✎Like và com ủng hộ editor nhé (^-^)
Chương 45:
Sau khi đóng cửa lại, Lâm Diệu mang theo đèn lồng tiếp tục tìm Tần Chí.
Nếu xác định hương kia là Tần Chí đốt, y chắc hẳn vẫn ở trong điện.
Cậu tìm khắp các phòng ngủ, cuối cùng tìm thấy Tần Chí bên chiếc bàn đá trong sân.
Còn tưởng rằng Tần Chí đến thắp hương, hai người tình cờ không cùng đường nên đã bỏ lỡ.
Ánh trăng dịu mát ảm đạm, sân bị bóng tối bao trùm.
Trên bàn đá có một bình rượu, Tần Chí lẻ loi mà bị hắc ám bao phủ, bưng lên chén rượu, cô đơn uống cạn.
Không biết sao, Lâm Diệu nhìn cảnh tượng này trong lòng rất hụt hẫng, chỉ muốn xua tan đi sự cô độc thê lương sắp tiến vào thân thể Tần Chí.
"Thì ra ngươi ở đây." Lâm Diệu chạy tới nhìn Tần Chí, nói: "Hại ta tìm lâu như vậy."
Giọng cậu vừa kinh hỉ lại vừa hàm chứa oán giận, thoáng chốc phá vỡ bầu không khí im lặng áp lực, không khí đình trệ lại bắt đầu lưu động.
Sương lạnh đìu hiu bao quanh Tần Chí, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Diệu lại bỗng dưng tiêu tan.
"Ngươi tìm trẫm sao?" Y nhìn mặt trời nhỏ Lâm Diệu: "Trẫm phái người nói rằng đêm nay sẽ không đến mà."
Mọi thứ xung quanh đều bị bao trùm bởi bóng đêm, nhưng duy chỉ có Lâm Diệu mang theo đèn lồng cả người lại được bao phủ bởi ánh sáng, trong mắt Tần Chí cậu trông giống như một vị thần ấm áp.
Vị thần chỉ hừ nhẹ nói: "Ngươi không tới tìm ta, ta không thể tới tìm ngươi sao?"
"Đương nhiên có thể." Tần Chí nhìn Lâm Diệu, đáy lòng dâng lên ấm áp, nhếch môi cười nói: "Diệu Diệu có thể tới tìm trẫm, trẫm thật cao hứng."
Lâm Diệu đặt đèn lồng trên bàn đá, chung quanh lập tức sáng lên.
Cậu nhìn xung quanh vẫn còn tối đen như mực, ngồi xuống đối diện Tần Chí hỏi: "Sao lại ở đây một mình? Đèn cũng không có một cái, không sợ sao?"
Tần Chí bưng lên chén rượu, cười nhìn Lâm Diệu không nói gì.
Lâm Diệu suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ta nghe nói Mục Khanh Du tự sát, có thật không?"
Tần Chí gật đầu: "Ừm, là sự thật."
Lâm Diệu thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật không ngờ.
Ta không phải chỉ chọc tức hắn một chút sao, đến nỗi hắn phải tự sát."
Tần Chí nghe vậy dở khóc dở cười: "Việc này không liên quan gì đến ngươi, hắn tự biết khó trốn, lại không muốn tiết lộ thân phận của người đó."
"Hắn không nói gì dù là một chút sao?"
"Không có.
Hắn thà cắn lưỡi tự sát, cũng không chịu lộ ra chút tin tức về người đó.
Trẫm nghe nói, trước khi chết hắn cũng còn nguyền rủa trẫm chết không được tử tế."
Lâm Diệu nhớ tới những lời cuồng loạn mà Mục Khanh Du nói đêm đó, nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Sau một lúc lâu mới khô cằn mà nặn ra một câu: "Nguyền rủa đều là giả, trên đời này làm gì có quỷ thần."
Tần Chí trầm mặc, không biết có nghe lọt tai không.
Lâm Diệu dừng một chút, sau đó thử hỏi: "Ngày đó ta nghe Mục Khanh Du gọi ngươi đại ca, gọi Kiều Hạc nhị ca, là chuyện như thế nào?"
Cậu nói xong lại nhanh chóng bổ sung: "Ta chỉ tùy tiện hỏi, nếu ngươi không muốn nói, liền quên đi."
"Không có gì không muốn nói." Tần Chí cúi đầu nhìn rượu trong ly, tâm tư giống như bay rất xa.
Y chậm rãi kể: "Chuyện đó đã xảy ra nhiều năm trước.
Khi đó trẫm mới vừa tròn mười tám tuổi, được phong làm Cảnh Vương đi đến đất phong Lạc Khê.
Lạc Khê hẻo lánh hoang vắng, nói là đất phong, kỳ thật là lưu đày.
Khi đó Thái Tử Tần Nghiêu coi trẫm như cái đinh trong mắt, trên đường đi Lạc Khê liền phái sát thủ giết trẫm nhiều lần.
Hắn thế lực khổng lồ, quan viên dọc đường cũng vì lấy lòng hắn, gây phiền toái cho trẫm khắp nơi.
May mắn thứ sử Lạc Khê từng chịu ân tình của mẫu phi trẫm, sau đó đã giúp đỡ trẫm rất nhiều.
Kiều Hạc là con trai của vị thứ sử kia."
"Lúc ấy phụ thân của Mục Khanh Du là Mục Uy chính là đại tướng quân, tay cầm binh quyền, quyền vị rất nặng, ngay cả phụ hoàng cũng phải nhường hắn ba phần.
Mục Khanh Du là con hắn, lại là Đệ Hôn, từ nhỏ được sủng ái.
