Hà Nguyệt Tâm không hề hay biết gì về cách suy nghĩ của hai người họ, thấy anh cả và Mục Xuyên ngồi cùng bàn ăn cơm vẫn là có chút lấy làm lạ.
Phải biết rằng trước đây anh cả rất là có thiên kiến với Mục Xuyên đó, chẳng lẽ thiên kiến của anh cả với Mục Xuyên đã giải trừ rồi sao?1
Trên mặt Mục Xuyên cũng không có biểu cảm gì khác thường cả, chỉ coi như là ăn bữa cờm thôi.1
Đợi đồ ăn được dọn lên rồi, Hà Thúy Chi theo thói quen gắp thức ăn cho Hà Nguyệt Tâm.
Hà Nguyệt Tâm sớm đã quen rồi, đầu cũng chả thèm ngẩng lên, gắp khối thịt Hà Thúy Chi gắp cho bỏ vào miệng.
Động tác của hai người vô cùng thân mật và tự nhiên.
Mục Xuyên: "......"1
Anh ngước mắt lên nhìn hai người họ một cái, rồi lại vô thanh vô thức dời tầm mắt ra chỗ khác.
Nếu như Hà Thúy Chi không phải là anh cả của Hà Nguyệt Tâm thì anh đã sớm lật bàn rồi. Nhưng bất kể trong lòng vẫn có chút khó chịu, anh biết cảm xúc đó gọi là ghen tuông. Anh tự an ủi mình, Hà Thúy Chi chỉ là anh trai mà thôi.
Hà Thúy Chi như chợt nhớ ra Mục Xuyên vẫn còn đang ở bên cạnh, anh nâng ly rượu lên nói: "Tôi phải cảm ơn Mục tổng, Tâm Tâm nhà tôi khoảng thời gian này đã phiền cậu phải chiếu cố rồi," Anh lại quay đầu nói với Hà Nguyệt Tâm, "Tâm Tâm, mau cảm ơn Mục tổng đi."
Hà Nguyệt Tâm ừm một tiếng, cũng không cảm thấy có gì không đúng, hai anh em cùng nhau nâng ly kính Mục Xuyên một ly.
Mục Xuyên: "......"
Bàn tay nâng ly của anh dừng lại trên không trung một lúc mới thhu về. Mùi rượu cũng trở nên có chút đắng rồi.
Hà Thúy Chi gọi Hà Nguyệt Tâm là Tâm Tâm ư? Đây cũng quá thân mật rồi đi, nhìn bộ dạng của hai anh em họ thì chắc tình cảm của họ cũng rất tốt, hai người đều cảm ơn anh, hình như anh là một người ngoài không thể chen vào giữa hai người họ vậy.
Hơn nữa Hà Nguyệt Tâm còn thật sự cùng Hà Thúy Chi cảm ơn anh nữa, cứ như anh và cô rất xa lạ nhau vậy.
Trước giờ anh đều rất biết cách khống chế biểu cảm của mình, nhưng biểu cảm trên mặt anh bây giờ cũng dần mất đi khống chế rồi, sắc mặt cũng không tự chủ được mà âm trầm hơn rất nhiều.
Mục Xuyên nhếch mép cười nói: "Không cần cảm ơn đâu, tôi và Tâm Tâm vốn là bạn của nhau, đây là điều nên làm thôi."
Nghe thấy Mục Xuyên cũng gọi Hà Nguyệt Tâm là Tâm Tâm, động tác nhấp rượu của Hà Thúy Chi khựng lại, mắt nhìn xẹt qua mặt Mục Xuyên, không có nói gì.
Hà Nguyệt Tâm cũng nghe thấy tiếng Tâm Tâm đó, nhưng người gọi cô là Tâm Tâm quá nhiều rồi, bốn người anh trai, và cả những người bạn thân thiết bao gồm Phương Viên, Triệu Nghệ đều gọi cô như vậy. Mục Xuyên gọi cô như vậy cũng đại biểu một loại thân thiết.
