(^-^) Like và com ủng hộ editor nhé~~
Chương 43:
Nhưng ngoài dự đoán của Lâm Diệu, cậu mới vừa gần sát Dung Quyển, đã bị Tần Chí nhanh chóng kéo trở về, thất bại trong gang tấc.
"Tại sao ngồi cũng không xong?"
Tần Chí nhíu mày, liếc nhìn Dung Quyển, đơn giản thay đổi vị trí với Lâm Diệu.
Lâm Diệu vốn muốn cự tuyệt, thay đổi vị trí thì làm sao cậu thử được Dung Quyển? Nhưng thái độ của Tần Chí kiên quyết, ngay cả Dung Quyển mà cũng ăn giấm, cậu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Xe ngựa xóc nảy chạy về phía trước được một lúc, trong thùng xe yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe chạy trên mặt đất.
Lâm Diệu vẫn không kìm lòng được mà đi thăm dò Dung Quyển: "Dung cô nương nói mình trốn ở nhà trọ, vậy khi Kiều tướng quân tìm cô nương, cô nương không nghe thấy động tĩnh gì sao?"
Dung Quyển cúi đầu, giống như vẫn chưa hồi phục khỏi nỗi sợ, nhẹ giọng trả lời: "Có lẽ là lúc ấy bị dọa, thật sự không nghe được bất kỳ âm thanh nào."
"Vậy Dung cô nương có bị thương không?"
"Chỉ là bị dọa, không bị thương, đa tạ quý quân quan tâm."
Vẻ mặt Dung Quyển ôn nhu, giọng điệu rất mềm mại, mềm yếu, trong lời nói không lộ ra chút sơ hở nào.
Lâm Diệu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn Dung Quyển muốn hỏi thêm vài câu, Tần Chí đột nhiên quay đầu lại.
"Nếu ngươi nhàn rỗi nhàm chán, cũng có thể nhìn trẫm, quan tâm trẫm nhiều hơn."
Lâm Diệu nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Tần Chí, quay đầu lẩm bẩm nói: "Ngươi có gì đẹp?"
Cậu mỗi ngày đối mặt với Tần Chí, ngủ với Tần Chí, Tần Chí dù là thần tiên nhìn cũng thấy chán.
"Vậy thì nàng đẹp hơn trẫm sao?"
Lâm Diệu nhìn Dung Quyển, lại nhìn Tần Chí, lắc đầu nói: "Vậy thì không.
Ta càng thích bệ hạ hơn."
Khóe môi Tần Chí tức khắc nhếch lên, tâm trạng rất tốt.
Lâm Diệu nhớ tới vẻ mặt u ám lúc trước của Tần Chí, không khỏi thở dài, Tần Chí thật sự rất dễ dỗ dành.
Lúc này bóng đêm càng sâu, trăng khuyết treo cao, mặt đất phản chiếu ánh sáng mờ ảo lạnh lẽo.
Chung quanh vô cùng yên tĩnh, bên đường cũng khó có thể nhìn thấy ánh đèn.
Kiều Hạc đánh xe trước nửa đêm, sau nửa đêm liền đổi thành Tần Chí.
Xe ngựa không ngừng nghỉ mà thẳng đến đô thành, rốt cuộc trưa ngày hôm sau thuận lợi đến nơi.
Tướng sĩ thủ thành nhìn thấy Kiều Hạc lập tức quỳ xuống, không dám chậm trễ.
Lâm Diệu ngủ trong xe một đêm, tinh thần cũng không tệ lắm, nhưng chỗ ngủ quá cứng, tư thế cũng không thoải mái, cảm thấy bả vai có chút đau nhức.
Tần Chí nhìn Lâm Diệu ngủ lâu nhất lại còn đang ngáp không ngừng, tức khắc cũng không biết phải nói gì về cậu.
Diệu Diệu của trẫm thật sự ngủ như một chú heo con.
Lâm Diệu trở lại Trùng Hoa Cung, nằm trên giường mềm mại, thoải mái đến thở dài.
Giường trong cung vẫn thoải mái, vừa êm vừa mềm, cậu mới đi mấy ngày, liền bắt đầu tưởng niệm.
Lúc này là mùa thu, rất mát mẻ.
