới lúc Long Nhị hấp hối. Tiểu nhân lại nghĩ tới những bóng dáng đáng thương trước kia, cũng biết từ nay hắn không thể nào làm những việc xấu xa được nữa, liền động sự trắc ẩn trong lòng, nương tay với hắn tha cho hắn một con đường sống.
Bách tính nghe tới đây, đều vỗ tay tán thưởng, nhất là những người đã từng bị Long Nhị hãm hại, nghe Củi khô tường thuật lại những hành động hắn đâm chém Long Nhị, trong lòng vô cùng khoái trí, đồng loạt giơ ngón tay cái lên để tán thưởng ý trí của Củi khô.
Chung Bân thấy Củi khô nước mắt lưng trừng như vậy cũng thấy rất hài lòng, vốn hắn cho rằng những loại người như Củi khô, thì cũng chẳng có chút tài mọn nào cả, nhưng hôm nay, hắn đã thực sự phải suy nghĩ lại những gì hắn nghĩ về con người này.
Vẻ mặt Củi khô đầy ủy khuất, vừa khóc vừa tố, những lời nói rất có nhịp điệu, rất biết cách lấy lòng người khác, những nhân tài như vậy, cho dù gọi tên hát vè kia tới đây, kể những câu truyện thì cũng khó mà có sự truyền cảm như tên Củi khô này được.
Đồng thời tâm trạng của hắn vô cùng đau đớn, nếu những lời của Củi khô nói là thật, Long Nhị làm những việc táng tận lương tâm như vậy, thì tên Long Nhị kia sớm muộn gì cũng bị băm chém thành ngàn mảnh, nhưng vì sao hắn có thể sống tới ngày hôm nay chứ?
Hắn liếc nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tôn Khoa, thấy hắn không hề nắng năng biểu lộ gì, hắn thầm hừ một tiếng rồi lại quay đầu nói với Củi khô:
- Củi khô, những lời ngươi nói là thật sao? Nếu nói không đúng sự thật, đừng trách bản quan vô tình!
Trong ánh mắt của Củi khô lóe lên một tia quyết đoán, nói như đinh đóng cột:
- Đại nhân, những điều tiểu nhân vừa nói hoàn toàn là sự thật, ngoài ra còn có nhân chứng, đang ở ngoài công đường, đại nhân có thể trực tiếp thẩm vấn. Những điều tiểu nhân nói hoàn toàn là sự thật, nếu có câu nào giả dối thì trời đánh thánh vật!
Chung Bân nhìn vẻ mặt của Củi khô, thấy hắn nói như đinh đóng cột, không chút giả tạo gì, trong lòng không khỏi phẫn nộ, một tên Long Nhị làm ra những chuyện ác ôn như vậy, thế lực của Long Đại hơn hẳn Long Nhị kia bao nhiêu lần, từ đây có thể đoán được, những việc tên khốn Long Đại kia làm nhất định còn tàn bạo và ác ôn hơn Long Nhị gấp nhiều lần!
Hắn nghĩ tới đây, trầm ngâm một lát, lại tiếp tục nói:
- Củi khô, tuy Long Nhị tội ác tày trời, phạm phải vô số tội ác, nhưng cái này do quan phủ điều tra, có chế tài của pháp luật.
Nói tới đây rồi từ trên công đường đi xuống trước mặt Củi khô, nhìn bộ dáng còm nhom của Củi khô, vẻ rất trầm trọng nói:
- Mà ngươi chỉ là một tên áo vải, không ngờ lại trừ hại cho dân, điều này quả thật đáng khen. Nhưng đánh người gây thương tật, ra tay tàn độc cũng phạm điều luật của Đại Yến, nhẹ thì sung quân, nặng thì chặt đầu, Củi khô, ngươi không sợ sao? Nguồn truyện: TruyệnFULL. vnCủi khô nghe thấy hai hình phạt sung quân và chặt đầu, trong lòng vô cùng sợ hãi, thân hình bé nhỏ của Củi khô cùng với vết thương cứ run lên từng đợt, hắn không biết ý của Chung Bân là ý nữa, lẽ nào thỏ khôn chết, chớ săn cũng phải bị nấu sao?
Hắn quay đầu nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, khi nhận được nụ cười đầy khẳng định của Trần Tiểu Cửu, hắn ưỡn ngực, chịu đau đớn rồi dập đầu một cái với Chung Bân, rồi đột nhiên đứng dậy, rồi quay đầu đi tới trước mặt hương thân phụ lão cúi chào một cái.