Cô nở nụ cười tươi với Mục Xuyên, biểu thị ngầm chấp nhận.
Ý cười trên mặt Mục Xuyên càng lớn hơn, sự u sầu hồi nãy giờ đây là bay biến không còn tăm hơi nào cả.
Hà Thúy Chi: "......"
Anh biết em gái anh đẹp gái, cho dù là trong giới hào môn thì nhan sắc cũng thuộc hạng nhất nhì, đẹp như vậy làm sao có thể tùy ý cười với thằng đàn ông khác chứ?
Hai đầu lông mày cũng anh nhăn như mấy ông già cổ hủ vậy. Về nhà nhất định phải nói rõ quan hệ lợi hại trong này với Hà Nguyệt Tâm mới được.
Hà Thúy Chi cười rất là xa cách: "Nói đến chiếu cố, cậu cũng quá khách sáo rồi, thế nhưng còn cố tình xây riêng một cái sân trượt ván cho em gái tôi chơi nữa, người không biết còn tưởng rằng có ý đồ gì nữa."
Động tác của Mục Xuyên và Hà Nguyệt Tâm đồng thời khựng lại, trên mặt Hà Nguyệt Tâm tràn đầy kinh ngạc, không phải nói là sân trượt đó đã bị bỏ hoang rồi sao, tại sao anh cả lại nói là Mục Xuyên xây lên cho cô chơi chứ?
Hà Nguyệt Tâm nói: "Anh cả, anh hiểu lầm rồi, sân trượt đó là cũng Mục Xuyên không sai, nhưng chỗ đó đã bị bỏ phí rồi mà."
Hà Thúy Chi yêu thương xoa đầu cô, liếc nhìn Mục Xuyên đang không nói câu nào cả: "Sân trượt đó tháng trước mới bắt đầu tu sửa, hao phí nhân công và vật liệu với số lượng lớn, dùng đều vật liệu tốt nhất, cho nên mới có tháng hoàn công trong thời gian nửa tháng. Mới chỉ xây xong mấy ngày thôi, sao lại có thể là chỗ bỏ hoang được chứ?"
Hà Nguyệt Tâm cắn môi, nhìn về phía Mục Xuyên, Mục Xuyên và Bồi Nghị hợp mưu gạt cô sao? Xây một cái sân trượt lớn chỉ là vì để cô chơi thôi sao? Mục Xuyên rốt cuộc là có ý gì đây?
Mục Xuyên đặt dao nĩa xuống, tư thái ưu nhã lau khóe miệng, không nóng không vội nói: "Sân trượt đúng là mới hoàn công vào khoảng thời gian trước, vốn muốn đưa vào kinh doanh, nhưng có một chỗ xảy ra chút vấn đề, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào khai trương được, đúng lúc Tâm Tâm cũng thích chơi lướt ván, tôi chỉ mượn hoa hiến phật thôi. Đây chỉ là cách tôi kết giao bạn bè. Nếu như chuyện này khiến cho hai người hiểu lầm thì đó là do sơ sót của tôi."
Nếu như Hà Nguyệt Tâm biết anh đang theo đuổi em ấy thì với tính cách không muốn nhận ân huệ của người khác, cũng sợ nhận ân tình của người khác của Hà Nguyệt Tâm thì sẽ lập tức vạch rõ ranh giới với anh mất. Đây không phải là điều anh muốn thấy.
Hà Nguyệt Tâm nghĩ tới chuyện gì đó, trầm ngâm gật đầu. Cũng đúng, khẳng định là vốn muốn mở ra để kinh doanh mà, lại nói Mục Xuyên chuyên môn xây riêng một sân trượt cho cô chơi, chuyện này cũng quá hoang đường quá đi mất.
Hà Thúy Chi cười nhẹ một tiếng: "......Phải vậy không."
