Mọi người nghỉ lễ có vui không (ゝ∀・)~~
Chương 44:
Đêm khuya tĩnh lặng, thiên lao se lạnh, ánh nến mờ ảo trên tường đung đưa.
Hai tiếng bước chân dần dần đi xa, Mục Khanh Du suy sụp tựa vào cửa lao lạnh lẽo, nhìn thẳng vào đỉnh phòng giam với đôi mắt trống rỗng tĩnh mịch, không dậy nổi chút gợn sóng.
Sau khi Lâm Diệu nói ra câu nói kia, Tần Chí vẫn luôn nhìn Lâm Diệu bằng ánh mắt mừng thầm, cho đến khi lên xe ngựa hồi cung cũng thế.
Lâm Diệu bị nhìn đến nổi da gà.
Cậu giơ lên tay bị Tần Chí nắm chặt, bất đắc dĩ hỏi y: "Có thể buông tay ra được chưa?"
Tần Chí nắm chặt tay Lâm Diệu nói: "Không thể."
"......" Lâm Diệu bị y nhìn đến rất căng thẳng, căng da đầu giải thích: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta nói lời nói kia là không quen nhìn hắn nói ngươi như vậy, cố ý chọc tức hắn, không có ý gì khác."
Tần Chí không nói chuyện, ánh mắt nhìn Lâm Diệu vẫn không thay đổi.
Lâm Diệu nghĩ rồi lại nói: "Ngươi cũng vậy.
Hắn nói về ngươi như vậy, ngươi cứ đứng để hắn nói? Ngươi không phải rất lợi hại sao? Tại sao lại sợ?"
Tần Chí ánh mắt ôn nhu: "Diệu Diệu đang bênh vực trẫm sao?"
"Cái này gọi là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ."
"Vậy thì trẫm cảm ơn Diệu Diệu." Tần Chí nắm tay Lâm Diệu, nhìn vẻ mặt chột dạ của cậu, chợt thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, cũng sinh ra chút cảm giác mỏi mệt.
Nghĩ đến đây, Tần Chí liền cúi đầu dựa vào vai Lâm Diệu.
Bả vai Lâm Diệu đột nhiên trầm xuống, cảm giác như bị tảng đá đè nặng, cậu xê dịch: "Ngồi dậy đi, nặng quá."
"Trẫm buồn ngủ." Tần Chí chẳng những không dậy, ngược lại càng quá mức mà duỗi tay ôm lấy Lâm Diệu, đè nửa người lên người cậu.
.
Truyện Khoa Huyễn
Lâm Diệu bị ép vào trong góc, thở phì phì tức giận vỗ tay Tần Chí: "Ngươi dậy cho ta, nặng quá!"
"Trẫm không dậy nổi."
"Dậy!"
"Không dậy nổi.
Trẫm cho ngươi dựa nhiều lần như vậy, Diệu Diệu coi như có qua có lại đi."
"...!Ngươi đang làm nũng sao?"
Tần Chí thở nhẹ nhàng, không trả lời Lâm Diệu.
Lâm Diệu lại đẩy đầu y vài lần, nhưng đẩy không được, lại thấy Tần Chí thật sự đã ngủ say, liền bất đắc dĩ từ bỏ việc đánh thức y.
Đường đường là hoàng đế còn làm nũng.
Lâm Diệu quay đầu nhìn về phía Tần Chí, âm thầm nói, ngươi trong nguyên tác chính là bạo quân tàn nhẫn thô bạo giết người không chớp mắt, hiện tại cũng quá mất mặt bạo quân!
Xe ngựa trở lại hoàng cung, khi Lâm Diệu đánh thức Tần Chí, nửa bên bả vai đều đã tê rần, ánh mắt nhìn Tần Chí tràn đầy oán niệm.
Tần Chí sửa sang bộ dáng u ám, phiền muộn trước đó, nhưng thật ra tâm trạng lại đặc biệt thoải mái sung sướng.
Đêm nay Tần Chí nghỉ ở Trùng Hoa Cung.