Sau đó sững sờ nhìn về phía Trần Tiểu Cửu, rồi dõng dạc nói:
- Đại nhân, tuy tiểu nhân sợ nhưng không hối hận. Phụ mẫu tiểu nhân đều đã khuất, bản thân trôi giạt khắp nơi, giống như bèo giạt mây trôi, như một con chó hoang không chủ vậy.
- Tuy tiểu nhân khiến Long Nhị tàn phế, phạm phải tội lớn, không thể dung tha, nhưng tiểu nhân không có chút oán trời hận đất gì, nếu thời gian có quay trở lại, thì tiểu nhân vẫn sẽ giết Long Nhị để trừ hại cho bách tính.
Nói tới đây đột nhiên cười lớn nói:
- Nghĩ tới cái thân thể còm nhom này, trước kia chưa làm được việc làm ra gì, không ngờ lúc gần chết lại có thể trừ hại cho hương thân phụ mẫu, đó chính là vinh hạnh của tiểu nhân, phụ mẫu tiểu nhân ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ tán thưởng hành động này của tiểu nhân, tuy Củi khô này chết không uổng, nhưng mong đại nhân công bằng chấp pháp làm trong sạch luật pháp Đại Yến!
Củi khô nỗ lực lắm mới nói xong những câu ý nghĩa này, thân hình gày yếu lại đứng đó run lên bần bật, nhưng vẻ mặt lại rất kiên nghị, khiến tất cả mọi người phải thương cảm.
Hiện giờ tất cả mọi người, từ trên xuống dưới, từ Chung Bân, Tôn Khoa, sư gia, nha dịch, và những bách tính ngoài công đường kia đều ngẩn người ra không nói được lời nào, nhưgnx ánh mắt tán thưởng nhìn về phái Củi khô, đương nhiên, trong ánh mắt của Tôn Khoa ngoài sự khâm phục, và nhiều hơn thế là sự phẫn uất.
Tên thiết trụ vừa đánh hánh ba cái vào mông kia, nghe được những lời này, đột nhiên chạy tới trước mặt Củi khô, một lời không nói, rồi vung bàn tay to vật của gã lên tát thẳng vào mặt gã ba cái, rồi cũng không nói gì nữa mà trở về vị trí cũ.
Hành động này của gã khiến bách tính phải tò mò, không hiểu chuyện gì xảy ra. Đột nhiên có một giọng nói già nua trong đám đông vang lên:
- Thiết trụ, người làm được lắm, tối nay sẽ để Thúy Hoa hầu hạ ngươi để ngươi giải cơn thèm khát!
Người nói ran hững lợi này chính là lão thái sơn của Thiết Trụ, mọi người nghe xong liền cười ồ lên, mặt Thiết trụ cũng đỏ ửng lên, nhưng trong lòng thì rất hưng phấn! Hí hí, vợ mình là hiếu thảo nhất, có lời nói này của lão thái sơn rồi, đêm nay phải cùng nàng ngâm nghê sự đời mới được!
Thời khắc quan trọng nhất, Trần Tiểu Cửu ra hiệu cho Anh Mộc, Anh Mộc hiểu ý vội vàng an bài thỏa đáng!
Đang lúc mọi người vẫn còn bồi hồi thương cảm cho Củi khô, gã hát vè khiến người khác vừa yêu vừa ghét kia lại vang lên giọng lên:
- Ngàn ngôn toái ngữ không phải nói, hảo hán anh hùng Củi khô trừ tàn hại ác cho dân, sẽ lưu danh thiên cổ...
Tuy tên hát vè này vẻ tục tĩu, những câu vè của hắn vang lên khiến bách tính như giải phóng được tâm trạng trầm lắng này, tâm trạng của bọn họ dâng cao, rồi giơ tay cao đồng thanh nói:
- Thả Củi khô ra, thả Củi khô ra, thả Củi khô ra...
Cảnh tượng này, thế trận này quả thật rất đáng khen ngợi.
Trong lòng mỗi con người đều có một mặt lương thiện cả.
Trần Tiểu Cửu thở dài, tuy Củi khô nửa thật nửa giả để diễn kịch, hắn nhìn vào đôi mắt đáng khinh của Củi khô, đột nhiên cảm thấy, tên Củi khô này lại dũng mãnh như vậy, lại lương thiện như vậy, lại hồn nhiên như vậy, rồi tiến tới dùng sức vỗ mạnh vào chiếc vai nhỏ bé của hắn tán thưởng nói:
- Củi khô, ngươi là anh hùng, được lắm!
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
38 chương
126 chương
514 chương
132 chương
87 chương