Hà Nguyệt Tâm vẫn còn đang ngây người, Mục Xuyên đi đến phòng có bàn làm việc, đứng trước cửa vẫy vẫy tay với Hà Nguyệt Tâm: "Em qua đây."
Hà Nguyệt Tâm có chút không hiểu, Mục Xuyên vào trong phòng, thuần thục treo áo khoác lên trên giá treo đồ, sau đó ngồi dựa người trên sofa, mệt mỏi xoa nhẹ mi tâm.
Lúc chiều, Bồi Nghị có nói với anh là có gặp Hà Nguyệt Tâm, lúc đó anh đã muốn qua đây ngay rồi, nhưng có việc bận không đi được, bây giờ mới trích ra được thời gian đến đây, lúc vừa vào cửa liền thấy Hà Nguyệt Tâm đang chơi lướt ván, anh nhìn một hồi lâu, nhìn Hà Nguyệt Tâm đạp ván trượt, nhảy lên sau đó đáp đất.
Tất cả sự mệt mỏi trong lòng đều tan biến hết.
Anh để tay xuống, nghiêng đầu nhìn Hà Nguyệt Tâm: "Anh thỉnh thoảng cũng sẽ qua đây, em không ngại chứ?"
Hà Nguyệt Tâm nhìn bày trí trong phòng liền hiểu ngay, bên trong phòng bàn làm việc tủ sách đầy đủ hết cả, vừa nhìn là biết là chuẩn bị cho Mục Xuyên rồi. Cô chiếm địa bàn của người ta chơi ván trượt, chủ nhân muốn đến đây, cô làm sao dám ngại chứ?
Chỉ là phòng nghỉ này có một tấm kính trong suốt lớn, đối diện thẳng với sân trượt, đến lúc đó nếu cô muốn chơi lướt ván thì Mục Xuyên khẳng định sẽ nhìn rõ mồn một.
Cô vội xua tay: "Em mới là người nên sợ anh ngại chứ."
Cô tìm đại một cái cớ nào đó rời khỏi phòng nghỉ, cho nên người bạn mà Bồi Nghị nói chính là Mục Xuyên ư? Không phải nói là bỏ hoang rồi sao, Mục Xuyên lại làm sao có thể thỉnh thoảng đến đây chứ? Cũng không phải nói bỏ hoang rồi thì không được đến nữa, nói không chừng chính vì bỏ hoang rồi, không có người đến, cho nên Mục Xuyên mới đến đây thôi.
Nghĩ nửa ngày trời cũng không nghĩ ra thêm được thứ gì hay ho, cô lắc lắc đầu, xua đuổi hết những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, chuyên tâm đi chơi ván trượt.
Cô quay đầu lại nhìn một cái, Mục Xuyên đang lấy laptop từ trong túi ra, đặt lên trên bàn làm việc, ngồi ngay ngắn vào chỗ, bắt đầu làm việc.
Đợi Hà Nguyệt Tâm chơi đến cả người đầm đìa mồ hôi, vui đến không được thì Mục Xuyên cũng đã hoàn thành hết tất cả công việc của mình và bước ra khỏi phòng, anh ngồi bên cạnh quầy bar nhìn bọn cô chơi.
Hà Nguyệt Tâm chơi mệt rồi, ngồi xuống đất, Triệu Nghệ và Phương Viên cũng vây lại đó luôn.
Ánh mắt cô dừng lại trên người Mục Xuyên đứng đó không xa, Mục Xuyên cũng không có chơi điện thoại, chỉ đổ cho mình một ly rượu, lâu lâu uống một hớp, yên tĩnh đến nổi như không có con người này tồn tại vậy.
Cô có chút ngại ngùng, nói sao thì cũng đã chiếm chỗ của Mục Xuyên chơi rồi, cứ bỏ xó anh ở một bên như vậy, để cho anh nhìn bọn cô chơi không, cũng không có ai nói chuyện với anh cả.
