Si đế
Chương 18
Dưới sự ủng hộ của các thế gia cũ, không bao lâu sau Ly Vương khoác hoàng bào, xưng đế ở Ngao Thành, người đời gọi là Thánh Vũ Đế, đặt tên nước là Đại Tề, niên hiệu Sáng Nguyên. Ngoài việc phong các nhà trọng thần ra thì còn sắc phong một vị Tuệ Phi, nghe đồn là có ân cứu mạng khi tân đế gặp nạn, tân đế cảm động và nhớ ơn nên sắc lập. Chuyện này là cho đa số mọi người đều cảm thấy tân đế là người trọng tình trọng nghĩa, càng tăng thêm thiện cảm với hắn.
Đại Tề, tháng bảy năm Sáng Nguyên thứ nhất, hầu như thế lực cắt cứ ở khắp nơi đều đã bị Thánh Vũ Đế tiêu diệt gần hết, chỉ còn Úy Vương của Đôn Thịnh Thành là đang còn thoi thóp. Tuy nhiên một tháng sau Úy Vương cũng dâng tấu xưng thần với tân đế, đến đây thì đại cục đã định, thiên hạ loạn lạc chia cắt đã được thống nhất thành một vương triều duy nhất.
Bởi vì kinh thành trước đây bị tàn phá, lại là vùng đồng bằng dễ công khó thủ nên tân đế chiêu cáo thiên hạ dời đô về Dương Kinh - nơi có địa thế cao và dựa vào núi sông hiểm trở.
Từ mấy năm trước, Ly Vương đã cho người từng bước dời vào Dương Kinh, cũng đã đắp đất đóng cọc xây dựng cung điện. Các thế gia vốn ủng hộ tân đế thấy Dương Kinh đã đủ quy mô, chính quyền của tân đế cũng dần dần củng cố thì bắt đầu nhao nhao dâng tấu xin tân đế nạp nữ tử các nơi vào làm sung túc hậu cung, duy trì nòi giống, kéo dài quốc tộ.
Đối với việc này, vốn dĩ tân đế đã nhận lời qua năm sẽ xử lí nhưng nào ngờ vào cuối năm, khi Tuệ Phi nhận muôn vàn sủng ái sắp được đón vào Dương Kinh, trở thành người có địa vị cao nhất trong hậu cung ở kinh đô mới thì ngay trước lúc lên đường, sân viện của nàng ở Ly Vương phủ đã xảy ra một trận hỏa hoạn, bất hạnh mà hương tiêu ngọc vẫn. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Tân đế cực kỳ coi trọng việc này, sau khi nghiêm tra thì phát hiện là thế gia không cam lòng cho nữ tử bình dân vào hậu cung làm Phi trước thế gia nên cố ý thừa dịp Ly Vương phủ đang rối ren do chuyển chỗ, mọi người thiếu đề phòng mà ra tay tàn độc. Tân đế giận dữ, bất hòa với thế gia, từ đó nổi lên việc tranh quyền giữa đế vương và thế gia.
Trong ba năm sau đó, những thế gia từng ủng hộ tân đế lên ngôi chỉ cần có dính dáng đến cái chết của Tuệ Phi thì hơn phân nửa là bị cắt giảm thế lực, do các sĩ tử trẻ tuổi thay thế.
Trong lúc tân đế là thế lực cũ đấu đá lẫn nhau, Úy Vương lúc xưng thần lấy danh cải cách, tranh thủ cơ hội mượn sức sĩ tử trẻ tuổi mà kết bè kết đảng bàn bạc chuyện triều chính, nhắc lại Tân Chính. Thế là trong triều đình được phục hưng nhờ dùng cờ hiệu khôi phục triều cũ này liền xuất một chút làn gió mới hoàn toàn khác biệt với trước đây, thảo luận Tân Chính càng vì vậy mà dần dần phổ biến trong các sĩ tử, lưu truyền rộng rãi một cách mạnh mẽ.
“Cho nên ba năm trước đây, Hoàng thượng đã nhân thời cơ Tuệ Phi chết oan mà quang minh chính đại cắt giảm thế lực của thế gia hả?”
“Chắc chắn là vậy rồi! Được chim bẻ ná, được cá quên nơm. Cho dù những thế gia kia có công giúp Hoàng thượng đăng cơ nhưng thế gia của tiền triều cũng thật sự quá kiêu ngạo, vì không muốn nữ tử bình dân vào cung làm hậu phi có vị trí cao nhất trước nữ tử thế gia mà cả gan giết ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng. Ai mà tha thứ được cơ chứ!”
