Sao Phải Quá Đa Tình
Chương 30
Vào ngày Nữ sinh của khoa, các nam sinh mời nữ sinh ăn cơm, còn bàn bạc với nhau mua quà tặng ký túc xá nữ, trước đó bọn họ đã trưng cầu ý kiến các bạn nữ và cuối cùng thống nhất là mua cân sức khỏe – hầu như ký túc xá nào cũng có nữ sinh đang tiến hành giảm béo.
Buổi tối, các nam sinh còn thuê một hội trường đa chức năng, họ yêu cầu tất cả các nữ sinh trong khoa đều phải tham dự, ngoài ra còn sử dụng các mánh khóe tuyên truyền để mời chào nữ sinh ngoài khoa, thậm chí là ngoài trường.
Nhìn thấy tấm áp phích bắt mắt trên sân trường, Dương Lộ Lộ cười nói: “Thấy không, hóc-môn bay loạn xạ.” Nhưng vì bọn họ cũng đã hao tâm tổn sức nhiều nên mọi người vẫn quyết định đi ủng hộ.
Không ngờ hiệu suất làm việc của bọn họ khá cao, số nữ sinh đến tham dự không hề ít, gần như tương đương với số nam sinh, đa phần đến từ các trường ban xã hội ở lân cận, xem ra nam sinh đại học A vẫn có sức hấp dẫn nhất định.
Đám nam sinh rõ ràng rất hưng phấn, bình thường ai nấy lôi thôi lếch thếch thì hôm nay bỗng trở nên gọn gàng, mọi khi lười nhác uể oải thì bây giờ ưỡn ngực thẳng lưng, bình thường lầm lì ít nói thì lúc này đang luyện tập cách bắt chuyện với người lạ, mọi ngày nói năng lỗ mãng thì giờ đang cố gắng làm sao để tỏ ra thật là lịch lãm, tóm lại ai nấy đều mang dáng vẻ kích động.
Nhưng vẫn có một vài nam sinh da mặt mỏng, ngại chủ động tiếp cận các nữ sinh xa lạ cho nên chỉ mời những nữ sinh quen thuộc trong khoa, Đinh Dật cũng bị kéo ra nhảy mấy bài.
Cô vừa trở lại chỗ ngồi cầm ly nước uống vài ngụm thì điện thoại chợt rung lên, tưởng là Thẩm Trường Đông, Đinh Dật móc điện thoại ra rồi bấm nghe luôn: “Đã nói với cậu hôm nay có vũ hội, khi nào về tớ sẽ gọi cho cậu mà?” Hội trường rất ồn ào, cô không thể không nói lớn tiếng.
Đối phương dường như hơi giật mình, đáp: “Tối nay cậu muốn gọi điện cho tôi à?” Không phải Thẩm Trường Đông, Đinh Dật thầm mắng mình, chỉ tại nơi này quá ầm ĩ nên khiến cô cũng bị nóng vội.
Ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh, Đinh Dật liên tục nói xin lỗi, người ở đầu bên kia cười ha ha nói: “Không sao, cũng khó tránh khỏi.” Hóa ra là Wada, sau lần đó, Đinh Dật chưa có thời gian gặp lại cậu ta lần nào, cô vội vàng hỏi thăm bệnh tình của cậu ta.
“Tôi khỏi lâu rồi, hai ngày trước vừa về Nhật Bản một chuyến, bây giờ cậu rảnh không? Tôi đang ở trường, chúng ta ra ngoài uống gì đó?”
Nghĩ đến chuyện bị hiểu lầm với cậu ta ngày hôm đó nên Đinh Dật hơi chần chừ, nhưng dù gì Wada cũng có thể coi như một người bạn tốt, đã lâu không gặp, người ta lại còn bị thương vì mình, Đinh Dật không thể từ chối được, cây ngay không sợ chết đứng, dù sao cô cũng chẳng làm việc gì trái với lương tâm.
Đúng là Wada đã hồi phục hoàn toàn, tinh thần vô cùng phấn chấn, vóc dáng vẫn cao lớn rắn rỏi. Trong quán cà phê, Đinh Dật gọi một ly nước chanh rồi cùng trò chuyện với cậu ta về tình hình gần đây.
Wada nói chuyện lời ít ý nhiều, đôi khi lại rất dí dỏm, tán gẫu với cậu ta lúc nào cũng vui.
Wada lơ đãng nhắc đến Thẩm Trường Đông, Đinh Dật nói: “Chúng tôi cũng coi như thanh mai trúc mã.” Wada không hiểu, Đinh Dật bèn giải thích cho cậu ta bài “Trường can hành” của Lý Bạch [1], “Thực ra thì ý là đã quen biết nhau từ hồi còn rất nhỏ, sau đó cùng nhau lớn lên.” Cô còn đưa thêm ví dụ: “Gia đình cậu và Masako có quan hệ nhiều đời, vậy chắc hai người đã biết nhau từ lâu lắm rồi, cũng có thể gọi là thanh mai trúc mã.”