Hà Thúy Chi ngước mắt nhìn Lý Nham một cái, Lý Nham hiểu ý, lập tức tiến về phía trước lôi tập chi phiếu ra: "Nhưng mà, nhà họ Hà của chúng tôi từ trước tới nay không thiếu nợ ân tình ai cả, Tâm Tâm đích thực thích chơi lướt ván, nhưng thứ như sân trượt như vậy, nhà họ Hà tự mình cũng có thể xây được. Lại nói chuyện này nếu truyền ra ngoài bị người ngoài hiểu lầm thì không tốt lắm, để đảm bảo thì Mục tổng có thể nào nhịn đau từ bỏ thứ mình yêu thích, bán lại sân trượt cho tôi không?"
"Đây là giá tôi tự thẩm định, chỉ nhiều không ít, Mục tổng chắc là sẽ hài lòng." Hà Thúy Chi viết một loạt số 0 trên chi phiếu, sau đó đẩy tập chi phiếu về phía Mục Xuyên.
Trong mắt Mục Xuyên không có chút ý cười nào, ý của Hà Thúy Chi đã rất rõ rồi, không muốn để cho Hà Nguyệt Tâm thiếu anh, muốn anh và Hà Nguyệt Tâm vạch rõ ranh giới.
Nhưng đây là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Mục Xuyên nhìn cũng không thèm nhìn tập chi phiếu, trong mắt tràn đầy ý lạnh: "Tâm Tâm là bạn của tôi, em ấy muốn chơi thì đến chơi, tôi tùy thời đều hoan nghênh. Nếu đã là bạn thì lại sợ người khác hiểu lầm gì chứ, lại nói nếu như dựa theo cách nói của Hà tổng thì em ây đi đến đâu, Hà tổng có phải đều sẽ mua lại nơi đó luôn không?"
Lời nói của Mục Xuyên cũng nhiễm mùi thuốc súng rồi, hai người yên lặng nhìn nhau, không nhường nhau bước nào cả.
Hà Nguyệt Tâm sớm đã ngừng việc ăn lại rồi, nhìn qua nhìn lại 2 người có chút ngu người.
Anh cả......đây là tính ép mua ép bán à, Mục Xuyên không đồng ý bán sân trượt cũng là chuyện thường tình, hai bên nhìn và nghe đều có lý cả, cô nên đứng về phía ai đây?
Hà Thúy Chi cười với vẻ khó hiểu, phá vỡ trầm mặc trước: "Là tôi đã coi nhẹ Mục tổng rồi."
Mục Xuyên vừa tặng thư mời, lại mua kim cương, bây giờ còn xây sân trượt cho Hà Nguyệt Tâm chơi nữa, loại kịch theo đuổi phụ nữ trong giới hào môn như vậy anh đã thấy nhiều rồi. Quý công tử hào môn ai cũng mũi hếch thẳng lên trời, anh tưởng rằng nếu anh ra mặt, ở trước mặt Mục Xuyên ám chỉ nhà họ Hà không muốn có tiếp xúc gì với nó, dựa vào lòng tự tôn cao ngạo của quý công tử hào môn, khẳng định là sẽ không lại cúi đầu lấy lòng nhà họ Hà nữa.
Nhà họ Hà là hào môn, nhưng nhà họ Mục càng là hào môn đỉnh cấp, còn là loại độc nhất vô nhị nữa.
Với thân phận như Mục Xuyên thì làm sao có thể chịu được sự ô nhục này chứ.
Ai biết được Mục Xuyên thế nhưng lại chịu được, còn không có một chút lùi bước nào nữa.
Tay cầm dao nĩa của anh không tự giác mà dùng sức thêm, anh thật sự nổi giận rồi.
