Edit: Chanh Beta: Yuyu + Dii _________________________________________ Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều hướng tới Diệp Thư. Dưới cái nhìn của hàng trăm người, y cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắng giọng nói: “Ta vẫn luôn một lòng trung thành với bệ hạ, sao ngươi lại đổ oan cho ta?” “Có oan hay không điều tra là biết ngay”, Mục Cửu Khanh nhếch mép cười mỉa mai: “Không lẽ… Diệp thừa tướng đã quên mất xuất thân của mình rồi à.” Thật ra trong sách chưa từng nhắc một câu nào về xuất thân của nguyên chủ. Phụ thân của nguyên chủ là Thống lĩnh tam quân, người từng thay mặt tiên đế đánh trận tứ phương, lập được rất nhiều chiến công hiển hách. Lúc nguyên chủ còn nhỏ, trong một trận chiến lớn, phụ thân y đã lén lút cấu kết với kẻ địch ngoại quốc, khiến quân Trường Lộc chịu thương vong nghiêm trọng. Phụ thân y lập tức bị áp giải về kinh, liên luỵ cả nhà phải chịu tội chém đầu. Thê thiếp con cái của phụ thân nguyên chủ rất nhiều. Nguyên chủ là con của một nô tì trong phủ, lúc chuyện này xảy ra y chỉ mới bảy tuổi, khó khăn lắm mới được đưa vào trong cung, nhờ vậy mà thoát chết. Nếu nghĩ theo hướng này, lý do thật sự nguyên chủ phản bội… là để trả thù cho cả nhà? Diệp Thư chợt hiểu ra mọi chuyện. Hoá ra, khi xưa nguyên chủ thân thiết với Tấn Vọng, quá nửa là không thật lòng. Ngay từ đầu gã đã muốn lợi dụng lòng tin và tình cảm của Tấn Vọng, mượn tay hắn tiêu diệt tiên đế và những hoàng tử khác, rồi lại lợi dụng nó để giết chết hắn dễ dàng. Mục Cửu Khanh nói không hề sai, đúng là nguyên chủ muốn lấy đi toàn bộ tính mạng của gia tộc họ Tấn, nợ máu thì phải trả bằng máu. Diệp Thư càng phân tích, trong lòng lại càng lạnh lẽo. Cứu với, lần này đến cả tình cảm mười năm trong quá khứ cũng là giả. Thế phải làm sao đây??? Sắc mặt Diệp Thư tái nhợt, trên lưng nhanh chóng xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh. Tấn Vọng chỉ nhẹ giọng hỏi: “Nói xong rồi sao?” Hắn đặt tay lên vai Diệp Thư, người kia run lên theo phản xạ, sau đó y bị Tấn Vọng kéo vào lòng. “Nói xong rồi thì xử đi, làm gọn gàng sạch sẽ vào.” Vừa dứt lời, Tấn Vọng đã ôm Diệp Thư quay trở lại xe. Màn xe buông xuống, ngăn cách tiếng lôi kéo và tiếng bước chân bên ngoài. Xe ngựa tiếp tục chầm chậm đi về phía trước, Diệp Thư bị Tấn Vọng ấn ngồi lên cái giường nhỏ, người kia hiếm khi trầm mặc như thế, nhìn không ra tâm trạng. Diệp Thư lặng lẽ quan sát hắn, thấp giọng hỏi: “Bệ, bệ hạ… ngài sẽ không tin mấy lời bậy bạ của kẻ xấu chứ?” “Vì sao trẫm lại không tin?” Tấn Vọng hỏi ngược: “Năm đó cả nhà họ Diệp bị diệt, ngươi ghi hận trong lòng, cố tình tiếp cận lợi dụng trẫm, mưu tính trả thù, nói như vậy còn nghe rất hợp lý.” “Nhưng mà…” Ngón tay của Tấn Vọng lướt qua trên mặt y, cảm nhận được người bên cạnh run lên khe khẽ, thấp giọng nói: “Mỗi lần ngươi sợ hãi đều là dáng vẻ này, trẫm cũng không nhìn ra ngươi sợ thật hay chỉ giả vờ.” Diệp Thư khẽ cắn môi, không trả lời. Chén canh giải rượu vẫn còn đặt trên bàn nhỏ bên cạnh giường, Tấn Vọng nhìn lướt qua rồi hỏi: “Tại sao lúc nãy không hạ độc?” Diệp Thư giật mình: “Sao ngươi