Siêu Cấp Ác Ma
Chương 98 : Người Đẹp Quân Nhân
Vương Minh đọc tạp chí ngồi rung đùi được khoảng nửa tiếng thì từ phía giường phát ra một vài âm thanh nho nhỏ
“Ư… ư… “
Vương Minh liếc mắt qua tờ tạp chí nhìn về phía chiếc giường thì thấy cô bé đã mở mắt, đang ngơ ngác nhìn xung quanh. Vương Minh đặt quyển tạp chí sang bên cạnh, đứng dậy đi đến cạnh giường. Cô bé lúc này thấy có người lạ thì cơ thể run lên sợ hãi, vội vàng ngồi dạy co rúm người vào một góc đầu giường. Vương Minh cười cười, có tỏ ra vẻ hiền hòa nhất, gõ vào trán cô bé nói
“Cô bé, lần sau đừng có như vậy. Lúc nãy suýt nữa anh đâm phải em rồi đó”
Cô bé nghe thấy Vương Minh nói vậy cũng nhớ lại phần nào lúc trước khi ngất đi. Cô bé đỡ sợ hãi hơn đôi chút. Vương Minh thấy vậy mới hỏi
“Mà cô bé, làm gì mà lại dây vào đám côn đồ đó vây?”
“Đám côn đồ”
Cô bé hơi sửng sốt rồi rất nhanh nàng ta hiểu ra đám côn đồ trong lời nói của Vương Minh là ai. Vương Minh thấy cô bé nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ thì Vương Minh dựa vào phía sau, cười nói
“Yên tâm đi. Anh không phải đám người đó. Đám người đó lúc đấy đã bị anh đánh cho chạy té khói rồi. Mà em nghĩ xem nếu anh là cùng loại người với đám người xấu đó thì anh đưa em đến bệnh viện làm gì”
Quả nhiên lời nói của Vương Minh đã tác động đến thái độ của cô bé. Cô bé nhìn xung quanh thấy mình đang ở trong phòng bệnh thì lúc này hoàn toàn tin tưởng Vương Minh. Cô bé vội kể lại đầu đuôi câu chuyện tại sao mình lại đám côn đồ đó truy đuổi. Hóa ra cô bé này trốn nhà đi đến Giang Kiều với bạn học chơi. Không ngờ trên đường đi chơi đụng phải đám côn đồ kia đồng thời không biết vận số của cô bé này đen đủi thể nào mà các bạn cô chạy được còn cô bé này lại bị chúng tóm được. Thấy nhan sắc và thân thể hấp dẫn chưa phát dục hoàn toàn của cô bé, đám côn đồ này nổi tính háo sắc, định hiếp dâm tập thể nhưng nhân lúc bọn chúng sơ hở cô bé đã chạy thoát rồi gặp Vương Minh. Vương Minh gật đầu trong lòng thầm chửi mấy tên côn đồ đó vạn lần, chúng suýt nữa làm hại đời của một cô bé đáng yêu như thế này, biết vậy lúc đó hắn một quyền đem năm tên đó đánh chết luôn.