Tiếp sau đó hai người không còn thảo luận về vấn đề này nữa, bầu không khí trên bàn ăn cũng được hòa hoãn đi nhiều, Hà Nguyệt Tâm âm thầm thở phào một hơi, cô còn tưởng rằng hai người đều nhìn đối phương không thuận mắt, xém tí là bay vào oánh nhau luôn rồi chứ.
Bây giờ nhìn hai người tương kính như bân như vậy thì cô có thể yên tâm tiếp tục ăn cơm rồi.
Đợi ăn xong Hà Thúy Chi kêu Hà Nguyệt Tâm lên xe còn mình lại không có ý lên xe.
Hà Nguyệt Tâm í lên một tiếng: "Anh cả, còn anh thì sao, anh không về nhà sao?"
Hà Thúy Chi quét mắt nhìn Mục Xuyên đang đứng bên cạnh một cái, sau đó dịu dàng nói với Hà Nguyệt Tâm: "Anh cả còn có chút công vụ phải xử lý, phải về công ty một chuyến, em cứ về trước đi, đừng học bài trễ quá đó, ngoan."
Hà Nguyệt Tâm ngoan ngoãn dạ một tiếng, còn không quên vẫy tay chào Mục Xuyên nữa.
Cái mặt không chút biểu cảm của Mục Xuyên lúc này mới có chút thần sắc khác, anh cười lại với cô một cái.
Đợi xe chở Hà Nguyệt Tâm đi xa rồi, sắc mặt hai người gần như cùng lúc lạnh đi ngay, không hẹn mà gặp cùng quay lại phòng riêng hồi nãy.
Cửa vừa đóng thì Hà Thúy Chi liền nắm cổ áo Mục Xuyên ép cả người anh đè lên tường vang lên một tiếng ầm.
Trên mặt Hà Thúy Chi không còn vẻ dịu dàng và ôn hòa hằng ngày thay vào đó là vẻ hung ác: "Em gái tôi khác với mấy danh viện hào môn khác, cậu hãy dẹp ngay những ý đồ bậy bạ đó đi, tránh xa em gái tôi ra! Nếu không tôi không ngại đánh cho cậu vào bệnh viện đoàn tụ với ba cậu đâu!"
Mục Xuyên không hề phản kháng lại, cũng sớm đã đoán được Hà Thúy Chi sẽ làm vậy rồi, anh bị lực tay của Hà Thúy Chi làm tới có chút thở không ra hơi, hai người đều không có để thư ký vào chung.
Anh cười nhẹ một tiếng: "Thì ra một Hà Thúy Chi ôn nhã thế nhưng cũng sẽ động tay động chân."
Nếu như là bình thường, có người dám đụng đến một cọng lông tơ của anh, thì bây giờ người đó sớm đã nằm thẳng cẳng dưới đất rồi.
Bữa cơm hồi nãy ăn tới ăn đích thực là có chút không vui, ở trong lòng Hà Nguyệt Tâm, người anh cả Hà Thúy Chi rõ ràng là quan trọng hơn. Cô tin tưởng Hà Thúy Chi, ỷ lại Hà Thúy Chi, còn anh chỉ là một người bạn bình thường mà cô mới quen thôi.
Thời gian của một bữa cơm, đủ để khiến anh nghĩ thông rồi.
Tuy rằng trong lòng anh không thoải mái, nhưng Hà Nguyệt Tâm tôn trọng Hà Thúy Chi, vậy thì anh cũng sẽ làm như cô. Anh cả của Hà Nguyệt Tâm cũng chính là anh cả của anh. Cho nên anh hoàn toàn không nghĩ tới việc phải phản kháng, cho dù Hà Thúy Chi có động tay cũng vậy.
Gân xanh nổi đầy trên trán Hà Thúy Chi, nhìn cứ như tu la "Cho nên lời tôi nói cậu đã nghe rõ chưa? Nếu cậu nói cậu vẫn chưa nghe rõ thì hôm nay cậu đừng mong có thể bước ra khỏi cánh cửa này!"
