Tấn Vọng bế Diệp Thư về tẩm cung.
Vừa rồi Diệp Thư khóc rất lớn, đến giờ vẫn chưa ngừng, thỉnh thoảng lại khẽ khịt khịt mũi.
Tấn Vọng bế y đặt lên giường, đang định đứng dậy lại bị một đôi tay nắm lấy ống tay áo.
Đuôi mắt thanh niên đỏ bừng, lông mi ướt đẫm còn vương nước mắt, con ngươi đen láy trong suốt rõ ràng sáng rực lên mang theo vài phần bất an và sợ hãi, giống như thỏ con mà nhìn hắn, không nói lời nào.
Không có nam nhân nào chịu được kiểu ánh mắt như vậy.
Tấn Vọng thở dài một tiếng, cúi người ôm lấy y một lần nữa: “Trẫm không đi.”
Dứt lời lại quay đầu phân phó: “Chuẩn bị chút nước ấm đến đây.”
Nội thị vâng lời đi làm, Diệp Thư tựa đầu vào lồng ngực Tấn Vọng, lặng lẽ thở phào.
Mình thành công rồi.
Lúc Tấn Vọng lấy viên đan dược kia ra, y đã đoán được nó không phải thuốc độc.
Tấn Vọng là hoàng đế một nước, nếu hắn thật sự muốn xử tử ai đó, vốn dĩ chẳng cần lý do, cũng không cần giải thích. Hắn yêu cầu Diệp Thư đưa ra lời giải thích, nghĩa là hắn không muốn Diệp Thư chết.
Dù trong lòng Tấn Vọng không muốn giết y, nhưng nguyên chủ mưu đồ tạo phản, ám sát là sự thật, dù thế nào cũng không thể giấu giếm, chi bằng thẳng thắn thừa nhận.
Chỉ là không ngờ tới….. Cẩu hoàng đế vậy mà lại xơi tái mình.
Chắc là xem không ít tiểu thuyết tình cảm¹ nhỉ?
Nội thị mới đó đã bưng nước ấm tới, Tấn Vọng cho người lui ra, tự tay vắt khô khăn lụa giúp Diệp Thư rửa mặt.
“A Viễn….” Diệp Thư bất an nắm lấy ống tay áo Tấn Vọng, thanh âm nhỏ nhẹ mà run rẩy, “Ta phải chết sao?”
Tấn Vọng dừng tay một chút: “Nói bậy bạ gì đó.”
“Nhưng mà ta……”
“Trẫm nói cho ngươi biết, đó không phải là độc.”
Tấn Vọng cảm thấy hơi có lỗi trong lòng, nói: “Đó là thuốc bổ trước kia ngươi từng uống, ngươi không nếm ra sao?”
Thật ra nó là thuốc ức chế tin hương.
Lúc trước Tấn Vọng đặc biệt sai thái y làm nhiều một chút, mang theo bên người đề phòng vạn nhất.
Ai biết hôm nay lại dùng tới.
Tấn Vọng và Diệp Thư quen biết hơn mười năm, đây là lần đầu tiên thấy người trước mặt hắn khóc thành như vậy.
Phải chịu nhiều oan ức lắm mới có thể khiến y buồn đến thế.
Tấn Vọng nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, giật mình phát hiện mọi chuyện đã thay đổi.
Tấn Vọng không dám nghĩ kỹ. Coi như là y thật sự có tâm tư kia với hắn, vậy y sẽ nghĩ gì về đêm hoan hảo trước đó của y và Tấn Vọng, lại cư xử như thế nào với hành động lỗ mãng của Tấn Vọng với y trong mấy ngày qua.
Tấn Vọng hít sâu một hơi, nhưng chỉ cảm thấy ngực đau âm ỷ.
Lần đầu tiên Hoàng đế bệ hạ cảm thấy hơi hối hận.
Không nên ức hiếp y như vậy.
……….Khoan đã.
Rõ ràng y muốn giết trẫm, trẫm ở đây áy náy cái khỉ gì chứ?
Thiếu chút nữa bị y cho vào tròng rồi.
Tên Diệp Thư vô liêm sỉ này.
Khăn lụa dần dần lạnh đi, Tấn Vọng ném vào giữa chậu, giọng bỗng trở nên lạnh nhạt: “Tỉnh rồi à?”
“………..”
Tên này lật mặt cũng nhanh quá chứ hả????