Hà Nguyệt Tâm suy nghĩ một hồi rồi quyết định đi tìm Mục Xuyên.
Giây lát sau, Mục Xuyên có chút kinh ngạc nhướng mày: "Em muốn dạy anh chơi ván trượt?"
Hà Nguyệt Tâm: "Đúng vậy."
Triệu Nghệ và Phương Viên sớm đã dỏng tai lên nghe ngóng rồi, nghe đến đây thì ngụm nước vừa mới uống vào miệng xém chút là phun thẳng ra ngoài. Hà Nguyệt Tâm thế nhưng muốn dạy Mục Xuyên chơi ván trượt ư?
Hồi nãy bọn cô đã dò hỏi rõ ràng lai lịch của Mục Xuyên rồi, cũng biết được Mục Xuyên là quý công tử hào môn, còn là loại nắm thực quyền trong tay nữa. Huống hồ chi Mục Xuyên còn bận áo vest lượt là nữa, nhìn có chút yếu sợ ra gió, điều này cũng khó trách, người thường niên ngoài trong phòng làm việc sẽ thiếu vận động. Người như vậy, hoàn toàn không quan liên gì tới loại vận động như chơi ván trượt cả.
Triệu Nghệ và Phương Viên lắc lắc đầu, cạn lời che trán, Hà Nguyệt Tâm đối đãi với bạn bè quả thật rất nhiệt tình, nhưng có lúc cũng quá nhiệt tình rồi.
Hà Nguyệt Tâm nhìn chằm chằm Mục Xuyên, nếu như cô và Mục Xuyên đã là bạn bè rồi thì chia sẻ sở thích cũng là chuyện rất bình thường, lại nói cũng không thể chỉ một mình bọn cô chơi thôi, còn anh thì đứng nhìn bên cạnh được, còn là một thân một mình côi cút đứng nhìn nữa.
Trong mắt Mục Xuyên lóe lên ánh sáng vô danh.
Hà Nguyệt Tâm bị Mục Xuyên nhìn đến có chút không được tự nhiên, cô tưởng rằng trên mặt mình bị dính gì đó: "Sao vậy?"
Mục Xuyên cười ra tiếng, đứng dậy cởi carvat ra, tháo 2 nút áo sơ mi ra, nói với Hà Nguyệt Tâm: "Đi thôi, không phải muốn dạy anh chơi sao?"
Triệu Nghệ và Phương Viên: "......"
Không phải chứ, Mục Xuyên thế nhưng lại đồng ý rồi?
Cái thể loại ván trượt này không có dễ chơi đâu đó, người mới thông thường thì đều sẽ ngã cả, Mục Xuyên đường đường Tổng tài, nếu như ngã trước mặt bọn cô thì không phải là rất mất mặt sao?
Mục Xuyên xắn hai bên tay áo lên đến trên khuỷu tay, lộ ra cánh tay, khi cử động đường cong cơ bắp trên cánh tay sẽ hơi căng lên, áo sơ mi được tháo hai nút áo ra, anh đi đến bên cạnh ván trượt của Hà Nguyệt Tâm, nói với Hà Nguyệt Tâm: "Cho anh mượn nha?"
Nếu như có thể thì tất cả sở thích của Hà Nguyệt Tâm anh đều muốn thử hết.
Hà Nguyệt Tâm nhìn động tác của anh có một thoáng cô đã thất thần rồi, Mục Xuyên nhìn bề ngoài thì rất là ốm, nhưng từ chỗ tay áo được xắn lên và vòm ngực lấp ló trong cổ áo đều biểu thị rằng, bình thường anh cũng rất chú trọng việc tập thể hình. Anh của bây giờ hoàn toàn khác với lúc bận áo vest tươm tất, tràn đầy sự mạnh mẽ và nam tính.
Cô ừm một tiếng.
