Sáu ngày để yêu
Chương 6 : Chuông gió hoa trà
Bữa ăn trong ngày cuối cùng làm việc đã kết thúc; Du Mẫn chính thức thất nghiệp vào sáng mai.
"Xin hỏi, cô có biết chừng nào sẽ có xe chạy về Thượng Hải không?"
Du Mẫn vừa thanh toán tiền ăn, sẵn tiện hỏi thăm.
"Lúc mười một giờ sẽ có xe đi đêm về đấy."
"Vâng, cảm ơn cô nhiều lắm."
Nhìn đồng hồ trên tay chỉ mới hơn chín giờ, Du Mẫn quyết định dạo biển thêm một lát. Khó khăn lắm mới có dịp được ra biển, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội tận hưởng dù chỉ một phút.
Tay cầm đôi giày, cô từng bước chầm chậm vùi chân vào cát. Cái cảm giác từng hạt cát mịn len lỏi ôm lấy đôi bàn chân quả thật là rất tuyệt vời. Du Mẫn tự hỏi không biết đến bao giờ, cô mới có thể trở lại đây ngắm biển một lần nữa, trong tim bị một nỗi buồn nào đó bao lấy.
Bất chợt, Du Mẫn nhớ đến căn biệt thự của Mã Ngọc Tuệ. Căn nhà quả thật rất đẹp khiến cô không thể nào quên được. Vì thế, Du Mẫn muốn quay lại ngắm nó một lần trước khi ra về để có thể lưu lại chút kỉ niệm về nơi đây. Nhưng khi gần đến nơi, cô nhìn thấy một cột khói đen bốc lên từ phía ngôi biệt thự kia. Linh tính có điều không lành, cô vội vàng chạy đến thì quả nhiên, căn nhà đang bốc cháy dữ dội. Du Mẫn nhìn thấy ông bà Mã, bố mẹ Mã Ngọc Huệ đang chật vật chạy xa khỏi đám cháy. Bà Mã vô ý vấp ngã, trông bộ dạng rất đáng thương. Ông Mã nhìn thấy một cô gái đang chạy đến bên họ như vớ được vàng, liền gọi lớn.
"Cô gái ơi...làm ơn giúp...chúng tôi với."
"Để cháu cõng bác gái."
Du Mẫn nhanh chóng cúi người đỡ bà Mã lên lưng. Nhưng bà Mã lại dùng dằng không muốn mà thều thào với cô.
"Hãy...cứu con...rể của tôi...Nó vẫn...còn bị kẹt...bên trong...Xin cô..."
Bà chỉ tay về ngôi nhà và nước mắt giàn giụa.
Con rể...
Là Dương Trọng Nhân sao?
Tên máu lạnh đó cũng đến đây ư?
Không được, dù không hề thích hắn, nhưng mạng người quan trọng. Cứu người trước rồi hãy tính tiếp.
"Bác yên tâm, cháu sẽ vào cứu anh ta. Hai bác hãy mau tìm thêm người đến giúp."
Du Mẫn chạy như bay về phía ngôi biệt thự. Ngôi nhà này được làm bằng gỗ, là vật liệu dễ cháy nên đám cháy càng lúc càng to hơn. Bất chấp sức nóng, cô xông thẳng vào bên trong tìm Dương Trọng Nhân. Mọi thứ bên trong hầu như đều đã bắt lửa hết, thậm chí có cái đã cháy rụi rồi. Một vài cây cột đã bị sụp xuống, nằm ngổn ngang chắn hết cả lối đi.
Du Mẫn hoang mang, không biết phải tìm người ở đâu giữa biển lửa này. Cô gọi lớn tên Trọng Nhân, hy vọng người đàn ông đó vẫn còn đủ tỉnh táo để nghe thấy tiếng cô gọi.
Một tiếng động lớn phát ra, như tiếng vỡ của thuỷ tinh, Du Mẫn lao ngay về phía đó. cô phát hiện Dương Trọng Nhân đang bị một thanh gỗ trụ đè lên chân, không rút ra được.
Hắn ta nhăn mặt ôm lấy cánh tay trái còn quấn băng của mình, cả người không thể cử động quá nhiều.
"Anh ráng chịu đựng đi, tôi sẽ cứu anh."
