Si đế

Chương 17

Trong thùng tắm lớn bằng gỗ cối, Hoành Giác ôm nàng, thỉnh thoảng lại đặt xuống một nụ hôn, quấn quýt chẳng nỡ buông ra. Ly Xuân được ngâm mình trong nước ấm một lúc thì hồi phục lại đôi chút, nhìn thấy bàn tay không an phận của hắn muốn mò đến giữa hai chân nàng thì nhịn không được duỗi tay ra vỗ một cái. Hoành Giác cười khẽ ra tiếng, đặt cả hai tay lên thành khiến nàng đột nhiên không có nơi chống đỡ, vội vàng kêu lên một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ hắn, sau đó hắn mới liếc nhìn nàng nói: “Chỉ có nàng mới dám làm càn mà đánh Ly Vương như thế.”    “Không sai, ta dám đấy.” Đáy mắt nàng mang hơi nước, có chút cảm xúc không nói rõ được: “Còn không phải do chàng dung túng à, chàng sẽ mãi dung túng ta như thế sao?”   “Ừ.” Hoành Giác gật đầu không chút do dự, sau đó hắn vươn một tay ra ôm lấy nàng, thấp giọng nói: “Hôm nay nàng chưa uống thuốc?”   Ly Xuân nhớ tới chén thuốc kia, ánh mắt ảm đạm đi, đáp lời: “Vốn là đợi nguội rồi uống, có điều sau đó vẽ chàng nên quên mất.”   Hoành Giác cúi đầu hôn lên vết bớt xấu xí trên mặt nàng, nói: “Nàng thể hàn nên không dễ thụ thai, cần phải điều dưỡng lâu dài. Sau khi đại sự của ta hoàn thành, dự định là hài tử của chúng ta sẽ kế thừa ngôi vị, cho nên nàng không thể ngừng uống thuốc này. Nhanh chóng cải thiện thể chất một chút, sinh hạ hài tử cho ta, thân phận địa vị của nàng cũng sẽ vững chắc hơn.”   Ánh mắt Ly Xuân lóe lên, dường như muốn nói gì đó nhưng lời tới miệng rồi mà chẳng thể thốt ra, chỉ có thể nuốt ngược trở lại. Hoành Giác tiếp tục nói: “Ta biết hiện tại nàng không danh không phận sẽ có hơi bất an. Nhưng hẳn là nàng cũng nghĩ đến, tuy lúc này tình thế có lợi cho ta nhưng để thuận lợi đăng cơ thì không thể thiêu đội ngũ thế gia ủng hộ lâu nay. Hiện giờ vị trí thê tử của ta bỏ trống, vừa vặn có thể kích thích các gia tộc ra sức, cũng chỉ có thể tạm thời để nàng thiệt thòi.”   Ly Xuân thở dài một hơi trong lòng, tiến sát hơn vào trong lòng hắn, lại nghe hắn nói tiếp: “Nàng không biết đấu đá với người khác, lại không có gia thế bối cảnh gì nên để tránh có người ghen ghét, khi ta xưng đế sẽ lấy lí do nàng có ân cứu mạng mà phong nàng làm phi. Xem tình hình thì có lẽ không cách nào để nàng lên ngôi hậu được, nhưng A Xuân phải tin tưởng ta. Cho dù sau này hậu cung có bao nhiêu người đi nữa, ta cũng sẽ không để bất cứ một ai có thể ức hiếp nàng.”   Hắn nói ra lời thề son sắt với một tấm chân tình, Ly Xuân lại chỉ thong thả đáp: “Chàng hà tất phải cho ta nhiều như vậy. Ta chỉ muốn cùng chàng trải qua ngày ngày tháng tháng chứ không trông mong địa vị gì cả.”   “A Xuân, nàng là người thông minh, chắc chắn nàng hiểu vì sao ta nói như vậy.”   Tiếng nước xao động, Ly Xuân xoay người lại nhìn hắn, nói: “Cứ cho là hiểu đấy, nhưng A Cửu à, ta không muốn bước vào hậu cung. Chàng cứ để ta ở bên ngoài, khi nhớ thì đến gặp ta là được. Ta thật sự không muốn vào hậu cung.”   “Nàng ở bên ngoài thì không phải bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể gặp mặt. Nàng thật sự nỡ sao?” Hoành Giác nhẹ giọng nói: “A Xuân, ta không nỡ. Hay là nàng cảm thấy ta không đủ tốt với nàng, hay là nàng ở vương phủ đã phải chịu ấm ức gì? Chỉ cần nàng nói, ta chắc chắn sẽ ra mặt cho nàng.”   