Đột nhiên Vương Minh nhớ về chiếc khuya áo kia thì hỏi tại sao cô bé không ấn nút báo động trên đó. Cô bé nghe thấy vậy thì sửng sốt, tỏ vẻ mình không hề biết đến sự tồn tại của cái khuya áo này. Vương Minh gật đầu tin tưởng lời giải thích của cô bé, hắn vai vỗ vỗ vai cô bé an ủi nói
“Cô bé, yên tâm đi mọi chuyện đã qua, cứ coi đây là một bài học lần sau ra xã hội phải cẩn thận hơi”
Cô bé thấy hành động của Vương Minh có chút phi lễ nhưng không tỏ vẻ khó chịu bởi cô bé biết Vương Minh không có ý đồ gì với mình cả, hành động này chỉ là để an ủi mà thôi vì vậy cô bé ngước đôi mắt to tròn đen láy lên nhìn hắn rồi gật đầu ngoan ngoan. Vương Minh thấy cô bé giống như một con mèo con ngoan ngoãn nghe lời thì cảm thấy cô bé nàng càng đáng yêu hơn. Bàn tay thô ráp của Vương Minh vuốt mái tóc đen dài của cô bé, hắn cười nói
“Anh đã báo tin cho người nhà của em. Chắc họ sẽ đến nhanh thôi”
Vương Minh nói vậy làm cô bé ngẩn người ra không hiểu gì thì cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở tung ra. Một đám quân sĩ xông vào, vừa thấy Vương Minh lập tức hai người tiến đến đè cổ hắn nằm xuống sàn đất. Vương Minh thấy vậy mặc dù cảm thấy rất bực mình nhưng vẫn không phản kháng. Lúc này từ ngoài cửa, một cô gái dáng người gợi cảm và thành thục, mặc trên người bộ quân phục tiến vào. Vương Minh ngước lên, nhìn thấy cô gái này thì như si dại đi, hắn chỉ có thể gào lên trong lòng
“Trời ơi. Đẹp quá, đẹp quá đi mất. Trên đời có người đẹp đến như thế này sao”
Thư Vân vừa bước vào phòng thì nhìn khắp phòng ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Vương Minh. Có lẽ nếu lúc này Vương Minh không đeo cặp kính cận không số của hắn thì có lẽ nàng ta đã nhận ra hắn chính là cái tên lần trước rơi xuống bể tắm nước nóng nhà nàng. Tuy nhiên Vương Minh khi đeo kính và khi không đeo kính trong như hoàn toàn hai người khác nhau vì vậy khi nhìn Vương Minh, Thư Vân dừng lại lâu một chút bởi nàng ta có cảm giác quen quen. Đặc biệt nhìn thấy ánh mắt si dại của Vương Minh nhìn mình thì tỏ ra chán ghét, quay sang nhìn cô bé trên giường nói
“Tiểu công chúa Tuyết Hàn của chúng ta có phải hoảng sợ lắm không”
Nàng ta nở nụ cười. Nhìn thấy nụ cười này Vương Minh càng thêm si ngốc nhìn nàng. Vương Minh thấy mĩ nhân này đúng là khác lạ a. Vừa hấp dẫn của người phụ nữ lại vừa có một vẻ cứng rắn gan góc của một quân nhân, một sự kết hợp không hề ăn khớp nhưng lại càng làm Vương Minh thấy thích thú. Tuyết Hàn đang ngẩn người ra không hiểu gì thì nhìn thấy Thư Vân, cô bé chạy vội xuống giường, khóc lóc ôm lấy eo thon gọn rắn chắc và không chút mỡ thừa nào của Thư Vân.
“Em sợ lắm chị Vân”
“Ừm. Chị xin lỗi, đã khiến tiểu công chúa của chúng ta chịu nhiều ủy khuất rồi.”
Thư Vân không nói gì chỉ vỗ vỗ lưng an ủi Tuyết Hàn. Một lúc sau khi Tuyết Hàn ngừng khóc thì Triệu Vận chỉ vào Vương Minh nói
“Có phải tên kia đã phi lễ em không?”
