Siêu Cấp Binh Vương
Chương 764 : Đại Hội Luận Võ Diệp Gia 6
Công phu của Diệp Hàn Hào cũng không yếu, đến độ tuổi này mà có thể đạt tới cảnh giới võ giả nhị phẩm thì cũng tính toán là rất xuất sắc rồi.
Quyền pháp của hắn lại là quyền pháp cổ võ thuật được lưu truyền ngàn năm của Diệp gia, chiêu thức cương mãnh hữu lực, liên miên bất tận không dứt.
Dù sao, những cổ võ thuật này đều đã trải qua bao nhiêu thế hệ cải tiến, nếu so với những võ thuật lưu truyền ở bên ngoài thì mạnh hơn rất nhiều lần.
Coi như là một bộ chính tông Thái Cực quyền, thì giữa người bình thường cùng cổ võ giả sử dụng vẫn có khác biệt rất lớn.
Xã hội bây giờ hơn phân nửa tu luyện Thái Cực quyền chỉ chú trọng chiêu thức, thiếu khuyết lực sát thương.
Dù sao, truyền lưu ở bên ngoài hơn phân nửa là dùng để rèn luyện cho thân thể khỏe mạnh mà thôi, hoặc chỉ dùng để biểu diễn, bởi vậy, chiêu thức đa số đều hoa lệ.
Còn chân chính quyền pháp cổ võ thuật thì lại chú trọng lực sát thương.
Công phu của Diệp Khiêm là do hắn trải qua vô số lần sinh tử, sau đó tiến hành cải tiến, đây là công phu chuyên dùng để giết người.
Nhìn thấy nắm đấm của Diệp Hàn Hào đánh tới, Diệp Khiêm cũng không để ý cho lắm, nói đến kinh nghiệm thực chiến, thì Diệp Hàn Hào so với hắn quả thật là cách biệt một trời một vực; bởi vậy, lúc chiến đấu thì trạng thái tâm lý cũng sẽ có khác biệt rất lớn.
Diệp Hàn Hào một lòng muốn hung hăng đánh trọng thương Diệp Khiêm ở trước mặt người khác, muốn tạo ấn tượng ở trong lòng lão gia tử, vì vậy ra tay tự nhiên là dùng toàn lực, hoàn toàn không có bất kỳ lưu thủ nào, một bộ dạng muốn dồn Diệp Khiêm vào chỗ chết.
Nhìn thấy tình hình như vậy, lông mày của lão gia tử không khỏi có chút nhíu lại, đối với hành vi của Diệp Hàn Hào có chút bất mãn.
Theo ông ấy, thì nói thế nào cũng là người một nhà, hơn nữa đây cũng chỉ là luận võ mà thôi, sao có thể hạ sát thủ? Đối với công phu của Diệp Khiêm, lão gia tử cũng không rõ ràng, bất quá khi chứng kiến Diệp Khiêm nhẹ nhõm tránh được công kích của Diệp Hàn Hào, trong nội tâm giật mình không thôi, phỏng đoán đây là Diệp Khiêm cố ý chịu trận a.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, lão gia tử không khỏi có chút thở dài, ông ấy đã nhìn ra kết cục.
Từ khi Diệp Khiêm lên võ đài, con mắt của Diệp Hàn Lẫm chăm chú nhìn vào hắn.
Hắn đã từng giao thủ với Diệp Khiêm, bởi vậy hắn tin tưởng người chiến thắng nhất định là Diệp Khiêm.
Chỉ là, lúc hắn nhìn thấy công kích Diệp Khiêm, rõ ràng có chút nghi hoặc, không rõ Diệp Khiêm đến cùng là đang đánh chủ ý gì, như thế nào lại dùng chiêu thức như vậy a.
Lông mày của An Tư chăm chú nhíu lại, trong mũi không khỏi phát ra một tiếng hừ lạnh.
Nhìn thấy Diệp Khiêm cũng không có sử dụng công phu của bản bí tịch mà bà cho hắn, mà lại sử dụng chiêu thức buồn cười như vậy, khiến cho trong nội tâm bà nhịn không được có chút lo lắng.
