Sáp Huyết

Chương 213 : Ác chiến (1)

Lúc Vương Kế Nguyên ở dưới giường đã nghe Bồ Đề Vương nói nhưng vẫn luôn không tin, cha con Hạ gia được triều đình trọng dụng, vì sao phải làm vậy. Do dự một lúc nói: - Ta sẽ cẩn thận, ngươi cũng để ý! Cát Chấn Viễn gật gật đầu, ra khỏi Bình Viễn chạy như điên về hướng Thanh Giản Thành, chỉ hy vọng có thể sớm quay lại Thanh Giản Thành, nhưng tới được Thanh Giản Thành rồi có thể cứu được tính mạng Địch Thanh không? Trong lòng Cát Chấn Viễn không chắc. Mới ra khỏi trại Bình Viễn hơn mười dặm, đột nhiên có một xe ngựa đối diện đi tới, xe ngựa kia có một con ngựa già lôi kéo đi lại trong tuyết. Lúc này là sáng sớm chưa rõ hẳn. Cát Chấn Viễn vô cùng kỳ lạ, thời tiết chết tiệt như này, lại vào lúc này sao có người lại cản đường mình thế. Có thể thấy người đánh xe ngựa kia là một trưởng giả nên cuối cùng vẫn phải giảm tốc độ, đường kia cũng không quá rộng, gã không muốn vì cứu ĐỊch Thanh mà đâm chết lão già kia. Lão già kia thấy Cát Chấn Viễn nhường đường, nói lời cảm tạ rồi mới giục ngựa đi, không ngờ trong xe có một thanh âm lặng như băng: - Địch Thanh bị thương? Thanh âm kia tuy lạnh lùng nhưng rõ ràng là của nữ nhân.Cát Chất Viễn nghe được như sấm nổ bên tại đánh thẳng vào đỉnh đầu, không kìm nổi ghìm ngựa lại. Gã không biết sao đối phương lại đoán được Địch Thanh ở trong xe, càng không biết người kia sao đoán được Địch Thanh bị thương, chẳng lẽ người đó là cùng phe với Bồ Đề Vương? Nhưng Bồ Đề Vương đã chết, xe ngựa này lại từ phía đông chạy tới, Cát Chấn Viễn đã liên tục giục ngựa chạy như bay, người trong xe ngựa kia tuyệt đối không biết sự việc xảy ra ở trại Bình Viễn, nhưng nếu là như vậy, nữ tử trong xe kia sao đoán được Địch Thanh bị thương? Cát Chấn Viễn nghĩ mãi mà không ra, cho nên mới cứ chần chừ chưa đi. Nữ tử kia khẽ thở dài, đột nhiên nói: - Địch Thanh bị thương rất nặng, dù là chạy về kịp Thanh Giản Thành, chỉ e cũng không có ai chữa trị được. Cát Chấn Viễn lạ lùng hỏi: - Cô nương...sao ngươi biết? Tiếng nữ tử trong xe hờ hững nói: - Ta biết. Trong xe yên lặng như tuyết, ngoài xe tuyết rơi không tiếng động. Trong thiên địa dường như tràn ngập sự quỷ dị khiến Cát Chấn Viễn lo sợ trong lòng. Không biết qua bao lâu, trong đầu Cát Chấn Viễn chợt lóe lên, ha ha nói: - Cô nương...vậy ngươi có thể cứu Chỉ huy sứ đúng không? Dù Cát Chấn Viễn chưa nhìn thấy dung nhan nữ tử kia, nhưng trong trực giác tin rằng nữ tử kia có thần thông. Nữ tử kia lãnh đạm nói: - Có thể. Cát Chấn Viễn đột ngột nhảy xuống, quỳ xuống đất dập đầu nói: - Xin cô nương hãy cứu mạng Địch chỉ huy, Cát Chấn Viễn sẽ ghi nhớ đại ơn đại đức của cô nương. Nữ tử kia nói: - Ta cần ngươi ghi nhớ để làm gì? Cát Chấn Viễn sửng sốt, cảm giác ý tứ của cô gái này vô cùng xa xôi, trong lúc nhất thời không biết làm như nào cho phải. Gã thấy Địch Thanh trọng thương bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, hận không thể lấy thân thay thế, cái gì cũng có thể thử khi đã tuyệt vọng. Lúc này chưa chắc Địch Thanh đã chịu đựng được để quay về Thanh Giản Thành, bởi vậy gã sao chịu bỏ qua cơ hội trước mắt này? Cát Chấn Viễn còn đang định cầu xin thêm, thì nữ tử kia nói: - Ta có thể cứu Địch Thanh, nhưng ngươi phải đồng ý một điều kiện với ta. Cát Chấn Viễn mừng rỡ: - Ngươi nói đi, ngàn vạn điều kiện ta cũng đồng ý với ngươi. Nữ tử kia thản nhiên nói: - Ngươi muốn ta cứu Địch Thanh, vậy hãy để ta đưa hắn đi. Còn đi đâu, ngươi không được hỏi. Ngươi có đồng ý điều kiện đó của ta không? Cát Chấn Viễn ngơ ngẩn, không ngờ cô gái kia lại đề xuất ra điều kiện quái dị như này, trong lúc nhất thời không biết quyết định thế nào... Đột nhiên một cánh tay trắng muốt vươn ra từ trong xe, cánh tay kia còn trắng hơn tuyết, Cát Chấn Viễn nhìn thấy thì tràn đầy đề phòng, nhưng cánh tay kia chỉ nhẹ nhàng mở ra, trong lòng bàn tay là một viên đá. Trong viên đá trắng muốt kia tỏa ra quầng sáng xanh, giống như đom đóm lập lòe vào mùa hè tại ngoại thành, trong đêm tuyết càng lạnh lẽo quỷ dị. Nữ tử kia khẽ nói: - Cát Chấn Viễn, ngươi còn nhớ ta không? Cát Chấn Viễn nhìn thấy viên đá kia, sắc mặt biến đổi lớn, khàn giọng nói: - Là ngươi? Trong mắt gã tràn đầy sự khó tin và kinh hãi, thân hình run lên. Dù viên đá kia rất không tầm thương nhưng dù gì cũng chỉ là viên đá, Cát Chấn Viễn nhìn thấy nó sao lại kinh hãi như vậy?