Du Mẫn cố gắng hết sức lực đi chuyển cả thanh gỗ lớn kia. Mặc cho thân thể con gái, nhưng từ bé, cô đã phải thường xuyên phải vận động tay chân để kiếm sống nên việc sử dụng sức mạnh đối với cô không còn là vấn đề nữa. Trong chốc lát, Du Mẫn đã đẩy được trụ gỗ nặng trịch kia khỏi người Dương Trọng Nhân rồi dùng cả hai tay để kéo hắn dậy.
Trọng Nhân cả người không còn chút sức lực, có lẽ do hít phải khói và thiếu oxy quá lâu nên gần như sắp ngất. Người kia không còn khả năng đi vững, Du Mẫn đành phải cõng hắn rồi dồn hết sức mà chạy ra khỏi đó. Đây là lần đầu tiên trong đời, cô phải cõng một người đàn ông như thế này. Nhưng giờ phút cấp bách, không ai lại rảnh hơi đi so đo tính toán việc giới tính, sức mạnh cả.
Cả hai lao ra khỏi ngôi biệt thự đang bị ngọn lửa hung tàn nuốt chửng. Kết quả, do quá sức, Du Mẫn ném người trên lưng xuống bờ cát rồi ngất xỉu.
***
Mấy tia nắng sớm lấp ló chiếu lên khuôn mặt Du Mẫn khiến cô bừng tỉnh lại. Nhìn quanh quất căn phòng, phát hiện ra mình đang nằm trong bệnh viện. Cô không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, chỉ thấy cả người cô đâu đâu cũng đau nhức và mệt mỏi. Lờ mờ nhớ lại chuyện đã xảy ra, có lẽ ông bà Mã đã tìm được người đến cứu cô và Dương Trọng Nhân.
Còn sống thì ổn rồi, được ai cứu không quan trọng.
Nhìn đồng hồ trên tường chỉ mới hơn sáu giờ, cô đoán chắc bố mẹ Mã Ngọc Tuệ và Dương Trọng Nhân vẫn còn đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh của họ. Du Mẫn suy nghĩ trong chốc lát, mặc dù đang rất mệt, nhưng cô vẫn cố rút ống truyền nước biển ra khỏi tay; vơ lấy bộ áo quần treo trong tủ của mình rồi thay quần áo bệnh nhân ra.
Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh, nhìn quanh quất rồi thận trọng rời khỏi bệnh viện. Du Mẫn không muốn dây dưa với gia đình họ Mã quá nhiều, đặc biệt là với Dương Trọng Nhân, người mà cô không có bất cứ ấn tượng tốt đẹp nào. Cho dù họ phát hiện ra cô đã đi mất thì cũng chẳng vấn đề. Chẳng phải như thế thì họ càng nên mừng vì không cần phải tốn tiền đền đáp cho cô sao. Cô đi, đôi bên đều trọn vẹn.
***
Trong một phòng bệnh khác, Dương Trọng Nhân vẫn đang chìm trong giấc ngủ và hắn bất chợt mơ về người mẹ đã khuất của mình. Bà nhìn hắn mỉm cười rồi quay lưng bỏ đi. Trọng Nhân kêu lên một tiếng, muốn chạy đến nắm chặt lấy đôi tay bà nhưng vẫn không kịp, bà đã biến mất. Hắn còn gặp cả Mã Ngọc Huệ, người vợ hụt của mình. Cô cũng như mẹ, chỉ nhẹ nhành mỉm cười rồi cũng quay lưng đi mất. Cuối cùng, hình ảnh một cô gái xa lạ xuất hiện, chính là cô gái đã cứu hắn thoát chết trong đám cháy kia. Tại sao dù chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Trọng Nhân lại thấy ánh mắt của cô ta rất quen. Hình như, hắn đã nhìn thấy đôi mắt này từ lâu rồi; chỉ là tạm thời vẫn chưa thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
Tỉnh lại từ cơn mộng mị, trong đầu hắn bây giờ tràn đầy hình ảnh cô gái lạ mặt đó. Cô ta là ai? Từ đâu đến? Tại sao lại xuất hiện đúng lúc tại căn biệt thự và cứu hắn? Tại sao trông cô ta lại quen đến như thế? Hắn đã từng gặp cô ta trước đây chưa? Nếu đã gặp rồi thì tại sao lại không nhớ ra? Bao nhiêu câu hỏi kéo đến như thuỷ triều dâng lên trong tâm trí hắn. Bất chợt, đôi môi hắn bỗng dưng chuyển động, thình lình thốt ra một cái tên.
"Hoàng Du Mẫn."
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
60 chương
79 chương