Diệp Thư nhìn thoáng qua Tấn Vọng, yên lặng từ trong ngực hắn bò dậy, leo xuống đất, quỳ ngay ngắn trước mặt hắn.
Tấn Vọng bực bội: “Ngươi lại làm cái gì vậy?”
Diệp Thư tủi thân: “Thần tự biết mình phạm trọng tội, xin bệ hạ cứ trách phạt.”
Thanh niên khóc đến nỗi chóp mũi ửng hồng, đôi mắt đong đầy hơi nước, vẻ mặt oan ức lại yếu ớt.
Làm cho người ta càng muốn tàn nhẫn bắt nạt một phen.
Tấn Vọng chỉ thấy miệng lưỡi khô khốc, dời mắt đi: “Tội của ngươi thật sự không thể tha.”
Ánh mắt Diệp Thư ảm đạm đi.
“……..Nhưng trẫm cũng không phải người không nể tình cũ.” Tấn Vọng nói, “Niệm tình hôm nay ngươi…….Coi như thẳng thắn thành khẩn, trẫm có thể xử nhẹ. Tự lãnh tám mươi gậy thì việc này sẽ được bỏ qua.”
Tám mươi gậy??!
Sẽ chết người đó!
Diệp Thư không trả lời, chỉ có hốc mắt yên lặng đỏ lên.
Oan ức mà rưng rưng nước mắt.
Dường như Tấn Vọng cũng cảm thấy hình phạt này hơi nặng đối với thanh niên, hắn bèn ho nhẹ một tiếng: “….Năm mươi gậy.”
“…………”
Tấn Vọng lại nhìn thân hình yếu ớt của thanh niên: “Vậy ba mươi.”
“…………”
Tấn Vọng tức giận: “Hai mươi, không cần thương lượng, chịu không nổi thì đến Thận Hình Ti chia ngày ra đánh!”
Diệp Thư từ đầu đến giờ không nói một câu: “……………..”
Diệp Thư không chắc lắm, cẩn thận hỏi: “Chia ra đánh là gì? Là mỗi tháng……. Đánh một cái?”
Tấn Vọng tức giận nói: “Diệp Kỳ An!”
Diệp Thư vội vàng dập đầu: “Thần tuân chỉ.”
“………”
Tấn Vọng suýt nữa bị y chọc tức chết, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không biết nên phản bác như thế nào.
Cặp mắt đỏ bừng của thanh niên như đâm vào tử huyệt của hắn, khiến hắn cứ chần chừ, đắn đo.
Nghĩ đến đây, Tấn Vọng vừa nhớ lại vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm.
Tên này dẻo miệng vô cùng², rất giỏi gạt người.
Nói không chừng những lời vừa nãy cũng là nói dối.
…………..Suýt nữa thì trúng kế của y.
Tấn Vọng híp mắt lại để lộ ra vẻ nguy hiểm.
Diệp Thư bị hắn nhìn đến lạnh cả người.
Tất nhiên là y biết, chỉ dựa vào lời bộc bạch ở trên xe ngựa vẫn chưa đủ để lừa gạt tên cẩu hoàng đế này.
Có lẽ trong thoáng chốc hắn đã tin tưởng lời Diệp Thư, nhưng dần dần bình tĩnh lại, hắn sẽ càng sinh nghi.
Nên làm cái gì bây giờ?
Hai người một đứng một quỳ, giằng co trong chốc lát ở điện thì có nội thị báo lại: “Bệ hạ, hồ tắm đã chuẩn bị xong.”
Bầu không khí căng thẳng rút đi trong nháy mắt, Tấn Vọng nhẹ nhàng cười với Diệp Thư.
Bản năng của Diệp Thư la lên rằng “không ổn”.
Quả nhiên y lại nghe Tấn Vọng nói: “Hôm nay bôn ba bên ngoài cả ngày rồi, A Thư, tắm rửa cùng trẫm nào.”
Bên trong hồ tắm, hơi nước bốc lên. Diệp Thư đứng cạnh hồ tắm được chạm khắc bằng bạch ngọc, mang tai bị hơi nóng xông đỏ lên.
“A Thư, sao còn chưa xuống ngâm mình?” Hơn phân nửa cơ thể Tấn Vọng ngâm trong nước, lộ ra mảng lớn cơ ngực săn chắc, “Hay là không muốn tắm rửa cùng trẫm?”
Ai muốn tắm rửa với hắn chứ!