Mục Xuyên cười khổ một tiếng, nhìn thẳng vào mắt Hà Thúy Chi nói: "Em......20 tuổi, bên người chưa bao giờ có người phụ nữ nào cả. Những thứ này anh đều có thể tra ra được."
Hà Thúy Chi híp mắt lại: "Cho nên?"
Mục Xuyên có chút không được tự nhiên nói: "Cho nên......đây là lần đầu tiên em theo đuổi con gái. Nếu như không phải đã chuẩn bị đủ mọi thứ, chuẩn bị tốt thừa nhận mọi hậu quả thì em sẽ không ngang nhiên hành động rồi."
Hà Thúy Chi: "......" Từ những tư liệu mà anh có được cũng xác thực là vậy, Mục Xuyên thậm chí ngay cả tin đồn hoa đào cũng không có nữa, thậm chí còn có không ít người đoán có phải là xu hướng tình dục của Mục Xuyên có vấn đề không, nếu không thì tại sao ngay cả một người phụ nữ làm ấm giường cũng không có.
Mục Xuyên cảm giác lực siết trên cổ đã giảm nhẹ rất nhiều, anh thở dốc một hơi, nói tiếp: "Ở trong mắt em, Hà Nguyệt Tâm không phải là loại con gái tham hư vinh quyền lực trong giới hào môn, em ấy khác với tất cả mọi con gái khác. Em là thật lòng muốn theo đuổi em ấy, chưa bao giờ thật lòng như bây giờ cả."
Thần sắc trên mặt Hà Thúy Chi trở nên phức tạp, anh sẽ không chỉ dựa vào những lời nói suông của Mục Xuyên mà tin nó được, có một số đàn ông chính là biết nói lời mật ngọt.
Anh xác thực muốn Hà Nguyệt Tâm ở lại nhà thêm mấy năm nữa, nhưng bình thường nam sinh nữ sinh đều sẽ yêu sớm, bây giờ Hà Nguyệt Tâm vẫn chưa hẹn hò với ai bao giờ cả, đã coi như là hiếm hoi rồi. Nếu như Hà Nguyệt Tâm thật sự thích ai, chẳng lẽ anh còn thật sự đi gậy đánh uyên ương à? Ở trong lòng anh, hỉ nộ buồn vui của Hà Nguyệt Tâm mới là quan trọng nhất. Đương nhiên nếu như Hà Nguyệt Tâm không thích thì lại là chuyện hoàn toàn khác rồi.
Cho nên anh chỉ có thể đánh giá trước thay cho em gái thôi, những thứ còn lại đều do mình em gái quyết định cả.
Hà Thúy Chi trầm giọng nói: "Cậu làm sao chứng minh được?"
Ánh mắt của Mục Xuyên không hề đảo qua đảo lại, anh khai hết tất cả những lời mà anh đã sớm chuẩn bị trước: "Nếu như em và Tâm Tâm có thể ở bên nhau, tất cả những gì của nhà họ Mục đều sẽ thuộc về một mình em ấy, bao gồm cả tất cả tài sản dưới tên của em, nếu như em có đối xử tồi tệ với em ấy thì em sẽ tay trắng ra đi."
Hà Thúy Chi: "......"
Lời thề này có hơi nặng rồi. Nhà họ Mục có gia tài như thế nào cơ chứ, Mục Xuyên thế nhưng đều có thể đành lòng từ bỏ hết ư?
Tay trắng rời khỏi, lời này không phải nói chơi là được đâu.
Đối xử tệ bạc liền tay trắng rời đi, Mục Xuyên có lòng tin với tình cảm của mình với Hà Nguyệt Tâm vậy ư?
Lệ khí trên mặt Hà Thúy Chi thu liễm hơn một chút, nhiều thêm chút quỷ dị trên mặt.