Lúc hồi cung cũng đã tối, sau bao nhiêu chuyện, hai người nằm trên giường, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Trong mấy ngày sau đó, Tần Chí cực kỳ bận rộn, thời gian đến Trùng Hoa Cung dùng bữa với Lâm Diệu đều là ráng sắp xếp, tối muộn vẫn còn phê chiết tử (sổ con, sổ xếp).
Bây giờ y nghiễm nhiên xem Trùng Hoa Cung trở thành chỗ làm việc của mình, tất cả chiết tử đều được đem đến đây, buổi tối sau khi phê xong chiết tử liền lên giường ôm Lâm Diệu ngủ.
Lâm Diệu cũng khuyên y nếu bận rộn như vậy, cũng đừng dành thời gian lại đây, lại bị Tần Chí từ chối, còn rất tức giận mà buộc tội Lâm Diệu "Không muốn y không quan tâm đến cậu".
Lâm Diệu đơn giản không khuyên nữa, có Tần Chí cùng ăn cùng ngủ cũng khá tốt, cậu đã quen.
Mấy ngày nay Lâm Diệu cũng không nhàn rỗi, cậu đã bắt đầu viết viết 《 Ngưu Lang Chức Nữ 》, cốt truyện chung của toàn bộ câu chuyện đã được liệt kê rõ ràng, viết ra rất nhanh.
Cậu còn bảo Thanh Dụ ra cung hỏi thăm, biết hiện tại loại chuyện xưa này rất có thị trường.
Văn nhân (người có học) đương thời đa số đều kiêu ngạo, khinh thường viết về tình yêu, cảm thấy thô tục bất kham.
Nhưng truyện ngôn tình lại bán chạy nhất, rất được yêu thích.
Lâm Diệu dành phần lớn thời gian để viết truyện.
Cậu đặt nhiều hy vọng vào chuyện xưa này, nếu có thể giành được thị trường, sẽ kiếm được không ít tiền.
Trước đó cậu vẽ sách xuân cung đồ tập thứ hai kiếm lời năm trăm lượng bạc, làm cho Lâm Diệu rất vui, hiện tại cậu cũng đã là người rủng rỉnh tiền.
Bạc đó Lâm Diệu bảo Thanh Dụ tìm nơi bí mật để cất giấu.
Hiện tại cậu một lòng muốn giàu nhanh, bạc đương nhiên là kiếm càng nhiều càng tốt.
Buổi tối, Tần Chí phái người tới nói cho Lâm Diệu, nói y có việc đêm nay sẽ không tới.
Lâm Diệu thưởng chút bạc cho người truyền lời, cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Ai ngờ cậu dùng qua vãn thiện, chuẩn bị ngủ, Thanh Dụ bỗng nhiên vội vã mà chạy vào.
"Xảy ra chuyện gì? Chạy vội như vậy?" Lâm Diệu kinh ngạc hỏi.
Thanh Dụ thoáng bình tĩnh lại, hạ giọng thần bí nói: "Công tử, nô tài nghe được nguyên nhân vì sao đêm nay bệ hạ không tới."
Lâm Diệu buồn cười nói: "Y mới một đêm không tới, ngươi vội vã hỏi thăm cái gì.
Ta thấy ngươi hiện tại càng ngày càng quan tâm y?"
"Nô tài còn không phải là vì ngài.
Bệ hạ yêu ngài như vậy, nhất định sẽ không buông ngài.
Vậy nô tài phải giúp ngài nhìn chằm chằm, đề phòng bệ hạ bị người khác câu đi."
Lâm Diệu nhìn Thanh Dụ tràn đầy phức tạp, một lời khó nói hết: "Vậy ngươi thật vất vả."
"Không vất vả.
Ngài vui thì ta sẽ vui." Thanh Dụ thấp giọng nói: "Bệ hạ mỗi đêm đều tới, đêm nay lại nói không tới, nô tài cảm thấy rất kỳ quái, liền đi tìm người hỏi thăm.
Không ngờ thật sự nghe được.
