Si đế

Chương 19

Sau khi nghe phu tử nói xong lời này, từng học sinh thu hồi lại khuôn mặt u sầu, thậm chí còn để lộ ra một chút mong đợi. Đúng là gần đây vị Vô Diệm Quân này rất nổi tiếng, giải thích về Tân Chính của nàng ta vô cùng cao siêu, mỗi áng văn cũng cực kỳ xuất sắc, quan sát thấu triệt, luôn luôn tạo nên những làn sóng tranh luận.   Sự nổi tiếng của người này bắt nguồn từ - tập san hằng tháng của Bác Nhã Đường. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/ất>   xuất hiện từ hơn hai năm trước, là một chuỗi bài viết lấy chủ đề thảo luận về Tân Chính. Khi đó tân đế và cựu phái thế gia đang lôi kéo lẫn nhau nên không đặc biệt quản chế ngôn luận về Tân Chính, cũng vì thế tạo cơ hội cho Bác Nhã Đường tạo ra tuyển tập này, sau đó nhanh chóng trở thành tập san bàn luận tiêu biểu về Tân Chính.ất>   Nếu là tập san bàn luận thì đương nhiên văn chương bên trong phát hành mỗi tháng sẽ do văn nhân các phái khác nhau sáng tác nên. Nào ngờ lần đó sau khi được bán ra, mọi người bất ngờ phát hiện tập san hàng tháng này lại hoàn toàn được viết bởi một người duy nhất có bút danh là “Vô Diệm”.ất>ất>   Người này dùng lời lẽ dễ hiểu để phân tích sâu sắc luận điểm của các phái đã xuất hiện trong những bản trước đó, cũng nêu lên cái nhìn bao quát về thế cục hiện tại, đưa ra con đường khác cho việc cải cách pháp chế của Tân Chính, diễn đạt như nước chảy mây trôi, văn phong đẹp đẽ, mạch lạc rõ ràng, trong khi trình bày và phân tích cũng không ngừng đưa ra các dẫn chứng trong quá khứ và hiện trạng đương thời, khí thế mạnh mẽ, tự hình thành một trường phái riêng. ất>   Tuy ý tưởng Tân Chính xuất hiện đã lâu chẳng mấy ai có thể đưa ra được lề lối cụ thể, cho dù các phái các nhà chưa chắc đồng quan điểm với kết luận cuối cùng của Vô Diệm nhưng đều thấy rõ được tầm nhìn mới thông qua cách trình bày và phân tích, thế nên danh tiếng của Vô Diệm lập tức bùng phát trong giới văn nhân, ai ai cũng tò mò muốn biết thân phận thật sự của Vô Diệm. Đáng tiếc là Bác Nhã Đường lại giữ kín như bưng, làm cách nào cũng không chịu tiết lộ tung tích của Vô Diệm, chỉ hé mở rằng đây là một nữ tử. Thông tin này vừa lộ ra, các nữ giáo nhắc đến Vô Diệm đều mang theo thái độ cực kỳ tôn sùng, tôn xưng nàng là “Vô Diệm Quân”.   Kể từ đó, phàm là văn luận nào của Vô Diệm Quân, cho dù không đưa vào mà chỉ cần có con dấu độc lập của Bác Nhã Đường rồi bày bán ở các tiệm sách thì ngay trong ngày bày bán ấy, chưa đến nửa ngày là tất cả các bản đều sẽ được bán hết sạch sẽ. Cho dù Bác Nhã Đường có chuẩn bị bao nhiêu đi nữa thì dường như cũng đều không đủ. Đối với hiện tượng này còn có người cười nói rằng nếu hôm nào Dương Kinh khan hiếm giấy thì nhất định là ngày in văn chương của Vô Diệm Quân.ất>   Trong lúc hơn phân nửa văn nhân đang xôn xao vì Vô Diệm Quân thì có một chiếc xe ngựa mộc mạc không hề trang trí gì đã lẳng lặng ngừng lại ở tây nam Dương Kinh, trên con phố ngay bên ngoài cửa thành.   “Ngũ thiếu gia, đến rồi ạ.”   Ngay thời điểm phu xe lên tiếng, Nghê Thiếu Khanh cũng vén rèm, cầm theo một cái tay nải bước xuống ngựa, thấp giọng dặn dò: “Ngươi về trước đi.”   Nói xong, hắn liền đi vào một ngõ nhỏ bên hông, đi thẳng đến trước một cánh cửa gỗ cũ nát ở cuối ngõ mới dừng bước chân, duỗi tay gõ gõ cửa: “Ly Xuân, là ta.”   Không bao lâu sau cửa gỗ kêu một tiếng kẽo kẹt mở ra, bên trong xuất hiện một nữ tử dáng người cao ráo mảnh khảnh. Trên người nàng mặc váy bố trắng thuần, trên đầu vấn búi tóc phụ nhân, tư thái yểu điệu, toát ra khí chất nho nhã dịu dàng. Tiếc là hơn phân nửa khuôn mặt nàng bị bao trùm bởi một vết bớt đỏ au khiến người ta khó mà có đủ dũng khí để ngắm nghía cẩn thận khuôn mặt nàng.   “Ngươi đến rồi.”   Ly Xuân cười cười, khom người mời hắn vào trong viện. Một lát sau, trên chiếc bàn trong chính đường đã bày một bình trà xanh, Ly Xuân và Nghê Thiếu Khanh mỗi người ngồi một bên, lật xem bản sách in mà Nghê Thiếu Khanh mang đến.   “Vốn phải đưa ngươi sớm hơn chút nhưng lại có việc trì hoãn, mãi đến hôm nay tiệm sách đã bày đầu ngoài kệ rồi thì mới có thể đến đây, thật là không phải.” Nghê Thiếu Khanh nói với vẻ hơi áy náy.   “Đừng nói như thế, nếu không nhờ có Tử Duẫn hỗ trợ thì văn chương của ta vốn không thể được in ấn rồi phát hành, cũng không có khả năng tìm được nơi an thân ở Dương Kinh này.”   “Chúng ta từng cùng làm việc chung ở một thư viện, lại gần gũi như thế, giúp ngươi là chuyện đương nhiên. Huống chi văn chương của ngươi có thế được in trong căn bản là do chính bản lĩnh của ngươi, ta chỉ làm người giới thiệu mà thôi.”ất>   Nghê Thiếu Khanh uống một ngụm trà, nói với giọng khẩn thiết: “Ngươi cũng biết đấy, Bác Nhã Đường do đại ca của ta làm chủ, lại càng là tâm huyết của huynh ấy. Cho dù ta có cầu xin huynh ấy đi nữa thì huynh ấy cũng sẽ không đồng ý tùy tiện đăng văn chương của ta lên đó chứ đừng nói là đem cả quyển cho một mình ta luận bàn.”ất>ất>   “Tuy chỉ giới thiệu nhưng cũng đã là đại ân, đến bây giờ ta vẫn chưa biết phải cảm tạ ngươi thế nào đây.” Ly Xuân rũ mi, nói với giọng chân thành, Nghê Thiếu Khanh lại lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Hiện tại ngươi chỉ phát hành sách ở Bác Nhã Đường là ta đã vô cùng cảm kích rồi. Huống chi… Ly Xuân, chúng ta cũng không cần xa cách như vậy.”    Nói tới đây, Nghê Thiếu Khanh đột nhiên nắm lấy tay nàng, Ly Xuân sửng sốt muốn rút tay về nhưng Nghê Thiếu Khanh lại nắm chặt không chịu buông ra, nhìn thẳng vào nàng mà nói: “Năm năm trước nàngi đột nhiên rời khỏi thư viện, mất tăm mất dạng, mãi cho đến hai năm trước nàng xuất hiện ở Bác Nhã Đường nói muốn tìm công việc sao chép, hiệu đính thì ta mới được gặp lại nàng. Khi ấy ta liền nghĩ rằng lần này không thể đánh mất nàng lần nữa. Chỉ là, tuy lần này nàng không rời đi nhưng dù ta có làm thế nào cũng không thể chạm đến được trái tim nàng. Ly Xuân, nàng nói xem ta phải làm sao đây?”