Sáp Huyết

Chương 214 : Ác chiến (2)

Vó ngựa khẩn cấp, quân tình như hỏa, Quách Tuân đang trên đường chạy tới Duyên Châu. Sáng sớm sương trắng ngập đầy, bầu trời u ám, trong thiên địa cũng tràn ngập mây đen mù sương khó có thể đuổi đi. Lòng Quách Tuân còn lạnh hơn tuyết, trại Kim Minh bị phá, tất cả quân Tống ở dọc biên ải sau khi nhận được tin tức đều toàn lực đi cứu viện thành Duyên Châu. Trong trại Kim Minh thành Duyên Châu có Phạm Ung! Trại Kim Minh bị phá, thành Duyên Châu không thể mất được! Quách Tuân nóng vội trên đường đi vẫn nghĩ đến một sự kiện, Hương Ba Lạp đã có manh mối, sau việc này cần phải đi tìm Địch Thanh để thảo luận việc tìm kiếm Hương Ba Lạp. Nhưng lúc này lấy việc cứu viện Duyên Châu là chính. Phía trước có du kỵ bẩm báo: -Quách đại nhân, Lưu Bình đại nhân đang lĩnh quân tạm nghỉ tại trấn Liễu Đại cách ba mươi dặm, biết Quách đại nhân đến liền mời đại nhân đến đó hội hợp. Quách Tuân hơi nhíu mày, quay sang nhìn quân sĩ đang mệt mỏi, gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ: “Lưu Bình cũng tới cứu viện Duyên Châu rồi, không biết nơi khác thế nào?” Hóa ra Nguyên Hạo lại xâm phạm tây bắc khiến các quân dọc biên ải trước sau vẫn chung lòng trợ giúp. Quách Tuân hiệp trợ bảo vệ tuyến phía tây Duyên Châu, đồng thời trợ giúp Bảo An Quân. Lưu Binh là Phó Đô Bộ Thự Khánh Châu cùng Phó Đô Bộ Thự Phu Châu Thạch Nguyên Tôn đi trợ giúp Thổ Môn.Các tướng đều có chức trách yêu cầu chặn quân Đảng Hạng ở biên giới nước Tống. Nhưng các tướng đều ở tiền tuyến, trại Kim Minh ở hậu phương lại bị phá, Duyên Châu báo nguy, điều này khiến mọi người giật mình đồng thời không thể không quay lại cứu viện. Vì sao trại Kim Minh bị phá? Trong lòng mọi ngời đều nghi hoặc suy đoán, Quách Tuân cũng không ngoại lệ. Hành quân trên tuyết gian nan hơn so với ngày thường. Khi Quách Tuân mang binh đuổi tới trấn Đại Liễu thì lập tức cho toàn bộ thủ hạ nghỉ ngơi, còn mình đi gặp Lưu Bình trước. Bên trong quân trướng, sắc mặt Lưu Bình nghiêm nghị, nhưng sau khi nhìn thấy Quách Tuân đến thì có chút vui mừng nói: - Quách Tuân, ngươi đã đến rồi, tốt lắm. Lưu Bình sớm biết Quách Tuân dũng mãnh, trước sau vẫn cho rằng không duyên để gặp, nên lúc này gặp Quách Tuân long hành hổ bộ, nước sâu núi cao, trong lòng thầm than: “ quả nhiên là một hảo hán.” Sau khi Quách Tuân tiến vào trong trướng đã nhìn thấy không ít tướng lĩnh trong đó như Phó Đô Bộ Thự Phu Châu Thạch Nguyên Tôn, Tuần Kiểm Vạn Sĩ Chính Duyên Châu, Đô Giám Phu Châu Hoàng Đức Hòa. Quách Tuân ở biên thùy khá lâu nên cũng biết hết những người này. Điều khiến Quách Tuân không ngờ chính là Vương Tín cũng ở đây. Vương Tín vốn là Tiền điện thị vệ, trước kia có quan hệ khá tốt với Quách Tuân, y vốn trấn thủ tại thành Khảo Lão tại Bảo An Quân, còn Quách Tuân thì trấn thủ tại phía tây. Nhưng hiện tại Vương Tín lại tới trấn Đại Liễu trước Quách Tuân cũng khiến Quách Tuân rất bất ngờ. Quách