Anh cười lạnh một tiếng: "Nếu như cậu và Tâm Tâm bên nhau? Tâm Tâm có thích cậu hay không còn chưa biết được đâu."
Mục Xuyên đột nhiên được thả ra, áo sơ mi nhăn nhúm lại thành một đoàn, anh cũng không quan tâm, nghe Hà Thúy Chi nói vậy thì nở nụ cười khổ, anh nhỏ giọng nói: "Cho nên em sẽ cố gắng khiến cho em ấy thích em......nhưng nếu như em ấy không thích em thì em cũng sẽ không ép em ấy, tất cả đều tùy thuộc vào em ấy cả......"
Càng nói về sau thì càng nặng mùi đắng chát.
Một trong những điểm mà Hà Thúy Chi lo lắng là nếu như Hà Nguyệt Tâm vô ý tiếp nhận ý tốt của Mục Xuyên, sau này muốn từ chối Mục Xuyên thì mặt mũi của Mục Xuyên mất hết sau đó bám dính lấy em ấy, thậm chí là triển khai báo thù Hà Nguyệt Tâm thì Hà Nguyệt Tâm phải ứng phó như thế nào đây.
Bây giờ xem ra, Mục Xuyên không phải là loại tiểu nhân đó, hơn nữa tất cả còn tùy Hà Nguyệt Tâm làm chủ nữa.
Hà Thúy Chi xoa xoa cổ tay mình, hồi nãy dùng sức dữ quá nên bây giờ có chút đau nhức: "Tốt nhất là sẽ như những lời cậu nói."
Mục Xuyên đứng thẳng người dậy, chỉnh lại quần áo của mình: "Anh sẽ thấy được thành ý của em. Qua mấy ngày nữa Tập đoàn Hà thị sẽ nhận được hợp tác từ thị trường nước ngoài, anh có thể chuẩn bị thật tốt trước."
Lửa giận của Hà Thúy Chi lập tức bùng nổ, giọng nói cũng vô thức nâng cao lên: "......Cậu có ý gì đây, cậu tưởng rằng tôi sẽ vì lợi ích mà bán em gái sao?"
Sản nghiệp chủ yếu của nhà họ Hà đều ở trong nước, nhưng thị trường nước ngoài vẫn là một mảng trống không, cho nên anh vẫn đang tìm cơ hội để mở ra thị trường nước ngoài, nhưng vẫn chưa tìm được cách.
Nhưng có cho anh thêm 100 cơ hội mở ra thị trường nước ngoài, thì anh cũng sẽ không đem em gái ra đổi.
Mục Xuyên cười nói: "Không, anh hiểu lầm rồi."
Anh nhỏ giọng nói: "Em muốn dùng đó để mua một quyền lợi có thể làm bạn với em ấy."
Hà Thúy Chi: "......"
Đầu óc người này bị hư rồi sao? Hai người họ không phải đã là bạn rồi sao? Còn mua cái quần gì nữa!
Anh nhịn không được mà nói tục bằng những lời mà Hà Lộ Từ hay treo trên miệng.
Hôm nay thật sự là một ngày khiêu chiến cực hạn của anh mà.
Mục Xuyên thản nhiên nói: "Còn có một nguyên nhân nữa, ở trong lòng em, anh trai của Tâm Tâm, cũng chính là anh trai của em."
Đương nhiên là lợi ích có thể cho nhà họ Hà thì cho thôi, đồ tốt thì phải chia người nhà trước chứ.
Hà Thúy Chi hít sâu một hơi, gân xanh trên trán lại bắt đầu nổi lên rồi: "Cậu nói lại lần nữa, ai là anh cậu, cậu tin tôi đập bể đầu cậu không?"+
Mục Xuyên ngoan ngoãn kêu: "Anh cả."8
Hà Thúy Chi: "......"
Tạo nghiệt mà, anh sắp trào máu não rồi.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
155 chương
75 chương
34 chương
115 chương
10 chương
11 chương
10 chương