Mục Xuyên đã đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, cũng nhìn ra được một kỹ xảo. Anh học theo bộ dạng của bọn cô, một chân đạp lên trên ván trượt, một chân đạp nhẹ xuống mặt đất và lướt đi, nhưng dù sao thì cũng là người mới chơi, cơ thể anh lúc bắt đầu có chút không vững, nhìn cứ như muốn té ngã vậy, nhưng một lát sau anh liền tìm ra được bí quyết giữ thăng bằng ngay.
Triệu Nghệ và Phương Viên cũng vây lại xem: "Không sai đâu! Có thiên phú đấy, cũng không sợ té."
Rất nhiều người khi mới bắt đầu chơi đều sẽ không dám thử, bởi vì sợ té. Nhưng động tác lướt ván trượt của Mục Xuyên lại không có chút do dự nào cả.
Hà Nguyệt Tâm nhíu mày, lúc đầu khi anh không giữ được thăng bằng cô liền có chút lo lắng, bây giờ thấy Mục Xuyên thế nhưng không sợ té thì mới thở phào một hơi.
Cô nghĩ tới mình nói qua muốn dạy anh liền lập tức chạy về phía trước chỉ đạo cho anh.
Mục Xuyên tuy rằng học nhanh, nhưng thời gian dài cũng khó tránh khỏi xuất hiện sơ sót, cơ thể không cẩn thận ngửa ra sau một chút, thế là ván trượt cứ thế mà lướt thẳng về trước một cách không phanh, anh nhíu chặt hai đầu lông mày lại trong thoáng chốc, một cái chân vô thức dậm xuống đất, chân còn lại thì theo quán tính mà đi về phía trước, cả người đều ngã ngửa lên đất.
Sau lưng vang lên tiếng hô kinh ngạc, Hà Nguyệt Tâm vội vàng xông lên trước ngay.
Chỗ đầu gối truyền đến cảm giác đau nhói, Mục Xuyên mặt không biểu cảm xăn ống quần lên, quả nhiên là bắp chuối bị bầm tím một mảng nhỏ rồi, anh muốn nói là mình không sao, vết thương nhỏ mà thôi, nhưng vẫn chưa kịp mở miệng, liền đụng phải ánh mắt tràn đầy lo lắng và có lỗi của Hà Nguyệt Tâm, anh lập tức nuốt hết lời vừa định nói vào bụng, giọng điệu mang chút ủy khuất khó phát hiện nói: "Đau......"1
Sự hoang mang đều hiện hết lên mặt của Hà Nguyệt Tâm, Mục Xuyên thế nhưng lại nói đau! Vậy thì có chút nghiêm trọng rồi!
Tay cô đặt nhẹ lên trên bắp chuối của anh, nhưng lại không dám đụng vào chỗ bị thương, có chút không biết làm sao nói: "Rất đau sao? Anh đợi chút, em đi tìm thuốc."
Mục Xuyên hoàn toàn không hề nghe rõ cô nói gì nữa cả, bàn tay trắng mịn của cô vừa mới đụng vào chân anh thì độ ấm trên tay cô liền thuận theo bề mặt da truyền thẳng lên đại não của anh. Anh nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên đùi mình, tay cô tại sao lại có thể mềm đến như vậy chứ, khoảng da được cô sờ vào hình như đang bị thiêu cháy vậy, anh đột nhiên cảm thấy có chút khát khô.
Thật đòi mạng mà.
Hà Nguyệt Tâm chạy vào trong phòng nghỉ, sân trượt khẳng định sẽ chuẩn bị sẵn thuốc bôi dành cho vết thương ngoài, cô lục tìm mấy cái tủ đồ liền mới tìm thấy được một hộp y tế, sau đó cô lập tức bay nhanh về chỗ của Mục Xuyên.
Là cô nói muốn dạy anh chơi, cho nên mới hại anh bị ngã, cô thấy có lỗi đến không được.
Triệu Nghệ và Phương Viên thấy bộ dạng Hà Nguyệt Tâm gấp gáp như vậy và ánh mắt nhìn theo Hà Nguyệt Tâm của Mục Xuyên, cuối cùng do dự một hồi không có bước lên trước.