lại…” “Mục Cửu Khanh, từ lâu trẫm đã biết hắn trốn trong cái sân viện hoang vắng kia…”, Tấn Vọng nhẹ giọng nói: “Hôm nay ngươi ở lại đó rất lâu, đã nói với hắn những gì, trẫm đều có thể tự đoán được.” “…Có phải hắn muốn ngươi hạ độc trẫm không?” Diệp Thư lập tức hoảng sợ. Người này… đang thăm dò y. Hắn cố tình bỏ mặc Mục Cửu Khanh hoạt động trong kinh thành, chính là muốn giúp tên đó tìm được cơ hội tiếp cận Diệp Thư, từ đấy thăm dò xem rốt cuộc Diệp Thư có phản bội hay không. Nhiều ngày trôi qua như vậy, Tấn Vọng vẫn luôn nuông chiều nhượng bộ y, còn cho phép y đi lại khắp nơi, tất cả cũng vì chờ đợi cơ hội này. Rốt cuộc đây là kịch bản kiểu địa ngục gì vậy??? Trong lòng Diệp Thư kêu khổ không ngừng, nhưng trên mặt vẫn gắng sức duy trì bình tĩnh: “Phải, hắn bảo ta giữ ngươi lại trong kinh thành, sau đó hạ thuốc làm ngươi hôn mê, để hắn có cơ hội ám sát ngươi.” Chuyện đã tới nước này, không cần phải nói dối trước mặt Tấn Vọng nữa. Người này chưa bao giờ tin bất kỳ lời nói dối nào của mình. Tấn Vọng hỏi: “Vậy vì sao ngươi không làm theo giao hẹn?” “Nếu như ta nói ta không dám ra tay, ngươi có tin không?” Tấn Vọng khẽ mỉm cười: “Ta tin.” Tấn Vọng nhích lại gần y, nói nhỏ: “Vừa nãy nếu ngươi dám hạ độc vào rượu, ngươi sẽ không thể sống sót mà rời khỏi thuyền.” Ngón tay Diệp Thư túm chặt vạt áo, im lặng không trả lời. Tấn Vọng than nhẹ một tiếng: “Ngươi đã không theo giao hẹn cùng kẻ xấu mà hãm hại trẫm, đáng lý ra trẫm phải tha cho ngươi một mạng. Chỉ là trẫm thật sự có hơi để ý những lời hắn ta nói lúc nãy.” Hắn vén màn cửa sổ xe lên, vừa nhìn ra bên ngoài vừa nói: “Nơi này vẫn còn cách hành cung nửa canh giờ* di chuyển, trẫm cũng cho ngươi chừng ấy thời gian, nếu ngươi có thể đưa ra lời giải thích thuyết phục khiến trẫm tin, trẫm sẽ tha mạng cho ngươi. Bằng không…” (*: Một canh giờ = Hai giờ đồng hồ => Nửa canh giờ = Một giờ đồng hồ). Tấn Vọng lấy từ trong người ra một chiếc hộp gấm, trong hộp có một viên thuốc. “Đây là kịch độc, sau khi nuốt xuống ngươi sẽ không có bất kỳ đau đớn gì, coi như đây là món quà cuối cùng trẫm tặng cho ngươi.” Bên trong xe ngựa im lặng không tiếng động. Diệp Thư nhìn hộp gấm trên bàn, trong lòng bỗng nhiên có chút trống trải. Người này vừa rồi còn dịu dàng hôn môi y, chưa được bao lâu hắn lại lấy thuốc độc ra ép y đưa lời giải thích. Đây chính là hoàng đế. Nhưng mình lại không thể trách hắn. Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, Tấn Vọng vẫn thản nhiên thưởng thức trà, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Nơi này cách hành cung không còn bao xa, thậm chí đã có thể thấp thoáng thấy được ngọn đèn dầu thắp suốt đêm ở đó. Tấn Vọng buông màn cửa sổ xe xuống, đang muốn nói gì đó, đột nhiên bị một người dùng lực đè mạnh lên cửa sổ. Hắn đánh trả theo bản năng, bóp lấy yết hầu người nọ. Nhưng giây tiếp theo, Tấn Vọng giật mình. Một giọt nước lăn xuống từ trong mắt thanh niên. Tấn Vọng không tự chủ được mà nới lỏng tay ra. Diệp Thư dùng hai tay đè lên bả vai Tấn Vọng, viền mắt đỏ bừng, thanh âm run rẩy: “Mục Cửu Khanh nói thật, ngươi cũng không hề đoán sai, đúng là ta vẫn