Nghe nói, hôm nay thiên lao có người tự sát, bệ hạ nghe được tin tức mới không tới."
"Nhưng cũng kỳ quái, phạm nhân thiên lao chết rất bình thường, vì sao có thể ảnh hưởng bệ hạ? Dường như bệ hạ nghe xong thì sắc mặt liền đặc biệt khó coi."
Lâm Diệu đột nhiên ngắt lời Thanh Dụ: "Ngươi nói người nọ là ai?"
"Hình như gọi Mục gì đó......" Thanh Dụ nghiêm túc suy nghĩ, bừng tỉnh nhớ ra: "A, nô tài nhớ ra rồi.
Tên Mục Khanh Du.
Công tử có biết hắn sao?"
Lâm Diệu đột nhiên sửng sốt, sau một lúc lâu không nhúc nhích: "Đã có vài lần cơ duyên."
Cậu không ngờ Mục Khanh Du lại tự sát, nghĩ đến những gì mà Mục Khanh Du nói, tâm trạng tồi tệ của Tần Chí bây giờ có thể tưởng tượng được.
Lâm Diệu ngồi trên giường suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mặc quần áo, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Thanh Dụ bối rối đuổi theo: "Công tử, đã trễ thế này, ngài đi đâu ạ?"
"Đi tìm bệ hạ." Lâm Diệu không quay đầu lại, thanh âm từ xa truyền tới: "Ngươi không cần đi theo."
Gió về đêm se lạnh, Lâm Diệu quấn chặt áo choàng đi tới Dưỡng Tâm Điện, đương nhiên không tìm được Tần Chí ở đó.
Lưu Kính Trung đứng ở trước Dưỡng Tâm Điện, lo lắng sốt ruột nói: "Bệ hạ sau khi biết Mục Khanh Du tự sát, tâm sự nặng nề mà nói muốn đi một chút, cũng không cho người đi theo.
Đã hơn hai giờ rồi mà vẫn chưa về, cũng không biết đi đâu."
Lâm Diệu quay đầu nhìn màn đêm sâu thẳm nơi xa, như suy tư gì nói: "Ta biết y đi đâu."
Lâm Diệu lấy đèn lồng, mang theo đèn lồng liền nhanh chóng đi thẳng đến Vĩnh Hoa Điện.
Cậu dẫm lên cát sỏi trên mặt đất đi vào trong điện.
Vĩnh Hoa Điện rất rộng, Lâm Diệu tìm từ đại sảnh, tiếp theo vòng qua đại sảnh đến hậu viện.
Hậu viện có một vài phòng ngủ, Lâm Diệu thấy giống hệt nhau, vì vậy tìm kiếm từ phòng bên trái.
Vĩnh Hoa Điện đã lâu không có ai ở, phòng ngủ cũng đầy bụi.
Lâm Diệu không biết sao liền nhớ tới sơn trang nghỉ mát mùa hè kia, thầm nghĩ chẳng lẽ Vĩnh Hoa Điện cũng có liên quan gì đến Tần Chí?
Cậu tìm vài căn phòng cũng không tìm thấy Tần Chí, tiếp theo đẩy cửa tiến vào phòng bên cạnh.
Đồ đạc của những căn phòng này đều giống nhau, nhưng khi Lâm Diệu tiến vào phòng này, lập tức cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Bởi vì so với những căn phòng khác, căn phòng này quá sạch sẽ.
Lâm Diệu nâng đèn lồng lên nhìn xung quanh, phát hiện không chỉ có mặt đất, phòng này nơi chốn đều sạch sẽ ngăn nắp, không có bụi, cũng không có mạng nhện, hiển nhiên thường xuyên có người tới quét dọn.
Người đầu tiên cậu nghĩ đến chính là Tần Chí.
Nhưng lại cảm thấy rất khó tin.
Tại sao Tần Chí lại phái người thường xuyên đến quét dọn cung điện bỏ hoang này, điều này thật vô lý.
Lâm Diệu nhìn thoáng qua trong phòng, cũng không tìm được Tần Chí, liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa xoay người, cửa sổ không đóng bỗng nhiên thổi vào một luồng gió, nháy mắt, Lâm Diệu ngửi thấy một mùi hương.