Tuyết Hàn thấy Thư Vân chỉ vào Vương Minh nói như vậy thì lắc lắc đầu vội nói
“Không phải. Là một đám côn đồ. Chính anh ý đã cứu em”
Vương Minh thấy người đẹp hiểu lầm cũng vội vàng lên tiếng giải thích
“Người đẹp à, cô nhìn tôi có điểm nào giống một kẻ chuyên bắt nạt tiểu cô nương không. Mà cũng chính tôi ấn chiếc khuya theo dõi kia, báo đến cho các cô đó”
Vương Minh nhìn người đẹp mĩ nhân, thấy quân hàm của nàng ta ít nhất là cấp tá vậy mà nói chuyện với cô bé kia còn có chút khép nép. Cộng với chiếc khuya theo dõi kia Vương Minh nghĩ chắc chắn thân phận của cô bé đáng yêu Tuyết Hàn này không hề đơn giản chút nào. Thư Vân nhìn vào mắt Vương Minh một lúc như thể xác định xem lời hắn có phải nói dối hay không. Một lúc nàng phất tay ra hiệu cho hai sĩ quan đang đè Vương Minh thả hắn ra. Vương Minh đứng dậy, xoa xoa hai bên vai rồi cười cười với Thư Vân. Thư Vân không thèm để ý đến hắn nữa, quay về phía Tuyết Hàn nói
“Chúng ta về thôi Tuyết Hàn, Trương lão và cha em đang rất lo lắng đấy”
“Vâng. Lần sau em không trốn nhà đi chơi nữa đâu”
Nói rồi Trương Tuyết Hàn cùng với Thư Vân đi ra ngoài. Vừa bước một chân ra ngoài phòng đột nhiên nhớ ra một chuyện, Trương Tuyết Hàn chạy vào trong phòng đến trước mặt Vương Minh, cúi người cảm ơn rồi cô bé lấy giấy và bút trên bàn ghi một số điện thoại cho Vương Minh, nói
“Cảm ơn anh đã cứu em. Đây là số điện thoại của em, sau này có khó khăn gì thì cứ gọi điện cho em. Em sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức”
Vương Minh nhìn tờ giấy, miệng nói
“Trương Tuyết Hàn. Đúng là một cái tên đẹp, rất hợp với em”
Trương Tuyết Hàn híp mắt nở nụ cười dễ thương rồi nàng tạm biết Vương Minh đi theo Thư Vân trở về. Vương Minh nhét tờ giấy vào trong túi quần. Lúc đó hắn không nghĩ rằng mình có việc gì lại phải nhờ đến một cô bé giúp đỡ nhưng mãi về sau này hắn đã nhầm to, tương lai không xa hắn sẽ lại có dịp tái ngộ cô bé đáng yêu Trương Tuyết Hàn này nhưng đó là chuyện tương lai đến lúc đó sẽ hay.
Vương Minh đi ra khỏi bệnh viện. Hắn gọi điện hỏi Hắc Cẩu chỗ ở của đám người Nguyễn Dũng. Vì không thông thạo đường sá thành phố Giang Kiều nên Vương Minh chỉ có nước vừa đi vừa hỏi đường người dân. Vì vậy đáng nhẽ cả quãng đường chỉ mất có hơn ba mươi phút là đến nơi thì Vương Minh phải mất cả tiếng đồng hồ.
Nơi mà Hắc Cẩu sắp xếp là một căn nhà kho gần khu công nghiệp. Vốn nơi đây là nơi được thuê làm kho chưa hàng của các xí nghiệp trong khu công nghiệp nhưng vài năm trước nhiều nhà máy trong khu công nghiệp đóng cửa do vi phạm luật môi trường vì vậy khu công nghiệp cũng theo đó mà bỏ hoang. Vì vậy ông chủ nhà kho này khi nghe thấy Hắc Cẩu muốn thuê thì hết sức vui mừng, hạ giá thuê xuống rất thấp. Vương Minh đứng bên ngoài nhìn cái nhà kho này thấy diện tích cũng khá là lớn, bề ngoài thì trông vẫn ổn không có nhiều vết tích phá hoại của thiên nhiên và thời gian, điều này chứng tỏ cái nhà kho này được xây dựng cực kì tốt. Nếu cải tạo thêm một chút thì cũng đủ chấp nhân để làm nơi cho người ở. Vương Minh bước vào trong thì thấy Nguyễn Dũng và Hắc Cẩu đã đứng sẵn ở cửa. Vừa thấy Vương Minh thì hai người cúi người chào to
