Edit: Đông Beta: Yuyu + Dii Diệp Thư không rõ Tấn Vọng có tin y hay không. Nhưng sau ngày hôm đó, Tấn Vọng đã thôi dùng các biện pháp khác nhau để thử y, thái độ cũng trở nên tốt hơn. Điều này chứng minh màn diễn sâu hôm ấy khá là thành công….. …… Ngoại trừ cảnh lúng túng đi vào lịch sử trong phòng tắm ngày hôm đó ra. Diệp Thư nghĩ chẳng phải do mình không quản được thứ bên dưới, mà là do trên đời này, có ai mà không yêu cái đẹp.  Dù sao Tấn Vọng cũng là một đại mỹ nhân hiếm có. Bị một người đẹp trần truồng ôm ấp trong hồ, “súng không cướp cò” mới là chuyện lạ. Đúng vậy, chính là như thế. Diệp Thư tự thuyết phục bản thân xong, lại tiếp tục yên lòng yên dạ sắm vai một Hoàng phi chưa gả của Hoàng đế. Tất nhiên y cũng chưa bao giờ từ bỏ việc trốn đi. Chẳng qua hiện giờ gián điệp Tây Hạ đã bị Tấn Vọng bắt giữ rồi giết chết hết rồi, con đường chạy trốn này coi như bỏ. Làm thế nào để trốn thoát đây, y cần nghĩ ra một biện pháp khác.  “Ngươi lại đang suy nghĩ gì đấy?” Trước mặt truyền đến tiếng vó ngựa, Diệp Thư ngẩng đầu lên, Tấn Vọng ném cây cung trong tay cho nội thị, gương mặt tuấn mỹ tỏ vẻ không hài lòng: “Trẫm dẫn ngươi đến bãi săn thú là để hoạt động gân cốt, ngươi thì giỏi rồi, trốn ở đây lười biếng hả?” “……” Trời má, cái gì mà săn thú rồi hoạt động gân cốt, ngay cả dây cung y còn kéo không nổi nữa là. Diệp Thư đặt chén nước ô mai xuống, bình tĩnh hòa nhã nói: “Bệ hạ, thần không biết cách săn bắn.” Trong lúc hai người đang bận nói chuyện, từ phía xa vài tên nội thị đã vác về mấy con mồi mà Tấn Vọng vừa săn được. Diệp Thư liếc mắt qua, đếm thấy phải có hơn mười con sơn dương, hươu sừng đỏ và thỏ hoang.  Có vài con mồi còn chưa chết hẳn đã bị nội thị dùng dao cắt đứt cổ họng, máu văng xa đến ba thước. Tức thời cả doanh trại tràn ngập mùi máu khiến Diệp Thư nôn mửa một trận. Hiện tại, sắc mặt y vẫn còn tái nhợt, phải nhấp chút nước ô mai mới giảm bớt được cơn buồn nôn. “Không biết thì phải học.” Tấn Vọng ghìm ngựa lại trước mặt Diệp Thư, vươn tay ra, “Lên đi, trẫm sẽ dạy cho ngươi.” Diệp Thư hơi chống cự: “Nhưng……” “Hình như ngươi còn nợ hai mươi gậy của Thận Hình Ti thì phải……” Diệp Thư dứt khoát nói: “Ta học.” Hai người còn chưa hồi cung, vì thế Diệp Thư vẫn chưa có dịp đi lãnh hai mươi gậy ở Thận Hình Ti. Mà Tấn Vọng cũng không định hối thúc, chỉ thỉnh thoảng nhắc lại mấy câu, muốn làm Diệp Thư khó chịu chút thôi.  (baychimcuadang.wordpress.com) Tấn Vọng mỉm cười thỏa mãn, cúi người xuống kéo Diệp Thư lên lưng ngựa, ôm vào lòng. Hắn nhận lấy cung từ tay nội thị, thúc ngựa đi về phía rừng cây. Trời đã vào cuối thu, hôm nay thời tiết hiếm khi đẹp thế này. Ánh mặt trời thật ấm áp, Diệp Thư hít sâu một hơi bầu không khí dễ chịu trong rừng, cuối cùng cảm giác buồn nôn do ngửi thấy mùi máu cũng dần dần biến mất. …… Ít ra sẽ không nôn lên người Tấn Vọng. Không đọc ở truyenfu*l, sstruye* và tất cả các trang repost khác. Tấn Vọng kéo áo choàng ra phủ lên người Diệp Thư, ôm y sát vào lòng, nhìn thấy sắc mặt thanh niên vẫn còn tái nhợt, chợt nghĩ đến một việc: “Từ khi nào thì ngươi bắt đầu sợ máu thế?” Diệp