Bà tự nhiên không phải lo lắng chuyện Diệp Khiêm sẽ thất bại, bà lo lắng chuyện Diệp Khiêm đã không theo làm theo lời bà nói, vì cái gì lại không ra tay giết chết Diệp Hàn Hào.
Một chiêu không có kết quả, Diệp Hàn Hào không khỏi có chút nghi hoặc, dựa theo chiêu thức buồn cười mà Diệp Khiêm đã sử dụng vừa rồi, thì hắn có cảm giác là chỉ cần một chiêu liền có thể giải quyết Diệp Khiêm.
Thế nhưng mà, mắt thấy nắm đấm của hắn cũng sắp đánh tới trên người Diệp Khiêm, vậy mà không hiểu tại sao Diệp Khiêm lại tránh thoát được.
Bất quá, hắn cũng không biết là Diệp Khiêm đã cố ý lưu thủ, mà chỉ cảm thấy là do Diệp Khiêm có vận khí cứt chó mà thôi.
Một chiêu đắc thế, Diệp Hàn Hào càng không nương tay, chiêu thức như sóng biển mãnh liệt hướng Diệp Khiêm công kích tới, chiêu chiêu tàn nhẫn, không có bất kỳ lưu tình nào.
Ngoại trừ Diệp Hàn Lẫm, thì những người còn lại đều cảm thấy Diệp Khiêm chi chống đỡ không được bao lâu, Diệp Hàn Hào một mực vững vàng chiếm lấy thế thượng phong, chuyện này khiến cho hết thảy mọi người đối với cuộc tỷ thí này đã mất đi hứng thú xem tiếp.
Đây không phải là một cuộc tỷ thí giữa hai thế lực ngang nhau, hoàn toàn giống như ngược đãi, là Diệp Hàn Hào đang chà đạp Diệp Khiêm.
Diệp Hàn Hào càng đánh càng hưng phấn, loại cảm giác đem người khác áp chế ở dưới tay mình thật là tốt.
Bất quá, trong lòng hắn cũng có một chút sốt ruột, theo hắn, công phu của Diệp Khiêm thấp kém như thế, nếu như hắn phải tốn nhiều thời gian để đánh bại Diệp Khiêm, thì cho dù hắn có giành được thắng lợi, chỉ sợ cũng tương đương với đã thất bại a? Đặc biệt là hắn nhìn thấy biểu hiện lạnh nhạt phong khinh vân đạm bộ dạng tươi cười trên khuôn mặt Diệp Khiêm, khiến cho trong lòng hắn càng thêm phẫn nộ.
Hắn có chút không rõ tại sao Diệp Khiêm vẫn có thể bảo trì thái độ như vậy, còn có thể cười ra tiếng, giải thích duy nhất chính là Diệp Khiêm đã biết rõ kết quả, hoàn toàn không có tâm tư luận võ.
Một chiêu tiếp một chiêu, tuy Diệp Hàn Hào một mực chiếm lấy thế thượng phong, nhưng vẫn không thể đánh bại Diệp Khiêm.
Mỗi một lần nắm đấm của hắn sắp tiếp cận Diệp Khiêm, thì Diệp Khiêm đều giống như là rất may mắn tránh thoát.
Dần dà, trong nội tâm Diệp Hàn Hào nhịn không được toát ra một cái ý niệm trong đầu, chính là Diệp Khiêm đang giả heo ăn thịt hổ, cố ý đùa giỡn hắn.
Nghĩ tới đây, Diệp Hàn Hào càng cảm thấy phẫn nộ, hét lớn một tiếng, thế công càng thêm mãnh liệt, khí kình trong cơ thể cuồn cuộn lưu động, liên tục bắn ra ngoài.
"Bốn mươi chín chiêu rồi, đã tới lúc tôi ra chiêu." Diệp Khiêm mỉm cười, nói.
Vừa mới nói xong, thân thể của Diệp Khiêm đột nhiên xông lên phía trước.