Tuân hỏi: -Vương Tín, sao ngươi lại tới sớm vậy? Vương Tín thấy Quách Tuân cũng kinh ngạc: - Hai ngày trước ta nhận được tin trại Kim Minh bị chiếm đóng, nên lập tức từ trong thành điều động ngàn người tới trợ giúp Duyên Châu. Quách huynh...ngươi... Quách Tuân cau mày, sau một lúc lâu mới nói: - Kỳ lạ, tại sao một ngày trước ta mới nhận được tin tức? Không có lý do gì ngươi lại nhận được tin sớm hơn ta? Vương Tín đã suy nghĩ vấn đề này, thầm nghĩ Quách Tuân nói rất đúng, vì sao Quách Tuân ở gần Duyên Châu hơn mà lại nhận được tin tức muộn nhất? Lưu Bình ở bên cạnh nói: - Ranh giới giao binh rất nhiều biến cố. Chẳng phải ta với Thạch đại nhân biết tin tức sớm nhất sao? Nói không chừng...người truyền tin cho Quách đại nhân lúc trên đường đi đã gặp trắc trở rồi. Quách Tuân lại càng thấy kỳ lạ, không đợi hắn nói, Lưu Bình đã nói tiếp: - Quách Tuân, ngươi dẫn theo bao nhiêu binh mã tới đây? Quách Tuân trả lời: - Chưa tới hai ngàn. Lưu Bình gật đầu nói: - Hiện giờ chúng ta tụ tập năm lộ binh mã, đã có hơn vạn binh mã rồi, thanh thế rất lớn. Các tướng lĩnh đang lo lắng đều lộ vẻ vui mừng. Chỉ có Quách Tuân nói: - Lưu đại nhân, quân ta chỉ có hơn vạn binh mã, mà quân tình Duyên Châu lúc này như nào? Thạch Tôn Nguyên cười nói: - Tốc độ cứu viện của chúng ta cực nhanh, lúc này cũng không biết tình hình địch tại Duyên Châu. Mấy canh giờ trước, Phạm Tri Châu còn có thủ dụ đưa tới là hắn ở tại cửa Đông Duyên Châu chờ đợi chúng ta mỏi mòn con mắt. Tuy nhiên Phạm Tri Châu đề phòng gian tế nhân cơ hội đột nhập vào thành nên yêu cầu ta chia quân đi vào, năm mươi người một đội đi vào thành Duyên Châu, hiện giờ đã phái ra ba mươi đội rồi. Quách Tuân kinh ngạc nói: - Sao Phạm Tri châu lại có mệnh lệnh quái lạ này? Ai đã tới truyền lệnh? Người truyền lệnh đâu? Hắn hỏi liên tiếp ba câu làm Thạch Nguyên Tôn có chút không vui: - Quách Tuân, ngươi có ý gì? Đây là mệnh lệnh của Phạm Tri Châu và Hạ Đô Bộ Thư cùng liên hợp, ngươi nghi ngờ sao? Quách Tuân thấy trên mặt Lưu Bình cũng lộ vẻ không vui, tuy biết mình chỉ là Tuần Kiểm nhưng nghi ngờ cấp trên là điều tối kỵ trong dụng binh triều Tống. Đại Tống lấy văn chế võ, mệnh lệnh quan trên phải chấp hành vô điều kiện, không bằng và không giống tạo phản. Thấy vẻ mặt mọi người khác nhau, Quách Tuân cũng không lùi bước, dứt khoát nói: - Lưu đại nhân, Thạch đại nhân, tuy nói cứu binh như cứu hỏa, nhưng cũng không liều lĩnh lấy cớ khinh tiến. Đô Giám Hoàng Đức Hòa đứng bên cười lạnh: - Đô Tuần Kiểm, ngươi nói là hai vị đại nhân Lưu, thạch khinh tiến sao, hay là cho rằng Phạm Tri châu và Hạ Đô Bộ Thự liều lĩnh? Quách Tuân ngang nhiên nói: - Hoàng Đô Giám, chỉ là Quách mỗ thấy việc truyền lệnh có chút kỳ lạ, nghĩ rằng quân Đảng Hạng có thể phá trại Kim Minh thực lực không thể bỏ qua. Binh lực này trước mắt ẩn thân nơi nào, chúng ta còn chưa biết được nên không thể không phòng! Tuy lúc này quân ta có hơn vạn binh lực, nhưng lặn lội đường xa, binh lực mỏi mệt, nếu tiếp tục phân tán hành quân, chẳng phải dễ dàng khiến người ta tiêu diệt từng bộ phận sao? Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng rõ ràng là nghi ngờ tính chính xác quân lệnh của Phạm Ung. Lưu Bình như rơi vào trầm tư, Thạch Nguyên Tôn nói tiếp: - Nhưng quân lệnh khẩn cấp, sao chúng ta không thể nghe theo? Nếu Phạm Tri châu có trách tội, chỉ sợ không ai đảm đương nổi. Mặc Kỳ Chính, Hoàng Đức Hòa cùng tỏ ra thừa nhận. Quách Tuân cả giận nói: - Tình huống như vậy cần phải lấy tính mạng của binh sĩ làm trọng… Hắn vốn định nói: “Nhưng Thạch Nguyên Tôn ngươi lúc này chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm”. Nhưng nghĩ nghĩ, hiện giờ điều nên làm là đồng tâm hiệp lực, không nên tranh chấp, nên giọng điệu dịu đi: - Lưu đại nhân, Thạch đại nhân, ta cho rằng không nên phân tán binh mã, không bằng toàn quân cùng đến Duyên Châu, nếu có trách tội, Quách mỗ một mình lãnh trách nhiệm. Lưu Bình đang đắn đo, bên ngoài trướng vải có người xông vào nói: - Phụ thân …không hay rồi. Người nọ tuổi còn trẻ, tư thế oai hùng bừng bừng, là Lưu Nghi Tôn, con trai của Lưu Bình, lần này theo Lưu Bình hành quân đến đây. Lưu Bình giận giữ nói với Lưu Nghi Tôn: - Chuyện gì kinh hoảng? Phải gọi là đại nhân! Lưu Nghi Tôn biết phụ thân nghiêm khắc, cuống quít sửa lời nói: - Lưu đại nhân, người đưa tin kia không thấy. Hiện giờ chúng ta phái ra hơn ba mươi đội binh mã, nhưng vẫn chưa có tin trở về. Mọi người đều kinh sợ, sắc mặt Lưu Bình cũng thay đổi, tay áo không gió mà bay, kích động. Vương Tín vẫn trầm mặc, nghe vậy nói: - Lưu đại nhân, chỉ sợ phía bên Duyên Châu kia thật sự có vấn đề! Trong lòng Lưu Bình không phải là không nghĩ vậy. Phạm Ung truyền lệnh, lệnh cho ông đi trước, trong lòng Lưu Bình vốn cũng vô cùng nghi hoặc nhưng nghĩ dù sao chức quan Phạm Ung cũng lớn nhất ở Tây Bắc, lệnh của Phạm Ung, ai cũng phải nghe! Ông ngẫm nghĩ, lại phái vài binh sĩ sau khi tới Duyên Châu rồi lập tức phi ngựa nhanh trở về bẩm báo lại tình hình kia. Không ngờ gần hai ngàn người được phái đi lại như đá ném vào biển rộng không hề có tin tức gì. Hiện giờ người đưa tin kia cũng không thấy, việc này cũng rất kỳ lạ. Phạm Tri châu tuyệt đối sẽ không hại người một nhà, chẳng lẽ..thủ dụ kia là ngụy tạo? Lưu Bình khó mà tin được, cũng không có cách giải thích nào khác. Lúc trước ông đã cẩn thận kiểm tra thủ dụ rồi, thấy ám ký quân đội trên thủ dụ phù hợp thì mới tin tưởng người đưa tin. Chẳng lẽ thủ dụ này là giả? Nhưng ai có thể trăm phương ngàn kế giả mạo ra công văn này? Tim Lưu Binh nảy lên, cảm giác như sa vào tấm lưới lớn mà không nhìn ra nguy cơ là ở đâu. Thấy mọi người bàng hoàng, Quách Tuân nói: - Chỉ sợ phía trước có mai phục... Mặc Kỳ Chính run giọng nói: - Chẳng lẽ nói.. những người phái ra trước đó đã… Y không dám nói tiếp, trong mắt tràn đầy kinh hãi nhưng ai cũng hiểu được ngụ ý trong đó.