Thư giật mình: “Ta…… từ khi sinh ra ta đã sợ.” “Thế à, trẫm còn nhớ…” Tấn Vọng gật đầu, “Khi còn bé, ngươi không nhìn nổi mấy thứ này, lỡ cắt phải ngón tay thôi cũng có thể dọa ngươi ngất xỉu.” Hắn lại chuyển câu chuyện: “Nhưng trẫm cũng nhớ rõ, hồi năm ngoái, khi ngươi giám sát kì thi mùa xuân, trong viện Hàn Lâm có người dám nhận hối lộ, ngươi đã ra lệnh đánh chết kẻ này ngay ngoài cửa cung. Lúc trẫm chạy tới, người đã tắt thở, trên mặt đất chỉ còn lưu lại một mảng máu tươi.” “Lúc ấy, ngươi nhìn thấy máu mà không hề sợ hãi, trẫm còn tưởng bệnh của ngươi đã được trị khỏi.” “……” So với bạo quân, thủ đoạn của nguyên chủ cũng chẳng kém hơn bao nhiêu. Diệp Thư gượng cười, nói: “Khi…khi đó có lẽ ta đã tức đến mức chập mạch rồi.” Tấn Vọng chỉ mỉm cười, không hề phản bác lại. Trong rừng rất yên tĩnh, Tấn Vọng đã căn dặn nội thị không được quấy rầy, nên chẳng có ai dám lại gần đây. Hai người ngồi chung một con ngựa, im lặng đi lại trong rừng. Bỗng có tiếng động truyền ra từ bụi cỏ bên cạnh, Tấn Vọng ghìm ngựa lại, tay phải lặng lẽ đặt lên cây cung. Cả hai nín thở chờ đợi trong giây lát, một con thỏ rừng màu xám đột nhiên nhảy ra khỏi bụi cỏ. Rừng cây này là một phần trong khu săn bắn Hoàng gia, định kỳ sẽ có người thả con mồi vào đây, chủ yếu là những động vật nhỏ không gây nguy hiểm như thỏ, cừu, hươu hay hồ ly, giúp mua vui cho vương tôn quý tộc trong kinh thành. Tất nhiên là cũng thả vào cả sói, hổ và báo, nhưng chúng được nuôi ở khu vực khác. Hôm nay Tấn Vọng chỉ muốn mang Diệp Thư đi giải sầu, nên sẽ không đến đó.  “Con mồi tới rồi, ngươi thử bắn xem.” Tấn Vọng hướng dẫn Diệp Thư cách giương cung, sau đó rút ra một mũi tên nhét vào tay y, “Yên tâm đi, nói về săn bắn, trẫm luôn đứng nhất, tên bắn ra chưa bao giờ trật. Có trẫm đích thân dạy cho ngươi, đảm bảo ngươi sẽ học được.” Tay Tấn Vọng bao lấy mu bàn tay của Diệp Thư, cùng y giương cung kéo dây: “Cánh tay phải nâng lên, hạ vai xuống, giống như vậy …” Tấn Vọng chỉ dạy rất tận tình, thanh âm hắn vừa thấp lại vừa trầm. Tư thế hai người dán sát chặt chẽ vào nhau, thậm chí, khi Tấn Vọng mở miệng, Diệp Thư còn cảm nhận được rõ ràng hơi thở ấm áp của hắn phả vào người mình. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng bắt đầu từ hôm ở hồ tắm, dường như quan hệ giữa y và Tấn Vọng đã xảy ra chút biến đổi kì diệu.  Rõ ràng nhất là hiện tại, y không tài nào chịu được việc người này cứ dán sát vào mình. Hai tai Diệp Thư nóng lên, lặng lẽ xê dịch cơ thể hướng ra ngoài. “Đừng di chuyển, ngươi đang ngắm vào chỗ nào vậy.” Tấn Vọng ghé sát vào tai y, thấp giọng mắng, sau đó kéo y về vị trí cũ. Diệp Thư lại va vào lòng Tấn Vọng, trong nháy mắt, cơ thể y lập tức đông cứng. Y vừa đụng trúng…… thứ gì ở phía sau vậy? Hình như cơ thể Tấn Vọng cũng cứng lại. Diệp Thư cố gắng nâng người lên, nhưng lại bị Tấn Vọng dùng sức giữ lại.   “…… Ngươi đừng nhúc nhích nữa.” Tấn Vọng khàn giọng nói. Diệp Thư căng thẳng, giọng nói vô thức run lên: “Vậy ngươi cũng đừng…… Đừng như vậy……” ……………Đừng giống như vừa dùng thuốc kích dục xong vậy chứ? Diệp Thư không hề nhận ra, từ lúc Tấn Vọng dẫn y vào rừng, trên người y vẫn luôn tỏa ra một mùi hương nhạt nhòa của quả mơ. Mùi này rất nhẹ, nhưng đầy khiêu khích, khiến bầu không khí xung quanh hai người thêm mập mờ. Cuối cùng, cả hai đều không rảnh quan tâm tới con thỏ ở trước mặt, đầu thỏ ngó nghiêng phải trái một hồi, sau đó lại chui vào bụi rậm, không còn thấy bóng dáng nữa. Tấn Vọng buông cung xuống, khẽ nói: “Yêu tinh chúa*.” (*Raw gốc là “Mị chủ”, mị chỉ yêu tinh, yêu ma. Yêu tinh chúa có thể hiểu là chúa mê hoặc, dụ dỗ lòng người. Thư là yêu tinh chúa hí hí.) “……Hả?” Tấn Vọng nói thẳng ra: “Ngươi lại bắt đầu quyến rũ trẫm.” “……Hả???” Diệp Thư ngạc nhiên về độ mặt dày của Tấn Vọng, muốn thử giảng đạo lý với hắn, “Bệ hạ, rõ ràng ngài là người đầu tiên…… Được, được, ta là yêu tinh chúa, vậy ngươi có giỏi thì đừng chọc “thứ đó” vào ta!” “Không thể.” Tấn Vọng thu lại mũi tên, thanh âm bình tĩnh, “Ai kêu ngươi là yêu tinh chúa chứ.” Sau hôm gặp phải chuyện xấu hổ ấy, Diệp Thư lôi kéo hắn vừa khóc lại vừa quấy. Tấn Vọng vừa tỉnh lại đã hối hận. Thế mà hắn lại chịu sửa tội lớn ám sát hoàng đế thành hai mươi gậy chỉ vì vài giọt nước mắt của người này? Còn chia ra mỗi tháng đánh một ít? Tấn Vọng không thể tin nổi, hận không thể quay về buổi tối hôm trước để chém chết cái kẻ bị sắc làm mê muội ý chí kia. Quân vô hí ngôn, nếu lỡ bảo sẽ không giết y rồi thì không nên lật lọng. Dù sao thì hiện giờ người này cũng không thể quậy ra hoa ra lá gì được nữa. Ngoại trừ…… ngày nào cũng ngang nhiên quyến rũ hắn. Tiểu yêu tinh. Bầu không khí trong rừng dần dần trở nên kỳ lạ, hai bên tai Diệp Thư đỏ bừng, bỗng nhiên y cảm nhận được một cơn tê ngứa như bị điện giật chạy dọc từ sống lưng xông thẳng lên đầu. Tấn Vọng vừa hôn lên nốt ruồi son sau tai y. Diệp Thư không ngờ phía sau tai mình lại nhạy cảm như vậy, y không kiềm được, khẽ rên một tiếng: “Shhhh.”  Diệp Thư không thấy được tình trạng phía sau tai mình, nhưng Tấn Vọng lại thấy rất rõ. Nốt ruồi son kia nhanh chóng đỏ rực lên, có thể quan sát được bằng mắt thường, màu sắc kiều diễm ướt át, mê hoặc lòng người. “Nơi này của ngươi bị làm sao vậy….”, Tấn Vọng đưa tay sờ vào. Không phải đã dùng thuốc rồi sao, làm sao lại…. Tay chân Diệp Thư nhũn ra, một cảm giác kích động không khống chế được dần dần chiếm cứ đầu óc y, Diệp Thư vô lực quay lại nhìn Tấn Vọng. (@wattpad baychimcuadang) Hương mơ chua ngọt từ từ lan ra khắp rừng. “Ngươi đúng thật là…..”, Hồi lâu sau, Tấn Vọng mới thở dài một tiếng, cười lên, ghìm người trước mặt vào lòng: “Đừng sợ, có trẫm ở đây.” Lúc hắn muốn cúi xuống hôn môi Diệp Thư, thì trong rừng chợt vang lên âm thanh kỳ lạ. Diệp Thư còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đã thấy Tấn Vọng nhanh chóng giương cung lên, bắn một mũi tên hướng về phía ngọn cây bị che khuất trước mặt. Một thân người từ trên cao rơi xuống đất, chật vật lăn tới trước móng ngựa. Con ngựa bị kinh sợ, hai vó trước giương lên, Diệp Thư ngồi không vững, cả người liền đổ ra sau, trực tiếp đụng mạnh vào ngực Tấn Vọng.  