[1] Lang kỵ trúc mã lai / Nhiễu sàng lộng thanh mai. Link đọc: https://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=23&Page=2
Wada nhíu mày: “Tôi nghe ý cậu nói thì thanh mai trúc mã là dùng để chỉ người yêu sao? Tôi và Masako không phải người yêu.”
Đinh Dật không biết nên trả lời thế nào, cũng không thể nói với cậu ta là tuy cô ấy không phải người yêu của cậu, nhưng sau này sẽ là vợ của cậu được. Đó là ép duyên, Đinh Dật cực kỳ thông cảm với cậu ta, đứa trẻ đáng thương, xem ra chúng tôi ở đây không phát triển bằng chỗ các cậu, nhưng vẫn còn được tự do hơn.
Ánh mắt Wada sáng quắc, cậu ta nói: “Có phải Masako đã nói gì với cậu không? Tôi không có quan hệ gì với cô ấy cả, tôi đã có người mình thích.”
Đinh Dật bị cậu ta nhìn, tim bỗng đập thình thịch, cô bật cười ngây ngô: “Khéo thật, tôi cũng thế.”
Lúc Wada tiễn cô trở về ký túc xá thì gặp phải Hồ Giai và Triệu Hiểu Đông đang dắt tay nhau đi tới, hai người đó vẫy cô rồi tò mò nhìn về phía Wada, Đinh Dật lần lượt giới thiệu đơn giản.
Sau khi Wada đưa các cô về đến tận ký túc xá mới tạm biệt, lão đại Triệu Hiểu Đông cười cực kỳ nham hiểm: “Con nhóc này chẳng ngoan chút nào, đêm hôm khuya khoắt mà còn đi ‘ủi đường cái’ [2] với một anh đẹp trai nhé.”
[2] Áp mã lộ: một từ có từ thời những năm 1970, chỉ thanh niên vừa tản bộ vừa nói chuyện phiếm trên đường, coi như ủi đường miễn phí cho quốc gia, những chỗ nào không bằng phẳng đều giẫm phẳng hết, dần dần ám chỉ việc “yêu đương tán tỉnh”.
Đinh Dật vội vàng kêu oan, tuyên bố chỉ là quan hệ bạn bè trong sáng. Mấy cô gái vừa líu lô vừa đi vào ký túc xá, tán dóc mãi Đinh Dật mới nhớ ra vẫn chưa gọi điện cho Thẩm Trường Đông. Cô vội vàng ba chân bốn cẳng rửa mặt rồi chui lên giường, vùi đầu vào trong chăn ôm điện thoại bắt đầu tiến hành báo cáo hàng ngày. Sau khi kết thúc, Đinh Dật vén chăn lên, phát hiện trước mắt vẫn tối thui, cô kinh hãi: “Ai lại đắp thêm cho tớ một lớp chăn nữa thế?”
Cô tức thì bị Dương Lộ Lộ cốc vào đầu: “Đồ ngốc, tắt đèn rồi!”
Có lẽ do không khí ngày lễ và buổi vũ hội quá náo nhiệt nên mọi người vẫn còn rất hưng phấn, không biết ai bắt đầu, cả đám lại nhao nhao mở “hội nằm tám”.
Trong ký túc xá nữ sinh, tình yêu luôn là chủ đề vĩnh hằng, với tư cách phương tiện gửi gắm tình yêu, đám nam sinh cũng bị đem ra mổ xẻ với tần suất rất cao, mọi người vô cùng phấn khích bàn luận, đương nhiên, nam sinh nào được nhắc tên thì ngoại hình và năng lực cũng phải tương đối.
Nhắc đến mẫu đàn ông lý tưởng, Triệu Hiểu Đông cảm thán: “Không biết có phải do suy nhược thị giác [3] hay không mà bây giờ tớ cực kỳ không thích con trai học kỹ thuật, ngoài vẽ sơ đồ với làm thí nghiệm ra thì còn làm được cái gì, các cậu biết không, cái tên Trần Thiệu còn tự học cả đêm vào hôm Giáng sinh đấy.”
[3] Ý nói tiếp xúc với cái gì nhiều quá thì sinh ra chán.
Dương Lộ Lộ phì cười: “Người ta vẫn cô đơn lẻ bóng mà, tại sao không thể tự học vào đêm Giáng sinh? Tớ dám đánh cược, lão đại cậu mà tặng cậu ta ‘rau chân vịt mùa thu’ [4] thì sang năm chắc chắn cậu ta sẽ không đi nữa.”
[4] Liếc mắt đưa tình, dùng từ đồng âm khi không muốn nói hẳn ra.
Triệu Hiểu Đông không đồng tình: “Tớ cảm thấy Trần Thiệu vẫn hợp với cậu hơn, một đôi trâu bò, nghe nói cậu ta đã làm xong ba trăm con tích phân của bà giáo rồi đấy, mà cậu lại là trò cưng của bà Hàn, chắc bà ấy sẽ tình nguyện làm mối cho hai người, cứ thế mà tiến đi.”