Bả vai của hắn đâm vào trên người Diệp Hàn Hào, hai tay thuận thế đẩy, lập tức liền nghe "Răng rắc" một tiếng âm thanh xương cốt đứt gãy, thân thể Diệp Hàn Hào giống như diều bị đứt dây bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã ở dưới lôi đài.
Không nhiều không ít, vừa đủ 50 chiêu.
Diệp Hàn Lẫm lại có chút mừng rỡ quá đỗi, vừa rồi Diệp Khiêm sử dụng chiêu thức cũng giống như chiêu thức mà hắn đối phó Diệp Hàn Thụy, bất quá nếu so với chiêu thức của hắn thì có thêm lực sát thương, hơn nữa chiêu thức nhanh chóng mau lẹ tự nhiên mà thành.
Điều này cũng khiến cho Diệp Hàn Lẫm ý thức được chỗ thiếu sót của mình, vừa mới rồi, hắn dựa vào chiêu thức học trộm từ chỗ Diệp Khiêm mới đánh bại Diệp Hàn Thụy, hắn vốn cho là hắn đã học xong chiêu thức này rồi, hiện tại hắn mới biết được là hắn chỉ học được hình dạng chiêu thức, mà không có học được tinh túy của chiêu thức, cho nên không có thể phát huy uy lực chân chính của chiêu thức này.
Muốn đánh bại Diệp Hàn Hào, Diệp Khiêm có rất nhiều biện pháp, kỳ thật căn bản không cần dùng chiêu thức này, nhưng hắn lại cố ý lựa chọn sử dụng chiêu thức này.
Thứ nhất là vì ám chỉ cho Diệp Hàn Lẫm sở học của hắn chẳng qua chỉ là da lông mà thôi.
Thứ hai là Diệp Khiêm muốn giấu giếm con mắt của khách mời nơi đây, khiến cho bọn họ cảm giác là hắn nhìn thấy chiêu thức của Diệp Hàn Lẫm cho nên trông mèo vẽ hổ mà thôi, từ đó xem nhẹ sức chiến đấu của hắn.
Hắn quả thật đã đạt đến hiệu quả này, khách mới trên khán đài bởi vì nhìn thấy Diệp Hàn Hào một mực chiếm lấy thế thượng phong, nên đối với cuộc tỷ thí này đã sớm mất đi hứng thú.
Thế nhưng mà, đột nhiên Diệp Hàn Hào bị đánh ra khỏi lôi đài, chuyện này khiến cho bọn họ thập phần nghi hoặc, hoàn toàn không biết rõ ràng là chuyện gì đã xảy ra.
Duy chỉ có Nhan Tư Thủy một mực chú ý Diệp Khiêm, phảng phất là đã nhìn thấu dụng ý của Diệp Khiêm, khóe miệng không khỏi hiện ra một nụ cười lạnh.
Diệp Hàn Hào giãy dụa từ trên mặt đất bò lên, trong đầu có chút phản ứng không kịp, một hồi ngạc nhiên.
Hắn cũng không biết hắn bị đánh bại như thế nào, đến bây giờ còn không có biết rõ ràng, hắn rõ ràng một mực chiếm lấy thế thượng phong, thế nhưng mà cuối cùng lại chỉ nghe thấy Diệp Khiêm nói một câu, sau đó liền thấy thân thể Diệp Khiêm hướng hắn nhào tời, đột nhiên khí kình trong cơ thể hắn bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, thân thể không còn chút khí lực nào, sau đó liền bị đánh bay ra khỏi lôi đài.
Đây là Bát Cực Thiếp Sơn Kháo mà Diệp Khiêm đã cải tiến, lúc tay của hắn tiếp xúc đến thân thể của đối phương, thì sẽ chế trụ khí kình đối phương, sau đó phối hợp với bả vai đụng tới, liền khiến cho uy lực của nó tăng lên rất nhiều lần.
Muốn làm được điều này không chỉ cần phải có ánh mắt, mà còn cần phải nắm giữ thuần thục cốt cách kinh mạch cơ thể con người.