Hai người đều kêu lên đau đớn. Tấn Vọng kéo vững dây cương, vuốt ve lông ngựa, nhanh chóng trấn an nó. Trận hỗn loạn này đã khiến Diệp Thư tỉnh táo lại, y nắm chặt yên ngựa, bình tĩnh nhích ra khỏi Tấn Vọng…. ………Lại bị hắn dùng sức kéo trở về. Tầm mắt của Tấn Vọng rơi xuống tên thích khách mặc y phục dạ hành đang nằm trên mặt đất, mắt nheo lại, lộ ra sát ý lạnh như băng. Chưa có ai dám phá hỏng chuyện tốt của hắn. Bả vai thích khách bị mũi tên đâm vào, gian nan bò dậy: “…… Hôn quân, dù ta có biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta có chết cũng muốn báo thù cho Diệp thừa tướng!” …… Chờ chút, ngươi là ai vậy? Tấn Vọng nhíu mày lại, Diệp Thư mang vẻ mặt vô tội mà liếc nhìn hắn. Lần này thật sự không có liên quan gì tới y. Từ trong rừng, một đội cấm vệ quân nhanh chóng tràn ra, bao vây lấy tên thích khách. Hoàng đế nào mà không bị người khắp nơi thù hận chứ, từ trong cung ra đến bên ngoài, chưa bao giờ thiếu người muốn lấy mạng hắn. Đây không phải lần đầu cấm vệ quân xử lý thích khách ám sát, thấy vẻ mặt bệ hạ lộ vẻ không vui, hai mắt người trong ngực hắn thì ửng hồng, vừa nhìn là hiểu ngay tên này vừa quấy rầy “hứng thú” của bệ hạ. Ai cũng sợ bệ hạ tức giận, người đứng đầu nhanh chóng rút đao ra, muốn giết chết kẻ này. Tấn Vọng chợt mở miệng: “Chờ đã.” Tấn Vọng một tay ôm Diệp Thư, tay còn lại thì nắm dây cương: “Hỏi xem hắn là người phương nào?” Cấm vệ quân đặt đao lên cổ thích khách: “Nói.” Thích khách lạnh nhạt nói: “…… Là người muốn lấy mạng ngươi.” Giọng nói này nghe có hơi quen tai, Diệp Thư bỗng nói: “Ngươi mau ngẩng đầu lên.” Nghe thấy giọng nói này, thích khách vội ngẩng đầu lên: “Công…… Công tử?” Tuổi của tên thích khách cũng xấp xỉ Diệp Thư, có lẽ khoảng chừng hai mươi. Gương mặt thanh tú nhuốm đầy máu, một vết đao chém xẹt qua gò má, miệng vết thương đã đóng vảy. Diệp Thư còn nhớ rõ gương mặt này. Hôm y vừa mới xuyên tới thế giới này, đây là người đầu tiên y nhìn thấy ngay trong lều trại của nguyên chủ. (*Nhắc cho ai không nhớ, Viên là người cùng xuất hiện với Thư trong chương đầu tiên luôn á) Diệp Thư thử hỏi: “…… Trường Viên?” Trường Viên đang bị cấm vệ quân giữ chặt, giãy mãi không ra, viền mắt dần đỏ lên: “Công tử, thật sự là ngài… Thì ra ngài, ngài chưa chết …” “Ta……” Diệp Thư đang định nói tiếp, biểu tình tự dưng cứng đờ. Dưới tấm áo choàng, Tấn Vọng chợt nhéo nhẹ lên eo y một cái. Nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay Tấn Vọng xuyên qua lớp áo lan ra khắp toàn thân Diệp Thư, nóng đến mức muốn thiêu rụi y.  Diệp Thư nhận ra tư thế này của hai người vô cùng nguy hiểm, vậy mà Trường Viên vẫn còn tiếp tục hỏi: “Tại sao công tử lại ở chỗ này? Ta cho rằng ngài đã bị…… bị xử tử từ lâu rồi. Công tử, rốt cuộc chuyện này là sao?” “……” “Ái khanh, thân tín của ngươi đang hỏi ngươi kìa, sao ngươi lại không trả lời?” Vẻ mặt Tấn Vọng trầm ổn, không hề sợ hãi, bàn tay giấu dưới lớp áo choàng tiến thẳng đến nơi không nên đến trên người Diệp Thư, chậm rãi gằn từng tiếng: “Hay cho một mối quan hệ chủ tớ tình thâm, khiến trẫm–vô–cùng–cảm–động.” Diệp Thư: “……” Tác giả có lời muốn nói:  Diệp Thư: Không dám động đậy luôn…..