Tên cẩu hoàng đế này có phải biến thái hay không!
Nhưng mà nói đến như vậy rồi, Diệp Thư cũng không dám cự tuyệt.
Y miễn cưỡng cởi áo ngoài ném sang một bên, vừa tháo vạt áo trong vừa bước tới hồ tắm.
Bỗng nhiên, nước trong hồ văng lên ào ào.
Một bàn tay từ trong nước vươn tới, túm lấy Diệp Thư rồi lôi xuống nước.
Trời đất đảo lộn, khi Diệp Thư phục hồi tinh thần đã bị người khóa chặt lại đặt trên thành bể.
Lớp áo cuối cùng y còn chưa kịp cởi, bây giờ ướt nước dính sát trên người, toàn thân ẩm ướt trong suốt.
Một tay Tấn Vọng nâng cằm Diệp Thư lên, dừng ở cặp mắt kia, trầm giọng hỏi: “Ngươi nói ngươi thật lòng với trẫm sao?”
Diệp Thư: “………..Phải.”
“Vậy chứng minh cho trẫm xem.”
Lại thử nữa.
Cái tên hoàng đế chó chết này.
Diệp Thư cố ý nghiêng đầu không nhìn Tấn Vọng rất lâu, mới nhẹ giọng trả lời: “……..Ta không biết nên chứng minh như thế nào.”
“Không sao cả, trẫm chỉ cho ngươi.” Tấn Vọng vuốt nhẹ bọt nước dính trên lông mi Diệp Thư, ở bên tai y nhẹ nhàng nói, “Chịu chủ động hầu hạ một lần, trẫm sẽ tin ngươi.”
Diệp Thư ngẩn ra, hai má đỏ lên cấp tốc.
Tấn Vọng không để vuột mất bất cứ phản ứng nào của y, giọng điệu không gợn sóng không sợ hãi: “Ngay cả việc này cũng không chịu, ngươi bảo ngươi thật lòng với trẫm là như thế nào?”
Tấn Vọng nói xong, xoay người muốn đi, lại bị Diệp Thư kéo lại.
Môi của thanh niên phát run, thấp giọng nói: “Ta…….. Ta đồng ý.”
Tấn Vọng không nhúc nhích, Diệp Thư nhắm mắt lại, chậm rãi hôn lên môi Tấn Vọng.
“Lòng ta hướng về ngươi…. Là thật, xin ngươi tin ta.”
Dường như kĩ năng diễn của thanh niên rất kém, đôi môi run rẩy kia dán lên Tấn Vọng, sau đó y không biết nên làm gì tiếp. Tấn Vọng thầm cười nhạo, trói cổ tay thanh niên, xoay đối phương lại đặt trên thành ngọc, đảo khách thành chủ.
Hô hấp hai người đều trở nên dồn dập.
Bỗng nhiên, thân thể Diệp Thư cứng đờ, liều mạng giãy giụa vùng lên.
Tấn Vọng hơi buông y ra một chút, cười nhẹ chế giễu: “Không diễn nổi nữa? Trẫm chỉ biết ngươi……..”
Tấn Vọng bỗng nhiên im bặt.
Hai người cách nhau quá gần, gần đến mức một chút thay đổi đều rõ ràng.
Tấn Vọng khó có thể tin nhìn về phía Diệp Thư.
Dưới tình thế bị sỉ nhục như thế, y lại có thể…….
Hôm nay Tấn Vọng cố tình không phóng thích tin hương chính, để thử xem rốt cuộc là y có ý với hắn hay không, hiện tại xem ra….
Chẳng lẽ những lời nói lúc trước thật sự là phát ra từ trong lòng.
Diệp Thư kinh ngạc không kém hơn Tấn Vọng là bao.
Mình diễn còn chưa tới trình độ giỏi như vậy, phản ứng kia………… Thật sự không phải là diễn.
Không phải chỉ bị hôn một cái thôi sao, ngoạn ý (jj- cái ấy) của mình chắc là bị bệnh rồi.
Dẹp con mẹ nó đi!
Vành tai Diệp Thư đỏ lên hết, diễn không nổi nữa, chỉ có thể miễn cưỡng xoay đầu sang một bên, hận không thể đào một cái hố chôn mình ngay tại chỗ.
Nhưng vẻ mặt này trong mắt Tấn Vọng lại chính là chịu không nổi nhục nhã, thống khổ giãy giụa.