Diệp Khiêm là người đã học qua giải phẩu thân thể con người, cho nên đối với nhược điểm trên thân thể con người hắn biết rõ ràng, lại có vô số lần kinh nghiệm thực chiến, bởi vậy hắn mới có thể phát huy ra uy lực của chiêu thức này.
Diệp Khiêm cũng không có nhìn Diệp Hàn Hào, trực tiếp hướng lão gia tử đi tới.
Từ tất xa, hắn đã chú ý tới ánh mắt của An Tư, rất rõ ràng để lộ ra một cổ phẫn nộ cùng trách cứ mãnh liệt.
Diệp Khiêm cũng chỉ có thể làm bộ giống như là không nhìn thấy mà thôi, tuy Diệp Hàn Hào có chút đáng giận, nhưng không đủ để Diệp Khiêm giết chết hắn, huống chi, đây còn là chuyện dưới tình huống Diệp Khiêm còn không có biết rõ ràng mọi chuyện, thì hắn càng thêm không có lý do giết chết Diệp Hàn Hào.
Trên mặt lão gia tử không còn cười nữa, mà lại treo một tầng sương rất dầy, khí chất cả người đã cải biến rất lớn.
Cổ khí tức hiền lành cùng tường hòa đã biến mất không thấy nữa, mà chuyển biến thành một cổ phẫn nộ đầm đặc.
Diệp Khiêm rõ ràng chú ý tới, hắn có chút không rõ lão gia tử tại sao lại biến thành như vậy.
Vừa rồi ông ấy rõ ràng còn dặn dò hắn nhất định phải chiến thắng, bây giờ hắn thắng thì ông ấy lại mất hứng, không lẽ ông ấy là vì chuyện này mà phẫn nộ? Trong nội tâm âm thầm thở dài, Diệp Khiêm nhịn không được thầm nghĩ: "Xem ra quyền vị càng lớn, người ta càng hỉ nộ vô thường ah.
Gần vua như gần cọp, thật đúng là một chút cũng không sai."
Đi đến bên cạnh lão gia tử, Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, nói: "Lão gia tử, cháu muốn đi ra ngoài một chút."
"Ừ!" Trầm mặc một lát, lão gia tử tựa hồ đang cực lực áp chế phẫn nộ của mình, nói: "Buổi tối cháu hãy đến phòng ông, ông có lời muốn nói với cháu."
Ngữ khí thập phần nghiêm khắc, xen lẫn khẩu khí ra lệnh đậm liệt.
Diệp Khiêm nghe vào bên trong lỗ tai, chỉ cảm thấy phi thường không thoải mái, không khỏi bĩu môi, cũng không có để ý đến lão gia tử, quay người rời đi.
Từ trước đến nay Diệp Khiêm là người ăn mềm không ăn cứng, mặc kệ đối phương là ai, dám dùng ngữ khí như vậy ra lệnh cho hắn, thì cho dù hắn rõ ràng muốn làm, hẵn cũng sẽ hết lần này tới lần khác đối nghịch với mệnh lệnh đó.
Ánh mắt của Diệp Khiêm liếc nhìn Diệp Hàn Lẫm, hắn hiểu ý, liền cuống quít đi theo.
An Tư vốn định lập tức đi qua hung hăng chất vấn Diệp Khiêm một phen, thế nhưng mà lúc này lại có chút bất tiện ly khai, đành phải tạm thời ẩn nhẫn xuống, đợi đến lúc đại hội luận võ chấm dứt, buổi tối lúc trở về lại cẩn thận chất vấn a.
Trên khán đài, Nhan Tư Thủy nhìn thấy Diệp Khiêm rời khỏi, khóe miệng hiện lên nụ cười tươi, cũng đứng dậy đi theo.
Với tư cách là đại đệ tử của cự tử Mặc Giả Hành Hội, lần này cố ý tới tham gia thọ yếu lão gia tử Diệp gia, mục đích là vì muốn nhìn xem bên trong con cháu Diệp gia có nhân vật nào đặc biệt xuất sắc hay không.
Không thể nghi ngờ, Diệp Khiêm là người đã hấp dẫn sự chú ý của cô nhất..
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
50 chương
73 chương
16 chương
37 chương
63 chương
3888 chương