“Nói không chừng cái chết của Tuệ Phi chỉ là ngoài ý muốn, Hoàng thượng mượn cớ thôi.”
“Cũng có khả năng.”
“Khi ấy Hoàng thượng vừa mới đăng cơm có thế lực của thế gia ủng hộ sẽ tương đối an toàn hơn, không có lý gì lại nhanh chóng xử lý thế gia như vậy. Hơn nữa ngay năm đầu tiên đã xuống tay với thế gia đã ủng hộ mình, cho là người trung thành và tận tâm đi nữa thì cũng sẽ có nỗi sợ môi hở răng lạnh, thật sự không phải là một hành động sáng suốt.”
“Ta cảm thấy nhất đinh là Hoàng thượng si tình với Tuệ Phi nên mới có thể vì cái chết của nàng ấy mà làm ra loại chuyện này. Sắc lập thành Phi để báo ơn còn không phải là lấy thân báo đáp đó sao? Hơn nữa ngươi xem, ba năm này Hoàng thượng vẫn chưa từng nạp ai vào hậu cung, chắc là đang đợi Tuệ Phi trở về!”
“Người đã chết rồi còn trở về thế nào được!”
“Đương nhiên là Hoàng thượng đang đợi Tuệ Phi đi vào giấc mộng rồi!”
“Ôi chao, Hoàng thượng thật là si tình quá!”
“Gì chứ! Nói không chừng là do Hoàng thượng thích nam nhân nên mới không nạp ai vào thôi, vừa khéo tiết kiệm luôn!” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
“Khụ khụ, xin chư vị đừng tùy tiện phỏng đoán thánh ý.”
Một giọng nữ hơi có tuổi truyền đến, giọng điệu hơi xấu hổ cắt ngang cuộc đối thoại của các nàng: “Tuy Thánh thượng không quản lý chặt chẽ nghiêm khắc ngôn luận nhưng căn cứ vào luật lệ của triều cũ, cuộc đối thoại vừa rồi của chư vị đủ để bị tống vào ngục đấy. Nên làm ơn hãy thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Nghe được giọng nói của phu tử, đám học sinh nữ vốn đang thảo luận sôi nổi bỗng tản hết đi, nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, bày ra dáng vẻ nghiêm túc, nhã nhặn lịch sự, mở sách ra nhìn phu tử.
Từ trước đến nay vị nữ tiên sinh có chút tuổi này tương đối khoan dung với đám học sinh nữ các nàng, bởi vậy khi trông thấy dáng vẻ này của các nàng thì cảm thấy khá buồn cười. Có điều nàng vẫn nghiêm mặt, đặt chồng giấy bản in* khá dày trên tay xuống, nói với giọng nghiêm túc: “Hôm nay đọc văn viết Thân luận*, thời gian là một canh giờ, viết không tốt thì trở về phải chép bài mười lần rồi nộp quyển luận.”
*thân luận: là một loại văn nghị luận; phân tích và trình bày quan điểm về một chủ đề
*bản in: ở cổ đại người ta dùng các bản chữ in bằng gốm/gỗ/kim loại để in chữ
Lời này vừa nói ra, đám học sinh vốn đang giả vờ ngoan ngoãn lạp tức kêu lên ôi ối. Đột nhiên có bài kiểm tra, mọi người đều chưa chuẩn bị tâm lý, huống chi vốn dĩ thân luận không dễ viết, một canh giờ viết không tốt về nhà còn phải chép mười lần. Xấp giấy trên tay tiên sinh không hề mỏng, nếu thật sự phải chép thì chỉ sợ gãy cả tay mất.
Có điều nữ phu tử không hề dao động, tiếp tục nói: “Đây là văn luận mới ra của Vô Diệm Quân, các tiệm sách ở chợ phía đông vừa bày ra sáng nay đã bán hết ngay. Hiện tại những bản trên tay các ngươi chính là phần mà thư viện đã đặc biệt đặt Bác Nhã Đường để lại cho, ở bên ngoài là ngàn vàng khó mua đấy. Phải biết rằng với tên tuổi của Vô Diệm Quân, văn luận này vừa ra thì trong vòng ba ngày sẽ lập tức trở thành đề tài thảo luận cho các vị sĩ tử, đến lúc đó nếu như ngay cả nguyên văn thế nào các ngươi cũng chưa đọc qua thì sao còn có mặt mũi mà nói là mình học ở thư viện? Hôm nay có một canh giờ để đọc văn viết thân luận chính là cơ hội tốt hiếm có. Các ngươi nên vui mừng mới đúng!” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
19 chương
11 chương
10 chương
9 chương
455 chương
33 chương