Chuyện này hắn có thể hiểu được.
“A Thư……”
Qua hồi lâu, Tấn Vọng than nhẹ một tiếng, siết chặt thân thể thanh niên, kéo vào trong lòng một lần nữa.
Khớp hàm Diệp Thư run run. Run rẩy cố sức nắm cổ tay Tấn Vọng: “Ngươi, đừng, chạm, ta——–“
“Thẹn thùng cái gì, trẫm tin ngươi còn không được sao?” Tấn Vọng đẩy tay y ra, ghé vào tai Diệp Thư thấp giọng nói, “Đừng lộn xộn, lần này sẽ không bắt nạt ngươi……….. Trẫm giúp ngươi giải quyết.”
Trước mặt Tấn Vọng, chút phản kháng ấy của Diệp Thư chẳng đáng là gì.
Đương nhiên, chỉ trong chốc lát, y cũng chẳng còn sức để phản kháng.
……
Trong hồ tắm, tiếng nước vang không ngừng.
Đêm nay Diệp Thư khóc lớn một trận, lại bị Tấn Vọng bắt nạt trong bể tắm suốt, cuối cùng mệt đến mê man, được Tấn Vọng bế về tẩm cung.
Mới vừa nằm lên giường, Diệp Thư đã lăn đến một bên giường ngay, chỉ chừa lại bóng lưng đơn bạc gầy yếu đối mặt với Tấn Vọng.
Tấn Vọng cũng nằm lên.
Trong lời nói của Diệp Thư hôm nay, Tấn Vọng tin tưởng nhưng vẫn còn hơi nghi ngờ.
Cho dù người này chung tình với hắn thì cũng không thể xóa đi tội y mưu nghịch hành thích hoàng đế.
Y với Tấn Vọng mà nói, trước sau vẫn là một tai họa ngầm.
Đúng, là một tai họa ngầm, cho nên trẫm tuyệt đối không thể……..
Người bên cạnh bỗng nhiên cựa quậy không yên, xoay người chui vào lồng ngực Tấn Vọng.
Y như động vật nhỏ ở trong lòng Tấn Vọng cọ cọ, sau khi tìm được vị trí thoải mái thì không cựa quậy nữa.
Tấn Vọng ôm thanh niên mềm mại ấm áp, sau một lúc ý thức mới trở lại.
……..Vừa rồi trẫm mới suy nghĩ cái gì?
Đúng rồi, hôm nay người này vì chung tình với trẫm nên từ bỏ việc ám sát, nhưng ngộ nhỡ một ngày kia tình cảm không còn, vậy sẽ thế nào?
Tóm lại trên đời này tình cảm là thứ không thể tồn tại lâu dài, hay là hắn……….
“Tấn Vọng………….” Thanh niên đang ngủ say bỗng nhiên thì thào ngay trong mộng, “Ngươi cứ mãi không tin ta………”
Tim Tấn Vọng khẽ nhảy lên.
Thanh niên co lại trong lòng hắn, tiếng nói khàn khàn lên án: “Ngươi mãi mãi không tin ta………..”
……………Thôi.
Tấn Vọng nhắm mắt lại, thỏa hiệp thở dài: “Trẫm tin ngươi một lần nữa, một lần cuối cùng.”
“Nếu ngươi còn dám lừa trẫm, trẫm nhất định sẽ giết ngươi.”
“……….Quân vô hí ngôn.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thật không dám giấu giếm, chương này tôi đã viết đi viết lại 3 lần QAQ.
+++ Chú thích:
*1: Tiểu thuyết tình cảm: gốc là phong nguyệt thoại bản. Thoại bản là một hình thức tiểu thuyết bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này (theo QT).
*2: Bản gốc là “nói khéo như rót”, rót là rót vào tai, trong cụm Hán này có từ Hoàng chỉ tiếng nhạc, thường tiếng gì có vẻ êm dịu dễ lọt tai gọi là hoàng. Kinh Thi 詩經 có câu sảo ngôn như hoàng 巧言如簧 nói khéo như rót mật, lấy lời đường mật làm cho người ta mê hoặc, gọi là hoàng cổ 簧鼓, cũng mang nghĩa như vậy.)
Beta có lời muốn nói: Ngồi dò lại raw Tấn Giang mệt xỉu luôn á, tác giả cứ lên sửa lại lung tung huhu ~
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
12 chương
14 chương
116 chương