Lâm Diệu dùng ngọ thiện, lại bắt đầu ngáp liên tục, cảm thấy không ngủ đủ, liền lên giường chuẩn bị chợp mắt.
Ai biết rằng khi tỉnh dậy, cậu kinh ngạc phát hiện bên ngoài trời đã tối rồi, đã ngủ lâu như vậy?
Thanh Dụ nói: "Bệ hạ giờ Mùi tới xem công tử, thấy công tử ngủ lại đi rồi."
"Ừm." Lâm Diệu gật đầu ngồi dậy.
Thanh Dụ lại hỏi: "Công tử muốn truyền vãn thiện sao?"
"Truyền đi." Lâm Diệu đứng lên mặc quần áo, cậu ăn mấy bữa lương khô, hiện tại ăn đồ ăn trong cung thấy ngon vô cùng.
Bữa tối nhanh chóng truyền tới, Thanh Dụ lại giúp Lâm Diệu vén tóc, đưa đũa vào tay cậu.
Lâm Diệu ngọ thiện không ăn ít, nhưng không biết sao, hiện tại nhìn những miếng thịt ngon lành này, lại không hề muốn ăn.
Cậu thử gắp một miếng thịt gà, nhưng kết quả vừa cho vào miệng, liền thấy cảm giác buồn nôn đột ngột ập đến, Lâm Diệu cúi đầu suýt chút nữa đã nôn ra.
Thanh Dụ thấy thế lo lắng: "Công tử, ngài không sao chứ? Ta đi tìm thái y tới."
Lâm Diệu vội vàng gọi Thanh Dụ lại: "Không sao, chắc là mấy ngày nay quá mệt mỏi.
Đã trễ thế này, đừng tìm thái y.
Ngươi mang mấy món ăn này đi, bảo Ngự Thiện Phòng làm ít món thanh đạm đưa tới."
Thanh Dụ quan sát thấy Lâm Diệu không giống có chuyện gì, liền gật đầu đồng ý.
Hắn nhanh chóng đổi bữa ăn thanh đạm cho Lâm Diệu.
Lúc này Lâm Diệu ăn cũng không cảm thấy dị thường.
Ăn cơm xong, Lâm Diệu chuẩn bị đi tìm Tần Chí, hỏi y chuyện Mục Khanh Du.
Kết quả tới Dưỡng Tâm Điện, Lưu Kính Trung lại nói cho cậu lúc này bệ hạ không ở Dưỡng Tâm Điện.
"Bệ hạ đi đâu?" Lâm Diệu tò mò hỏi.
Lưu Kính Trung nhất thời có chút do dự không biết có nên nói hay không.
Lâm Diệu hỏi ông: "Bệ hạ dặn không được nói cho ta biết?"
"Vậy thì không phải." Lưu Kính Trung cười nói: "Bệ hạ đi thiên lao.
Bên ngoài trời tối nguy hiểm, nếu quý quân muốn tìm bệ hạ, nô tài tìm cấm quân hộ tống ngài được không?"
Ông vừa không dám ngăn Lâm Diệu, lại sợ Lâm Diệu đi khỏi cung sẽ không quay lại, chỉ có thể uyển chuyển ra hạ sách này.
Lâm Diệu nhìn Lưu Kính Trung cười như không cười, lại không vạch trần chút tâm tư này của ông: "Lưu tổng quản trung thành với bệ hạ, vậy làm phiền."
"Không dám." Lưu Kính Trung vừa sai người đi tìm Ngụy thống lĩnh điều người, vừa nói: "Quý quân chờ một lát."
Không bao lâu, Lâm Diệu được cấm quân hộ tống đến thiên lao bằng xe ngựa.
Thủ lĩnh trông coi thiên lao nhận ra Lâm Diệu, liền cung kính chào cậu.
Lâm Diệu nói: "Ta tới tìm bệ hạ.
Bệ hạ có ở đây không?"
"Ở đây, ti chức sẽ dẫn đường cho ngài?" Thủ lĩnh không dám cản Lâm Diệu, hiện tại cả triều đều biết quý quân được sủng ái cỡ nào, huống chi lúc trước bệ hạ mang quý quân đến thiên lao, hắn cũng từng tận mắt nhìn thấy.
Nếu chọc giận quý quân, dù hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém.
"Không cần.
Ta sẽ tự mình đi."
Lâm Diệu nói xong liền lập tức đi vào nhà giam.