Ly Xuân im lặng không nói gì, Hoành Giác xem như nàng đã đồng ý, lại dịu dàng cùng nàng cọ xát mấy phen. Tuy Ly Xuân không kháng cự gì nhưng thật ra trái tim nàng lại trở nên vô cùng lạnh lẽo.   Lòng nàng trở nên nguội lạnh bởi vì biết rõ nếu mình và hắn ở bên nhau thì phải chấp nhận loại chuyện này, nguội lạnh vì chính lòng tham không đáy của bản thân. Với thân phận và lập trường của Hoành Giác, tất nhiên là phải cực kỳ yêu thương và trân trọng thì mới có thể cam đoan với nàng như thế. Nhưng dù hắn tốt đến cỡ nào, nàng vẫn chẳng hề cảm nhận được một chút vui sướng. Đơn giản là vì nàng vốn không muốn chia sẻ hắn với bất kỳ nữ nhân nào, cũng không muốn bị nhốt trong thâm cung tường cao.   Nàng nhớ những ngày được đến thư viện, nhớ những lúc được bàn luận viển vông về quan điểm của các phái cùng chư vị tiên sinh, cũng nhớ những mong ước mãnh liệt về tương lai, vẫn muốn vì thế gian mà làm chút chuyện của kẻ có học trẻ tuổi, cho dù có chút xung đột và không hợp đi nữa thì vẫn cứ tốt hơn là suốt ngày ru rú trong Ly Vương phủ này, đến một người để trò chuyện cũng không có.   Nhưng cho dù nàng không muốn thì có thể làm gì đây? Hắn không chê bề ngoài của nàng, yêu nàng thương nàng, coi nàng như châu như bảo. Trong gần một năm này, toàn bộ Ly Vương phủ cũng chỉ có một nữ chủ nhân duy nhất là nàng. Tuy nói là chủ nhân nhưng vì nàng không giỏi giao tiếp, gần như chẳng màng đến chuyện quản lý sự vụ, mọi việc đều có người chuẩn bị cho nàng. Cho dù dung mạo nàng xấu xí, vô dụng, nhưng toàn bộ vương phủ không có một ai thất lễ với nàng, chỉ vì phàm là người dám làm thế thì chắc chắn Ly Vương sẽ không dễ dàng tha tội.   Nàng nói nàng buồn tẻ, muốn đến thư viện. Tuy Hoành Giác không đồng ý cho nàng đi ra ngoài, cũng không thích nàng dính dáng đến mấy quan điểm chính trị nhưng vẫn sai người vơ vét các loại sách vở liên quan mang đến cho nàng, khiến nàng dù không ra khỏi cửa vương phủ nửa bước nhưng vẫn có thể nắm được hết quan điểm của các phái; hướng gió, hướng phát triển thảo luận Tân Chính ở khắp nơi. Hắn yêu thương trân trọng nàng đến vậy, che chở chăm chút nàng từng li từng tí đến thế, nếu nàng vẫn chưa biết đủ thì thực sự có chút không biết xấu hổ.   Thế nhưng, dù hắn cho nàng bao nhiêu vinh hoa phú quý, sắp xếp cẩn thận đến mức nào đi nữa thì cảm giác trống rỗng trong lòng nàng vẫn cứ ngày càng gia tăng. Đơn giản là vì nàng biết rõ đó không phải thứ nàng thực sự muốn. Tuy nàng muốn yêu hắn nhưng cũng muốn có được tự do, chỉ là thế gian này làm sao có chuyện vẹn toàn được như vậy.   Một năm trước nàng rất sợ tình yêu của hắn chỉ là thoáng qua, hoang mang lo sợ hắn đột nhiên sẽ vứt bỏ mình. Một năm sau, tất cả những gì hắn làm đã đủ chứng minh là hắn tình sâu ý nặng, lúc này trái tim nàng lại lạnh lẽo vì chẳng biết phải làm sao. Từ xưa đến nay tình yêu chưa bao giờ là một đề bài đơn giản, một khi rơi vào rồi thì sẽ không dễ dàng gì để thả người ra.   Hai người bọn họ vốn sống ở hai thế giới riêng, hắn bá đạo ngang ngược, quen điều khiển mọi thứ; mà nàng thì nhìn có vẻ dịu ngoan nhưng thực ra là người có chính kiến riêng. Nếu như ngày ấy không phải do hắn bị thương rồi trở thành A Cửu khù khờ thì sẽ chẳng có khả năng nào để nàng tiếp nhận người như hắn.   