luôn lừa ngươi.” Tâm trạng Tấn Vọng trầm xuống. “Từ mười ba năm trước, vào lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã bắt đầu lừa ngươi rồi.” Diệp Thư tuyệt vọng mà khẽ cười lên: “Lúc đó ta đã hạ quyết tâm phải lợi dụng ngươi, để ngươi báo thù thay ta. Đợi sau khi ngươi giết cha giết huynh cướp được ngôi hoàng đế, ta lại giết ngươi để trả mối thù cho người nhà.” Giọng Tấn Vọng khàn khàn: “Vậy tại sao ngươi lại giữ trẫm đến bây giờ?” “Tại sao giữ ngươi đến bây giờ? Ngươi vô cùng thông minh, sao ngay cả điều này cũng không nhìn ra…” Trong mắt Diệp Thư thoáng qua một chút đau khổ, y nhắm mắt lại: “Bởi vì ta yêu ngươi mất rồi.” Tấn Vọng ngẩn ra. Diệp Thư cúi đầu, tựa như lấy hết can đảm, đặt một nụ hôn run rẩy lên khóe môi Tấn Vọng. Đôi môi thanh niên phát run, vị chua xót của nước mắt tan ra trên khóe môi. Nụ hôn ngắn ngủi vừa chạm đã tách ra, Diệp Thư quay đầu đi, nước mắt chảy xuống hai bên má: “Trong lòng ta vẫn luôn nhắc nhở bản thân phải báo thù, nhưng không ngờ lại sơ ý yêu phải kẻ thù của mình. Mấy năm nay ta không ngừng trốn tránh ngươi, thậm chí chẳng ngại hợp tác với kẻ địch bên ngoài chính là để củng cố quyết tâm của mình.” “Đêm nay rõ ràng là cơ hội cuối cùng của ta, nhưng rốt cuộc ta vẫn không nỡ ra tay.” “Ta thực sự quá vô dụng…” Vẻ mặt Tấn Vọng thay đổi: “A Thư…” Hắn đang muốn mở miệng, tiếng vó ngựa ngoài xe khẽ vang lên, xe ngựa chợt dừng lại. Có lẽ là đến hành cung rồi. “Xem ra thời gian của ta đã hết”, Diệp Thư khép hờ mắt, che giấu đi sự mất mát của mình, “Thế nhưng vẫn phải cảm ơn ngươi, bất kể ngươi xuất phát từ mục đích nào, mấy ngày ở hành cung này chung quy cũng đã hoàn thành giấc mộng của ta.” Tấn Vọng nhìn đôi mắt ướt át đỏ bừng của thanh niên, cổ họng khô khốc. Giấc mộng của ngươi chính là… được ở bên trẫm ư? Nhưng hắn chưa kịp hỏi, Diệp Thư đã ngồi dậy, chẳng biết từ lúc nào đầu ngón tay đã cầm lấy viên thuốc độc kia. “Xin lỗi A Viễn, ta đã làm ngươi thất vọng rồi. Nếu có kiếp sau, hy vọng chúng ta có thể gặp lại…” Diệp Thư nói xong, ngửa đầu, nuốt xuống viên thuốc. Tấn Vọng bình tĩnh nhìn y chăm chú. Chẳng có gì xảy ra. Bên ngoài xe ngựa, nội thị nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, đã đến hành cung rồi.” Lông mi Diệp Thư rung rung, mở mắt ra: “Sao ta…” Tấn Vọng im lặng thở phào một cái, xoa xoa ấn đường (khoảng giữa hai đầu lông mày). Đây đúng là đáp án hắn chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng… lại là đáp án không chê vào đâu được. “Ngươi đúng là khắc tinh của trẫm…”, Tấn Vọng kéo người vào lòng, bế lên: “Không muốn bị người khác nhìn thấy thì tự che đi.” Lát sau, Tấn Vọng bế Diệp Thư xuống xe ngựa. Diệp Thư vùi đầu vào lòng Tấn Vọng, che kín đôi mắt khóc đến sưng đỏ. Nội thị và cấm quân quỳ hết dưới đất, Tấn Vọng cũng chả thèm nhìn lấy một cái, ôm Diệp Thư đi vào hành cung. Mãi đến khi đi xa, Diệp Thư vẫn còn thút thít, hỏi: “Ta… sao ta lại không trúng độc?” “Lừa ngươi thôi, đấy không phải là độc.” “…Chưa bao giờ thấy ngươi ngốc như vậy.” Hết chương 10.Chủ nhà có lời muốn nói: Thư ảnh đế and lươn lẹo…… Mục Cửu Khanh – OUT. GAME OVER.