Hà Nguyệt Tâm dìu Mục Xuyên ngồi lên sofa.
Vì tiện để bôi thuốc, Hà Nguyệt Tâm tìm một cái ghế nhỏ, đặt chân bị thương của Mục Xuyên lên chân mình, cúi đầu lấy tăm bông nghiêm túc bôi thuốc lên vết thương của anh.
Bởi vì thấy có lỗi, thần sắc trên mặt Hà Nguyệt Tâm nghiêm túc đến không được, lông mày cũng nhíu chặt thật chặt, nhìn còn lo lắng hơn cả bản thân người bị thương là Mục Xuyên nữa.
Bởi vì động tác cúi đầu, một lọn tóc trượt ra khỏi vai, trượt xuống bắp chân của Mục Xuyên.
Hà Nguyệt Tâm nhíu mày hỏi: "Còn đau nữa không?"
Mục Xuyên nhịn cảm giác ngứa ngáy trên bắp chuối xuống, khàn giọng nói: "Vẫn còn đau." Sợ Hà Nguyệt Tâm không tin, anh lại nhấn mạnh thêm, "Rất đau."1
Vết thương trên chân chỉ có chút đau thôi, nhiều hơn thì là cảm giác ngứa. Ngứa đến anh tâm thần bất định.
Hà Nguyệt Tâm: "......"
Cô thở dài một hơi: "Em không nên dạy anh chơi ván trượt, hại anh bị ngã đều tại em cả." Bình thường cô cũng sẽ bị ngã, nhưng đây cũng là chuyện mà những người chơi ván trượt không thể tránh khỏi được, nhưng Mục Xuyên không giống với bọn cô, Mục Xuyên bận trăm công ngàn việc, bao nhiêu con mắt đều đang nhìn chằm chằm vào anh, nếu như anh bị thương không biết sẽ lại truyền ra thêm bao nhiêu lời đồn bậy bạ nữa.
Từ biểu cảm lo lắng bây giờ của Hà Nguyệt Tâm với động tác cẩn thận bôi thuốc cho anh đều đang biểu thị rõ một sự thật.
Cô chỉ bởi vì thấy có lỗi nên mới dịu dàng với anh như vậy.
Hà Nguyệt Tâm bôi thuốc xong, thấy Mục Xuyên không nói gì, trên mặt còn mang chút trầm tư.
Hà Nguyệt Tâm đặt hộp y tế về chỗ cũ, lúc này Triệu Nghệ với Phương Viên mới vây lại chỗ cô: "Anh ấy không sao chứ?"
"Không sao, bị bầm tím một mảng." Chỉ là nhìn bộ dạng la đau hồi nãy của Mục Xuyên thì hình như là rất đau?
Triệu Nghệ có chút cạn lời: "Trước đây tao cũng té như vậy qua rồi, vỗ vỗ bụi trên người là đứng lên được rồi, đây là Tổng tài gì vậy, cơ thể mỏng manh đến vậy à."
Phương Viên có chút lo lắng: "Nghe Nguyệt Tâm nói anh ấy có quyền có thế, bây giờ bị bọn mình nhìn thấy bộ dạng xấu hổ như vậy của anh ấy, không biết có bị giết người diệt khẩu không nữa."
Hà Nguyệt Tâm nhịn không được cười rồi: "......Yên tâm đi, anh ấy không phải là loại người đó."
Mục Xuyên đặt chân xuống, thử vươn chân ra thử, Hà Nguyệt Tâm thấy vậy thì đi qua chỗ anh ngay: "Có sao không? Còn có thể đi đường được không?"
Mục Xuyên khựng lại một chút, mới không tình không nguyện nói: "Có thể, đi đường không có vấn đề gì."
Loại vết thương nhỏ này chỉ đau một lúc là hết, cộng thêm tố chất cơ thể của anh tốt, bây giờ gần như đã không cảm thấy đau nữa rồi.