Cậu thật sự quá đẹp, đến mức lao ngục tối tăm hỗn độn đều sáng bừng lên, những tù nhân đang sống dở chết dở trong lao nhất thời đều nhìn chăm chú.
Lâm Diệu nhanh chóng tìm thấy Tần Chí, nhưng lại không kinh động y, mà tránh ở chỗ tối yên lặng quan sát.
Lúc trước cậu đoán Tần Chí đến thiên lao để tìm Mục Khanh Du, hiện tại xem ra cậu đoán không tồi.
Cậu muốn biết, giữa Tần Chí và Mục Khanh Du rốt cuộc có chuyện gì.
Vị trí Lâm Diệu đứng rất khéo, không chỉ có thể làm Tần Chí nhìn không thấy cậu, lại có thể nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.
Tần Chí đứng bên ngoài lao, mặc hắc kim long bào, vẻ mặt trầm trọng uy nghiêm.
Mục Khanh Du cũng đứng trong lao, đối mặt với Tần Chí, trên mặt vẫn còn hận ý tột cùng.
"Ngươi thật sự không chịu nói ra thân phận của người đó sao?" Tần Chí trầm giọng hỏi.
Mục Khanh Du dời tầm mắt, vẻ mặt có chút bực bội: "Cứ hỏi đi hỏi lại mấy câu này, ngươi có phiền hay không? Ta đã nói, những chuyện này đều là do ta làm, không ai sai khiến.
Đại ca, chúng ta lâu như vậy không gặp, ngươi không muốn cùng ta ôn chuyện, nói chuyện khác sao?"
"Ta niệm tình cũ mới không động tới ngươi, nếu ngươi khăng khăng giấu giếm, cũng đừng trách ta vô tình."
"Vô tình? Đại ca có tình với ta từ khi nào?" Mục Khanh Du oán hận trừng mắt nhìn Tần Chí: "Ngươi muốn làm gì ta? Giết ta giống như giết phụ thân ta sao?"
Tần Chí nặng nề thở dốc, từng chữ đều giống như rít khỏi kẽ răng: "Nếu như lúc đó ta không giết hắn, chết sẽ là ta."
"Không thể nào!" Mục Khanh Du rít gào nói: "Ta vẫn luôn cầu xin phụ thân vì ngươi, ta tuyệt thực, lấy cái chết uy hiếp, ông ấy hứa rằng sẽ tha cho ngươi một mạng."
"Sau đó thì sao? Để ta trở thành con rối của hắn, mọi chuyện nghe theo hắn, không dám phản kháng mà nhẫn nhục sống tạm bợ cả đời sao? Huống hồ ta cũng không tin hắn."
"Đúng vậy, ngươi căn bản không tin ai cả.
Ngươi chính là một kẻ máu lạnh vô tình.
Ta vì ngươi làm nhiều như vậy, ngươi lại đối với ta như thế nào? Ngươi vào lúc ta cố hết sức thuyết phục phụ thân, ra tay giết chết ông ấy, hại mẫu thân ta tự sát, cửa nát nhà tan! Ngươi biết ta đã khó khăn như thế nào không? Một bên là ngươi, một bên là phụ thân ta, ngươi nói ta làm sao bây giờ? Ta có thể làm sao bây giờ? Ngươi nói đi!"
Tần Chí im lặng, lưng căng đến thẳng tắp.
Mục Khanh Du cúi đầu, một lúc lâu sau bỗng nhiên nói: "Ngươi muốn biết thân phận của người nọ, kỳ thật biện pháp cũng rất đơn giản."
Tần Chí nhìn Mục Khanh Du, chờ câu sau của hắn.
Mục Khanh Du cong môi cười dịu dàng: "Giết Lâm Diệu, phong ta làm hậu, ta liền kể cho ngươi tất cả những gì ta biết."
Tần Chí nghe vậy không giấu được vẻ kinh ngạc.
Lâm Diệu cũng giật mình, thầm nói Mục Khanh Du có thù oán gì với cậu, tại sao luôn nhằm vào cậu.
Huống hồ lúc trước hắn điên cuồng muốn giết Tần Chí, hiện tại lại kêu Tần Chí phong hắn làm hậu, tốc độ thay đổi sắc mặt này cũng quá nhanh.
