Sáu ngày để yêu
Chương 5 : Chuông gió hoa trà
Thoắt một cái, trời cũng đã hoàng hôn. Mã Ngọc Huệ mỉm cười nhìn những tia nắng cuối cùng của mặt trời dần chìm vào chân trời vô tận rồi quay sang Du Mẫn.
"Tôi có một tâm nguyện, hy vọng cô có thể giúp tôi."
"Để xem tôi có giúp được cô không đã."
Trong lòng Du Mẫn biết chắc Mã Ngọc Huệ định nhờ vả cô điều gì. Tất cả chín mươi chín linh hồn trước đều nói với cô giống hệt như nhau vào ngày cuối. Có điều, lo lắng của họ đều chỉ là những điều không cần thiết nữa rồi.
"Hy vọng cô có thể lâu lâu bớt chút thời gian ghé sang thăm hỏi ba mẹ tôi. Họ chỉ có một mình tôi là con. Bây giờ tôi ra đi, người tôi không muốn bỏ lại nhất chính là họ. Dù gì thì ba mẹ tôi cũng biết rõ khuôn mặt của cô. Tôi hy vọng sự xuất hiện của cô sẽ an ủi được họ."
"Tôi biết chắc cô sẽ nói với tôi điều này mà. Cô đừng suy nghĩ gì cả vì mọi lo lắng của cô cũng trở thành thừa thải thôi."
Du Mẫn chầm chập giải thích.
"Sau khi hoàn thành xong nguyện vọng, khi linh hồn đã quay trở về địa giới, thì tất cả những người đã từng tiếp xúc với thân xác vay mượn sẽ bị xóa hết kí ức về sự xuất hiện của linh hồn trong sáu ngày vừa qua. Tuy nhiên, những việc làm của linh hồn dành cho người thân vẫn sẽ tồn tại. Sẽ không ai nghi ngờ bất cứ điều gì vì mọi thứ đều được duy trì ở trạng thái kết quả mà không cần nguyên nhân và diễn biến. Giống như sự tồn tại của hệ quả đó là điều hiển nhiên vậy. Đây là một trong những quy định của Diêm Vương."
Mã Ngọc Huệ rất ngạc nhiên trước những gì Du Mẫn đang nói.
"Vì vậy, những điều cô đang canh cánh trong lòng, hãy bỏ hết đi. Khi ba mẹ cô không còn nhớ đến việc đã gặp cô nữa, thì tôi cũng trở lại thành người xa lạ với họ. Cho nên thành thật xin lỗi, tôi không thể nhận lời giúp cô được."
Hoá ra, Diêm Vương vẫn nhất quyết không để cho người đã khuất tồn tại thêm lần nữa khi họ đã ra đi. Dù không thể giữ lại kí ức nhưng chí ít những điều mình đã làm vẫn còn được lưu lại, như vậy cũng tốt rồi.
"Sau ngày hôm nay, cô cũng không còn làm công việc này rồi nhỉ. Vậy thì chúc cô sẽ có một cuộc sống mới tốt hơn nhé. Bảo trọng. Tôi đi đây."
Hai cô gái cười thật tươi tiễn biệt nhau rồi hình ảnh Mã Ngọc Huệ biến tan biến dần vào không khí.
Chỉ còn lại một mình giữa bãi biển hoang vắng, trong lòng Du Mẫn dâng lên một cảm xúc khó tả. Vậy là cô đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi. Hy vọng Diêm Vương sẽ giữ đúng giao hẹn, ba cô sẽ không phải chịu sự đày ải, sẽ có cơ hội mà siêu sinh khiếp khác.
Một bó hoa bất chợt được chìa ra trước mặt Du Mẫn. Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt lặng lẽ của Bạch Phong Sinh.
"Sao anh vẫn còn ở đây? Mã Ngọc Huệ đã đi rồi mà."
"Hôm nay là lễ Đại Tường của Hoàng Vĩnh Nghiêm. Tôi nghĩ cô nên làm cái gì đó."
Phóng tầm mắt ra phía biển khởi xa xăm, lòng Du Mẫn hy vọng rằng thân xác ba cô dù đã thành tro bụi, dù đang đâu đó ở ngoài kia, thì dưới từng hạt bụi vẫn có thể bay theo tự do và hy vọng.
Cô cầm lấy bó hoa, nhẹ nhàng đặt lên bờ cát mịn. Cơn sóng dâng trào đưa bó hoa ra xa ngoài kia rồi hoà vào đại dương bao la. Du Mẫn nhắm mắt, chắp tay trước ngực một cách thành khẩn.
"Ba à, nợ của ba, con đã hoàn thành rồi. Ba hãy an tâm mà yên nghỉ, cố gắng sớm được siêu sinh. Hy vọng kiếp sau, chúng ta sẽ gặp lại nhau, con sẽ lại là con gái ngoan của ba."