“Đại ca”
“Vương ca”
Mấy chục đàn em lúc đầu thấy Vương Minh đi vào thì cảm thấy kì lạ nhưng khi thấy hai lão đại là Hắc Cẩu và Hầu Dũng gọi người này là đại ca thì bọn họ giờ đã biết người thanh niên trong yếu đuối kia chính là vị lão đại trong truyền thuyết của bang, cả lũ vội vàng đứng dậy cúi đầu đồng thành hô
“Lão đại”
Tiếng hô của mấy chục người đồng thanh lại cộng với sự vọng âm trong nhà kho khiến cho âm thanh được phóng đại lên gấp mấy lần như muốn chọc thủng màng nhĩ của Vương Minh. Vương Minh cau mày, ngoáy ngoáy tai, phất tay nói
“Mọi người cứ làm việc của mình đi. Hắc Cẩu, Nguyễn Dũng theo anh”
Vương Minh nhìn tháy ở trên tầng hai có một căn phòng nhỏ có lẽ làm làm để nơi bảo nơi quả lí kho nghỉ ngơi. Quả nhiên là đúng như vậy, khi Vương Minh bước vào căn phòng thì thấy bên trong có một bộ ghế salon cũ, một cái bàn làm việc đã mục, ở cạnh căn phòng có một gian phòng nhỏ chắc là phòng ngủ. Nhìn lớp bụi bám trên mặt các thứ đồ vật trong này Vương Minh nghĩ nơi này chắc đã bị bỏ hoang vài năm là ít. Hắc Cẩu thấy vậy vội vàng chạy xuống dưới nhà cầm theo mấy cái giẻ lên lau chùi bộ salon. Vương Minh lúc này cùng với hai người ngồi xuống, hắn vắt chéo hai chân, tay để trên thành ghế nhìn Nguyễn Dũng nói
“Tối nay anh cùng chú sẽ dẫn người đi đập tan đám Tam Hô bang”
Nguyễn Dũng nghe thấy tối nay xuất thủ thì hưng phấn vô cùng. Hắn đứng dậy nói
“Không cần chờ tối nay. Đi luôn bây giờ đi Vương ca”
Vương Minh lắc đầu nói
“Theo thông tin anh thu được từ miệng tên Quân sư của bọn chúng thì bình thường ban ngày bọn chúng chia làm các nhóm nhỏ phân tán khắp thành phố. Có đến tôi bọn chúng mới tụ họp nhau ở một hộp đêm của Uy Thiên bang. Thời gian tụ họp là 10 giờ đêm. Đó chính là lúc chúng ta hành động”
Nguyễn Dũng gật đầu hiểu. Hắc Cẩu đột nhiên hỏi
“Còn em thì sao đại ca”
“Chú á”
Vương Minh cười lớn rồi nói
“Anh không dám cho chú xông pha cùng đâu kẻo không chị nuôi chú tìm anh mà mổ xẻ ra mất”
Nghe thấy lời này của Vương Minh thì đến cả Nguyễn Dũng cũng phì cười. Chỉ có Hắc Cẩu là cúi đầu tỏ vẻ là buồn bực. Vương Minh thấy vậy thì suy nghĩ một lúc rồi nói
“Thế này đi. Chú dẫn một số anh em vây ở vòng ngoài, gặp kẻ nào chạy trốn lập tức bắt lại”
Hắc Cẩu nghe thấy vậy thì khuôn mặt nở nụ cười tuy rằng nó không được tự nhiên lắm. Thực ra trong lòng hắn muốn cùng với các anh em và lão đại xông pha chém giết, giống như hình ảnh anh hùng năm xưa của cha nuôi hắn. Vì vậy mà khi nghe Vương Minh không dẫn mình theo hắn rất buồn bực. Nhưng nghe thấy câu sau thì tâm trạng hắn đỡ đi phần nào, tuy không phải là trực tiếp xông vào chiến đấu, chỉ làm công việc dọn dẹp nhưng như thế còn đỡ hơn là ngồi ở nhà đơi tin tức.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
192 chương
45 chương
59 chương
16 chương