Nhưng duyên trời đã sắp đặt cho nàng gặp hắn, trong lúc nàng đau khổ và cô quạnh nhất, dáng vẻ vô tội khờ dại của hắn đã khiến nàng chẳng hề phòng bị gì, mặc cho hắn từng bước tới gần, dùng thương yêu và chiều chuộng từng bước giăng ra thiên la địa võng, cuối cùng khiến cho nàng không nỡ rời khỏi hắn.   Tuy nhiên có đôi khi, nàng thật sự cảm thấy bản thân quá ngột ngạt. Biết rõ hắn cho nàng nhiều như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn oán giận, bởi vì yêu hắn nên nàng cố gắng đè nén xuống cảm giác buồn khổ ấy, nhưng nàng thật sự không biết bản thân mình còn có thể duy trì được bao lâu.   Không hiểu tại sao nàng lại nghĩ đến phụ thân. Trong ấn tượng của nàng, cho dù mọi người đều nói phụ thân không thích bề ngoài của nàng nhưng phụ thân vẫn luôn ôn hòa với nàng, cũng không cho phép người khác khinh thường nàng, từng lén lút đưa đồ ăn, đưa đồ chơi đến cho nàng. Thậm chí phụ thân còn mang lễ vật, trang sức đến muốn nàng giao cho mẫu thân. Nhưng mẫu thân chỉ cần thấy nàng cầm đồ của phụ thân đưa thì sẽ trách cứ nàng nghiêm khắc; khi nhìn thấy phụ thân, bà cũng thường nổi giận, không cho ông đến gần và nói những lời cay nghiệt.   Khi còn nhỏ, nàng bắt đầu cùng mẫu thân sống nương tựa vào nhau từ rất sớm. Mẫu thân chăm sóc, che chở cho nàng, cho dù hằng ngày bà dạy dỗ nàng cực kì nghiêm khắc nhưng nàng vẫn một lòng tin tưởng những lời mẫu thân nói về phụ thân. Sau này lớn lên nàng không hiểu gì về tình yêu, lại càng không hiểu những quấn quýt si mê phức tạp trong đó nên cũng cảm thấy phụ thân bạc tình, hiếm khi nào nghĩ đến việc muốn gặp lại.   Thế nhưng bây giờ, nàng đột nhiên cảm thấy có lẽ cũng không phải phụ thân hoàn toàn vô tình với mẫu thân. Năm đó phụ thân vì muốn thăng tiến nên cưới người khác, lại giấu giếm, lừa gạt mẫu thân vào cửa là sự thật. Nhưng khi ấy mẫu thân đã có thai, trong nhà lại xảy ra chuyện, nếu không có phụ thân chăm sóc thì chỉ sợ sẽ là một xác hai mạng.   Khoảng thời gian sau đó, ngoài mẫu thân ra phụ thân không hề có thị thiếp nào khác, lại càng chưa từng bạc đãi bà về phương diện vật chất. Nhưng dù sao thì ông cũng đã phụ lòng mẫu thân, cãi lý cũng không nói lại bà, trong lòng có áy náy muốn làm chút gì để bù đắp thì lại bị những lời của mẫu thân chọc tức, thế là mỗi lần gặp mặt đều trôi qua trong cãi vã, từ đó vết nứt ngày càng sâu.    Sau này phụ thân muốn mẫu tử bọn họ dời đến ngoại viện, ông từng nói với nàng rằng chờ thêm một thời gian nữa ông sẽ đón bọn họ về. Có lẽ chỉ là muốn tạm thời xa cách, nhân cơ hội đó bình tĩnh lại mà thôi. Nhưng chắc chắn phụ thân không ngờ rằng mẫu thân lại chớp lấy cơ hội đó, rời xa nơi thương tâm kia, không bao giờ còn gặp lại bóng dáng.   Có lẽ như vậy mới là kết cục tốt nhất. Tuy trong lòng hai người có nhau nhưng gặp nhau lại chẳng thể yên bình, cứ cố chấp trói chặt vào nhau thì cũng có ý nghĩa gì?   Có lẽ mẫu thân đã nghĩ như vậy nên mới quyết đoán dẫn nàng rời đi, dứt khoát cắt đứt quan hệ với phụ thân. Có điều trước khi chết mẫu thân vẫn rất thương nhớ phụ thân. Khi đó nàng không hiểu, nhưng hiện tại hẳn là nàng đã hiểu.   Hiện tại hẳn là nàng đã hiểu.