Mặt trời đã khuất bóng từ khi nào, chỉ còn lại ánh sáng dịu dàng của trăng bao trùm lấy người cô và chàng trai bên cạnh.
"Tôi có cái này cho cô."
Bạch Phong Sinh rút trong túi ra một chiếc chuông gió Nhật Bản nhỏ rồi chìa cho Du Mẫn. Phần thân trong suốt của chuông gió có vẽ hai đoá hoa trà trắng nằm đối diện nhau.
Du Mẫn có chút bối rối trước hành động bất ngờ này. Trước giờ, Hắc Bạch ca ca này đến cả cười còn không muốn, vậy mà giờ đây lại tặng hẳn quà cho cô. Nhưng sao cũng được, Du Mẫn nở nụ cười như trẻ con ngắm nhìn chiếc chuông gió. Từ bé tới giờ, cô chưa từng thấy thứ đáng yêu như thế này. Cô nhanh chóng cầm lấy, tỏ vẻ thích thú và cảm kích.
"Cho tôi sao? Dễ thương quá."
Bạch Phong Sinh luôn thích ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của Du Mẫn. Anh cảm thấy cô không khác gì một đứa trẻ bên cạnh anh, khiến cho anh luôn vui vẻ, dù anh chưa từng thể hiện ra mặt điều đó. Nếu biết trước cô thích cái chuông gió như vậy, anh đã sớm tặng cho cô rồi.
"Đây coi như là quà xin lỗi của tôi." Bạch Phong Sinh chậm rãi nói. "Trước đây là tôi không phải, thường xuyên bày trò mua vui cho tôi. Cô xem tôi là tiểu nhân cũng được, là lừa đảo cũng được. Chỉ cần đừng vất cái chuông này thì tôi cảm kích lắm rồi."
"Tôi không có giận anh đâu, đừng lo. Anh dù gì cũng xin lỗi tôi, cũng tặng quà cho tôi rồi. Cho dù anh có lỗi nhiều thế nào, nhưng nể mặt thành tâm của anh, nể mặt chiếc chuông gió này, tôi bỏ qua hết."
"Như vậy thì tốt."
Du Mẫn vẫn tươi cười chơi với chiếc chuông gió nhỏ, nâng niu nó như bảo vật. Bất chợt trong lòng cô dâng lên một cảm giác vui sướng; hoá ra Hắc Bạch ca ca không hẳn là người lạnh lùng. Anh dù rất thích bắt nạt cô, chơi xỏ cô nhưng đôi khi cũng rất đáng yêu, làm cho người khác bất ngờ.
"Tôi phải đi rồi." Bạch Phong Sinh dừng lại giây lát rồi nhìn vào chiếc chuông gió trên tay Du Mẫn. "Sau này nếu có bất cứ chuyện gì cần tôi giúp, hoặc chỉ đơn giản cần người để trò chuyện, cô cứ hãy cầm chiếc chuông gió này và nghĩ đến tôi. Chỉ cần nghe tiếng chuông, tôi sẽ đến tìm cô. Bảo trọng."
"Còn nữa..." Bạch Phong Sinh dừng lại, đắn đo xem có nên nói ra câu này hay không.
"Chúc mừng sinh nhật."
Bạch Phong Sinh trong nháy mắt đã biến mất trong không trung, bỏ lại một mình Du Mẫn ngẩn ngơ trước lời chúc mừng. Từ khi biết ba đã qua đời, Du Mẫn đã từng hứa, cô sẽ không bao giờ mừng sinh nhật nữa. Thế mà hôm nay, Bạch Phong Sinh băng giá kia lại có thể làm cho cô không còn cảm giác cô đơn. Dù không nói ra nhưng cô biết, anh đang cố gắng làm cho cô vui, anh không những làm được mà còn làm rất tốt.
Vậy là từ nay, cô sẽ không còn nhìn thấy anh mỗi ngày, không còn cùng anh đi theo thân xác cô, không còn cùng anh tán gẫu những câu chuyện nhạt nhẽo, không còn bị anh lừa và bắt nạt. Nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút trống trải. Tuy nhiên, cái bao tử của cô lại lên tiếng biểu tình dữ dội khiến cho mọi cảm xúc hiện tại của cô đều dập tắt. Du Mẫn chợt nhớ ra, cả ngày nay cô toàn đi cùng Mã Ngọc Huệ. Cô ấy không phải là người, không cần phải ăn nên cô cũng quên béng luôn việc nạp năng lượng. Trừ miếng bánh mì sandwich buổi sáng ra, từ trưa tới giờ Du Mẫn vẫn chưa ăn gì vào bụng.
May mắn thay, Du Mẫn tìm được một quán ăn nhỏ ven biển để giải quyết cơn đói đang hành hạ mình.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
60 chương
79 chương