Thật đáng tiếc mà.
Hà Nguyệt Tâm nhìn bộ dạng của Mục Xuyên, làm sao cảm giác anh có chút đáng tiếc vậy?
Ánh mắt Mục Xuyên đặt trên tội ác vừa hại anh té ngã: "Không đau rồi, anh thử lại lần nữa."
"Hả?"
Hà Nguyệt Tâm còn chưa kịp ngăn cản thì Mục Xuyên đã đi mất rồi.
Hà Nguyệt Tâm: "......"
Hồi nãy không phải vẫn còn la đau sao? Cái gì mà sự nhiệt tình với ván trượt còn cao hơn cả lúc cô mới học vậy.
Hà Nguyệt Tâm khắp mặt không đồng tình, Mục Xuyên nếu như lại ngã nữa thì cô sẽ lại càng thấy có lỗi hơn nữa.
Triệu Nghệ bội phục đầy mặt: "Trâu bò thật!Đây mới là đàn ông chứ, bị thương có chút xíu có gì mà phải sợ chứ."
Phương Viên mặt tràn đầy tiếc nuối: "Trước đây tôi chính là sợ té, cho nên mới học lâu như vậy vẫn không thể học được. Nếu như tôi có thể giống anh ấy thì sớm đã học được rồi."
"Tao với mày cược không, tao cược không bao lâu sao thì anh ta sẽ nắm bắt được kỹ xảo, sẽ trượt như tao vậy, căn bản là sẽ không té thêm cái nào nữa."
Phương Viên hứ một tiếng.
Hai người vừa nói xong thì nghe thấy một tiếng bịch, nghe theo tiếng mà nhìn qua. Mục Xuyên mới lên ván trượt không được mấy phút thì đã lặp lại lịch sự ngã ngựa rồi, ngay cả tư thế ngã cũng y chang lúc nãy luôn.
Triệu Nghệ: "......" Cú vả mặt này cũng đến quá nhanh rồi đi, cô mới khoe anh thôi đấy thì anh đã biểu diễn té ngã cho cô xem rồi à.
Hà Nguyệt Tâm hung hăng thở dài một hơi, chạy qua đó, trong lòng có lửa giận, nhưng vẫn không có phát tiết ra, trên người Mục Xuyên có mồ hôi, hô hấp cũng có chút gấp, hai tay chống đất, chân trái cong lên, ủy khuất nhìn cô: "Đau......"
Hà Nguyệt Tâm: "......"
Tạo nghiệt mà!
Thấy biểu cảm trên mặt cô từ tức giận đổi thành có lỗi và lo lắng, Mục Xuyên làm lơ cảm giác đau đớn trên chân, khóe mắt nhịn không được khẽ cong lên.
Anh rất là hưởng thụ mà thở dài một hơi, sân trượt này xây thật tốt mà.
Hà Nguyệt Tâm và Triệu Nghệ Phương Viên coi sân trượt này như căn cứ bí mật của mình, một tuần ít nhất sẽ đến 2 lần, Mục Xuyên thỉnh thoảng cũng sẽ qua đây, có khi nhìn bọn cô chơi, có khi cũng sẽ gia nhập chơi chung.
Chỉ là gần đây anh cả có chút kỳ lạ, kiệm lời hơn rất nhiều, hình như còn mang chút cô đơn.
Hà Nguyệt Tâm không hiểu cho lắm, quan hệ của anh cả và anh tư cũng hòa hoãn rồi, anh tư không còn chọc anh cả giận nữa, bầu không khí trên bàn ăn cũng hòa bình hơn rất nhiều. Cô chỉ coi như là anh cả lo lắng công việc nên cũng không có nghĩ nhiều.
Một chiếc Lamborgini dừng lại trước cửa nhà hàng, Hà Nguyệt Tâm bước xuống xe, Hà Thúy Chi bước xuống từ bên còn lại.