Đó là mùi hương được đốt lên khi tỏ lòng thành kính với những người đã khuất.
Lâm Diệu nghi ngờ quay đầu lại, trong nháy mắt có chút sởn tóc gáy, chẳng lẽ lại có người dâng hương ở một chỗ như vậy sao?
Trong nháy mắt, vô số câu chuyện ma quái từng đọc nhảy ra trong đầu cậu, lại bị cậu nén xuống.
Phi phi phi, chuyện ma quỷ loạn thần, trên thế giới này từ đâu ra ma quỷ, đều là người dọa người.
Lâm Diệu nghĩ về điều đó, đi theo mùi hương.
Cuối cùng dừng lại trước một tấm rèm đen, mùi hương kia rõ ràng tỏa ra từ phía sau tấm rèm này.
Lâm Diệu đứng trước tấm rèm đen, trong đầu đều là đủ loại tưởng tượng, cậu nâng lên tay lại hạ xuống, mất mấy phút cũng không thể hạ quyết tâm vén rèm lên.
Cậu hối hận vì đã xem quá nhiều phim kinh dị!
"Tần Chí?" Lâm Diệu thử đến gần tấm rèm, hướng về phía bên trong thấp giọng kêu.
Nếu Tần Chí nghe được nhất định sẽ trả lời cậu.
Nhưng trong phòng im ắng, không nghe thấy gì ngoại trừ tiếng thở của Lâm Diệu.
Lâm Diệu đợi mãi không thấy động tĩnh gì, không còn cách nào vẫn quyết định xốc rèm lên đi vào tìm hiểu.
Tuy rằng cậu sợ ma, nhưng là một người vô thần kiên định, không bao giờ tin có ma.
Cậu chuẩn bị tinh thần thật lâu, còn tự dọa mình sợ chết khiếp, nhưng phía sau bức rèm đen lại phát hiện chỉ có mấy bài vị, cũng không có gì khác.
Trước án, hương mới chỉ đốt một phần nhỏ, nghĩa là người đến thắp hương vừa đi khỏi không lâu.
Lâm Diệu nâng lồng đèn lên, tò mò xem mấy bài vị kia.
Sau đó kinh ngạc phát hiện những bài vị đó lại là của những cung nữ đã bị Tần Chí giết trước đó.
Lâm Diệu nghe Thanh Dụ nói chuyện phiếm, có nghe qua tên, các cung nữ đó cùng nhau tiến cung, tên đều bắt đầu bằng chữ "Nguyệt", rất dễ nhớ.
Ngoài ra, Lâm Diệu còn thấy được bài vị của Mục Khanh Du.
Bài vị kia thoạt nhìn hơi cũ, rõ ràng là đã lập từ rất lâu rồi.
Nếu nói Lâm Diệu lúc trước còn hoài nghi người lập bài này là ai, thì hiện tại có thể chắc chắn người đó chính là Tần Chí.
Cậu không ngờ rằng Tần Chí sẽ lập bài vị cho những cung nữ đó trong cung điện hoang phế này, nhất thời có chút kinh ngạc không biết nên nói gì.
Lại không khỏi cảm thấy buồn cười, thầm nói có lẽ mình đã phát hiện ra bộ mặt thật của Tần Chí.
Tần Chí mặt ngoài hung ác kêu gào "Trẫm là hoàng đế", "Trẫm muốn giết ai thì giết", kỳ thật mềm mại thiện lương hơn bất kỳ ai khác.
Chỉ là sự mềm mại của y đều giấu bên trong một lớp vỏ rất cứng, người thường căn bản không thể phá vỡ lớp vỏ đó mà nhìn thấy nội tâm y.
Lâm Diệu nhìn những bài vị và mấy nén hương kia, không biết sao liền nở nụ cười, Tần Chí người này, thật là quá đáng yêu.
Ngoài lạnh trong nóng là đây ~.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
30 chương
113 chương
42 chương