Khi đó hắn tới Lạc Khê du ngoạn, thấy cuộc sống của người dân nơi đây khốn khó, liền nhiều lần bố thí tiền bạc, ai ngờ lại bị bọn cướp theo dõi, còn gặp được trẫm bị trẫm ngăn chặn.
Từ đó về sau thường xuyên qua lại và quen biết nhau."
"Khi đó chúng ta cùng chí hướng, liền đơn giản kết bái huynh đệ với nhau.
Mục Khanh Du nhỏ tuổi nhất, làm Tam đệ."
Lâm Diệu không ngờ rằng phía sau chuyện này lại có nguồn gốc như vậy.
Tần Chí nói nhẹ nhàng bâng quơ, cậu lại có thể nghĩ đến khi đó quan hệ giữa ba người bọn họ nhất định rất tốt, nếu không cũng sẽ không kết bái thành huynh đệ.
"Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Chí cầm ly lên uống một hơi cạn sạch: "Chuyện phát sinh phía sau không phải đêm đó ngươi đều nghe được sao?"
Lâm Diệu lắc đầu, nghiêm túc nói: "Đó là Mục Khanh Du nói, ta muốn nghe ngươi nói."
Tần Chí nhìn Lâm Diệu thật sâu, vẻ mặt trào phúng nói: "Hắn nói kỳ thật không sai.
Trẫm lúc ban đầu cứu hắn, đã biết hắn là con trai của Mục tướng quân.
Nếu không như thế, Mục Uy làm sao có thể nhìn đến trẫm.
Trẫm sớm biết Mục Uy muốn tạo phản, hắn nắm trong tay binh quyền, dã tâm bừng bừng, làm sao có thể cam tâm thần phục ai.
Nhưng hắn là tướng quân, tạo phản danh không chính ngôn không thuận, hắn cần một quân cờ."
"Trẫm chính là quân cờ của hắn."
"Mục Uy xem thường trẫm, cũng chưa từng nhìn thẳng trẫm.
Đây cũng là điều trẫm muốn, khi đó thời cơ chưa tới, còn không thể để lộ góc cạnh của mình.
Cho nên Mục Uy cũng không bao giờ ngờ tới, hắn cuối cùng lại chết trong tay của người hắn chưa từng để trong mắt."
"Nhưng trẫm cần phải giết hắn.
Trẫm không giết hắn, sẽ trở thành con rối của hắn, mặc dù có thể tồn tại, cũng là sống không bằng chết, chỉ có thể sống dưới sự khống chế của hắn."
"Ngươi cũng cảm thấy trẫm ngoan độc tàn nhẫn, bất nhân bất nghĩa sao?"
Tần Chí nói xong nhìn Lâm Diệu.
Lâm Diệu kiên định lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vật cạnh thiên trạch thích giả sinh tồn*, ngươi chỉ là thắng Mục Uy.
Nếu thua là ngươi, ai có thể vì ngươi kêu oan? Huống hồ ta hiểu rằng có nhiều thứ quan trọng hơn là tồn tại đơn thuần.
Là Mục Khanh Du suy nghĩ quá đơn giản, hắn đi vào ngõ cụt, không thể nghĩ thông suốt ngươi rõ ràng có thể tồn tại, tại sao còn phải làm như vậy."
(*vật đổi sao dời, kẻ thích ứng được thì sẽ sống)
Trong mắt Tần Chí dần dần dịu đi, trầm thấp nói: "Nhưng hắn nói cũng không sai, nếu không phải trẫm, hắn cũng sẽ không cửa nát nhà tan."
Y nói xong lại cầm lấy bình rượu rót vào ly, muốn uống một hơi cạn sạch.
"Đừng uống, uống nữa sẽ say." Lâm Diệu vươn tay giật ly rượu Tần Chí đang cầm..
Trong đầu cậu hiện lên cảnh tượng Tần Chí say rượu lúc trước, đem nhốt cậu vào quốc khố, tức khắc có chút hoảng hốt.
Dù thế nào đi nữa, Tần Chí vẫn đừng uống say thì tốt hơn.
"Đừng nói chuyện này nữa, hãy nói chuyện khác đi."
Lâm Diệu có thể cảm giác được cảm xúc của Tần Chí rất tệ, vì vậy nghĩ biện pháp làm cho y vui vẻ: "Bệ hạ muốn xem ta múa không?"
Tần Chí thoáng chốc đã bị dời đi lực chú ý, nhìn Lâm Diệu khó nén kinh ngạc: "Diệu Diệu còn có thể múa?"
Vẽ tranh, kể chuyện xưa, đánh đàn, ca hát, hiện tại lại là múa.
Tần Chí cảm thấy Lâm Diệu tựa như bảo tàng dù khai quật như thế nào cũng không thể khai quật xong.
Lâm Diệu gật đầu.
Cậu học múa Trung Quốc nghiêm túc, nhảy cho Tần Chí xem coi như là tiện nghi lớn cho y.
Tần Chí ngồi nghiêm chỉnh, tràn đầy ý cười mà nhìn Lâm Diệu: "Trẫm rất chờ mong."
Lâm Diệu khụ khụ, đứng dậy lui về phía sau mấy bước, còn duỗi chân hoạt động thân thể.
Cậu vốn định múa vũ điệu Trung Quốc, tư thế đã sẵn sàng, sau khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tần Chí, lại nhất thời thay đổi ý định.
Tiếp theo cậu giơ hai tay lên, cơ thể lắc lư linh hoạt ngồi xổm xuống.
Vừa nhảy vừa vui vẻ hát: "Giống một cây hải tảo* ~ hải tảo ~ hải tảo ~ hải tảo ~ đung đưa theo sóng ~............" (*rong biển)
Bởi vì đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu =))).
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
30 chương
113 chương
42 chương