Hai người cùng nhau vào trong nhà hàng, anh cả cuối tuần đợi cô nghỉ thì sẽ dẫn cô đi ăn, Hà Nguyệt Tâm sớm đã quen thành thói rồi.
Đợi vào trong phòng riêng, Mục Xuyên không nhanh không chậm đứng dậy, mắt không dấu vết nhìn Hà Nguyệt Tâm một cái, sau đó đưa tay ra với Hà Thúy Chi: "Nghe danh Hà tổng đã lâu."
Trên mặt Hà Thúy Chi không có biểu cảm dư thừa nào cả, làm lơ bàn tay của Mục Xuyên, đi thẳng ngang qua người anh: "Không cần khách sáo."
Mục Xuyên sớm đã đoán được rồi, anh thu tay lại, ưu nhã ngồi xuống.
Chỉ có Hà Nguyệt Tâm vẫn đầu đầy mây mù, anh cả không phải dẫn cô đi ăn sao, sao Mục Xuyên cũng ở đây vậy?
Hà Thúy Chi kéo ghế cho Hà Nguyệt Tâm, đợi cô ngồi xuống rồi mới nhu hòa giải thích: "Nghe nói Tâm Tâm và Mục tổng là bạn, Mục tổng hình như cũng rất ưu đãi em, anh cả muốn mời Mục tổng ăn cơm, cũng coi như là cảm ơn sự chiếu cố của Mục tổng với em."
Hà Nguyệt Tâm gật đầu, Mục Xuyên đích thực rất chiếu cố cô, tặng cô thư mời, còn cho cô sân trượt để chơi nữa.
Cô còn hại Mục Xuyên bị thương nữa, sau hôm đó, Mục Xuyên lại ngã thêm mấy lần nữa, thuốc bôi vết thương trong hộp y tế cũng sắp dùng hết rồi. Cô thấy có lỗi mấy ngày liền, vô số lần hối hận vì mình muốn dạy Mục Xuyên chơi ván trượt.
Nghĩ tới đây, cô tán đồng gật đầu: "Đúng vậy, nên làm mà." Không những phải cảm ơn mà cô còn phải xin lỗi nữa.
Hà Thúy Chi nghe vậy thì biểu cảm trên mặt đông cứng lại một thoáng, những chuyện mấy ngày nay Mục Xuyên làm để theo đuổi Hà Nguyệt Tâm, anh đều biết rõ hết từ chỗ Lưu Vĩnh. Biết được càng nhiều thì anh càng không thể ngồi yên được. Nếu trễ hơn nữa, em gái sẽ thật sự bị cướp đi mất.
Cho nên hôm nay anh mới mời Mục Xuyên ra.
Mắt anh lóe qua một tia hung tàn, anh muốn để cho Mục Xuyên biết, ở trong lòng Hà Nguyệt Tâm, anh trai sẽ quan trọng bất kì người nào.
Anh nhìn Mục Xuyên một cái, ánh mắt hai người đụng nhau, tia lửa bén nổ tưng bừng.
Hà Nguyệt Tâm không hề hay biết gì về cuộc đấu mắt của hai người họ, cô nhớ đến thương tích trên người Mục Xuyên hôm đó, ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Vết thương của anh đã đỡ chưa?"
Mục Xuyên thấy cô lo lắng thì thu liễm lệ khí trên người mình lại, mắt trở nên nhu hòa hơn: "Đỡ hơn rồi."
Nếu như không phải sợ mình làm quá lộ liễu thì anh còn có thể ngã thêm 100 lần nữa, chỉ cần Hà Nguyệt Tâm nguyện ý dùng ánh mắt lo lắng để nhìn anh.
Tầm mắt anh dừng lại trên mặt Hà Thúy Chi, là anh trai Hà Nguyệt Tâm thì sao chứ?
Người thân chỉ có thể bao vệ Hà Nguyệt Tâm một đoạn đường mà thôi, còn anh có thể bảo vệ cô cả đời.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
31 chương
10 chương
62 chương
259 chương
183 chương
10 chương