Chẳng lẽ là vì yêu sinh hận?
Lâm Diệu mới vừa nghĩ như vậy, giây tiếp theo phỏng đoán đã bị Mục Khanh Du chứng thực.
"Ngươi kỳ thật có thể cảm nhận được điều đó, đúng không? Ta thích ngươi.
Nếu không phải thích ngươi, sao ta vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy? Ngươi là Xích Kiêu, ta là Đệ Hôn, khi ở Lạc Khê, mọi người đều cảm thấy chúng ta cực kỳ xứng đôi, thậm chí có người nói giỡn hỏi ngươi khi nào lấy ta.
Chỉ có ngươi vẫn luôn thờ ơ với ta, nói chỉ xem ta như đệ đệ.
Tần Chí, hiện tại ta cho ngươi cơ hội.
Chỉ cần ngươi giết Lâm Diệu, phong ta làm hậu, ta liền tha thứ cho ngươi, nói cho ngươi những gì ta biết, chẳng lẽ ngươi không muốn biết sao?"
Lâm Diệu nghe thế trái tim đều nhấc lên, sợ Tần Chí thật sự sẽ đồng ý với hắn.
Nhưng Tần Chí nhanh chóng nói như đinh đóng cột: "Không thể.
Trẫm tuyệt đối không tổn thương hắn."
"Ngươi quả nhiên yêu hắn! Tại sao? Tại sao!" Mục Khanh Du bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cuồng loạn giận dữ nói: "Nếu ngươi không chịu giết hắn, vậy thì đi chết đi! Chờ sau khi ta chết, người kia sẽ vì ta báo thù! Hắn nhất định sẽ giết ngươi!"
Tần Chí vừa định hỏi "người kia" là ai, bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng nói chuyện.
Y đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt đúng lúc bắt gặp Lâm Diệu đang nhìn y.
Lâm Diệu vẻ mặt ảo não, cũng không ngờ khi đang quan sát ở chỗ này, đột nhiên có người tiến đến hành lễ với cậu, hại cậu bị bại lộ hành tung.
"Thật là trùng hợp." Lâm Diệu có chút xấu hổ mà cười.
Tần Chí nhìn Lâm Diệu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không tức giận.
Hơn nữa không biết sao, sau khi nhìn thấy Lâm Diệu, cả người y lập tức sáng suốt hơn nhiều, cũng không nóng nảy như trước nữa.
"Trùng hợp? Diệu Diệu chẳng lẽ không phải đi theo trẫm tới sao?" Tần Chí trực tiếp vạch trần.
Lâm Diệu sờ mũi, có chút chột dạ, vì thế lựa chọn phớt lờ câu y vừa hỏi.
Cậu thấy tâm tình Tần Chí lúc này rất tốt, dù sao vừa rồi Tần Chí cũng không chấp nhận đề nghị của Mục Khanh Du, vẫn là có lương tâm.
Tầm mắt của Mục Khanh Du chuyển qua Lâm Diệu: "Ngươi đều nghe được?"
Hắn vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Lâm Diệu, hung tợn nói: "Hiện tại ngươi nên biết, ta không lừa ngươi chứ? Tần Chí căn bản không có tâm, chờ y chơi chán rồi, ngươi cũng sẽ bị vứt bỏ.
Ngươi nhìn kỹ ta đi, ta hôm nay chính là ngươi tương lai!"
Tần Chí cau mày, nắm chặt tay, cả người đều vô cùng căng thẳng.
Lâm Diệu liếc nhìn Mục Khanh Du, tầm mắt nhanh chóng quay sang Tần Chí.
Không biết sao, lúc này cậu lại có thể cảm thấy được thống khổ trên người Tần Chí.
Sau suy nghĩ ngắn ngủi, cậu nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Tần Chí, rất kiên nhẫn mà tách ra ngón tay của y, sau đó đan vào mười ngón tay của Tần Chí, ánh mắt khiêu khích mà nhìn Mục Khanh Du: "Tại sao ta phải tin ngươi? Ta tin tưởng y sẽ vĩnh viễn tốt đối với ta, ngươi có bản lĩnh thì tới cắn ta đi."
│・ω・) Quá khứ ai đúng ai sai khó mà nói rõ.
Tất cả chỉ vì tranh quyền đoạt vị..
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
30 chương
113 chương
42 chương