Đinh Dật kêu gào: “Lão đại, cái đồ nhớ dai, toàn là chuyện của học kỳ trước, lại còn nhắc đến ba trăm con toán đó? Nghĩ đến là thấy đau đầu rồi, tớ vật vã gần chết mới làm được hơn một trăm con, hồi ấy bà Hàn kể, ngày xưa thầy bà ấy bắt làm năm trăm con, chả biết thật hay giả?”
Hồ Giai nói tiếp: “Bà Hàn học ngành Toán, đương nhiên có thời gian làm, chúng ta có bao nhiêu môn như vậy, còn phải học môn khác nữa chứ?”
Dương Lộ Lộ bật đèn bàn giở tạp chí xoành xoạch, hơi mất kiên nhẫn: “Các chị em, đêm hôm khuya khoắt tự nhiên nói chuyện này, chả thú vị gì cả, Hồ Giai vẫn chưa nói đâu nhé, cậu thích dạng nam sinh như thế nào?”
Triệu Hiểu Đông và Đinh Dật không bận tâm việc chủ đề bị cắt đứt, cũng lập tức hăm hở hỏi: “Đúng rồi, nghe nói con gái Thượng Hải các cậu rất biết cách chọn chồng, cậu định chọn người như thế nào?”
Bình thường Hồ Giai chỉ hay lắng nghe người khác nói khi nhắc đến những chủ đề như thế này, cho nên mọi người ít nhiều cũng tò mò về suy nghĩ của cô ấy. Dưới sự thúc giục của mấy cô gái, Hồ Giai từ tốn nói: “Nói ra thì có ích gì, cho dù có nói ra thì cũng đâu thể gặp được, gặp rồi cũng chưa chắc có thể chiếm được, ảo tưởng để mà làm gì?”
Đinh Dật không nghĩ vậy: “Nếu có mục tiêu thì không phải là ảo tưởng, mưu sự tại nhân, nam sinh như thế nào mà cậu khẳng định là không thể chiếm được?”
Hồ Giai cười nói: “Đàn ông đã có chủ đương nhiên tớ không thể chiếm được.”
Đinh Dật ngạc nhiên: “Hóa ra cậu thích người đã có nơi có chốn, như thế không hay đâu, vẫn nên chọn một người còn độc thân, nói đi, bất kể là ai tớ cũng giúp cậu giành lấy!”
Triệu Hiểu Đông lập tức tiếp lời: “Đúng đấy, tớ phát hiện nam sinh xung quanh Đinh Dật cũng không tồi nhé, Tiểu Thẩm nhà cậu thì khỏi nói, Ngụy Hoa Tĩnh chính là một sinh vật tỏa sáng lấp lánh, Wada gì đó gặp hôm nay cũng là cực phẩm.”
Dương Lộ Lộ lắc đầu: “Ngụy Hoa Tĩnh là dạng công tử quá điển hình, anh ta còn rất giỏi lợi dụng ưu thế của bản thân, người như vậy nếu gia cảnh bình thường thì còn được, đằng này anh ta lại xuất thân từ Ngụy gia hô phong hoán vũ, nếu là tớ thì chắc chắn sẽ không gả con gái cho anh ta, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Wada kia lại càng không ổn, chỉ có thể nói là không cùng dân tộc, tư tưởng bất đồng [5], huống hồ còn là người Nhật Bản.”
[5] Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị.
Đinh Dật sửng sốt: “Oa, Dương Lộ Lộ, nếu tớ nhớ không nhầm thì cậu vẫn chưa tới hai mươi, sao đã bắt đầu muốn tuyển con rể rồi, lại còn giữ mình trong sạch như thế, cậu khẳng định sau này sẽ có cơ hội sinh con gái sao?”
Dương Lộ Lộ vứt quyển tạp chí, đang định phản bác thì Hồ Giai chợt khẽ khàng nói: “Tớ đồng ý với quan điểm của Lộ Lộ, Đinh Dật, cậu rất may mắn, không phải ai cũng có thể gặp được người phù hợp vào thời điểm thích hợp.”
Thế là, sau đó hội nằm tám biến thành hội nghị phê bình Đinh Dật, tóm lại, tất cả đều cho rằng, nếu như cô và Thẩm Trường Đông xảy ra biến cố thì chắc chắn là do Đinh Dật thay lòng đổi dạ, mọi người nhất định sẽ không tha thứ cho cô, vân vân. Khiến cho cuối cùng Đinh Dật không chịu được hét to: “Các người rốt cuộc là bạn cùng phòng của ai hả!” Thật là, Thẩm Trường Đông chỉ giúp đỡ vài việc nhỏ, thỉnh thoảng mời ăn một bữa cơm mà thôi, Đinh Dật cô chẳng lẽ chỉ trị giá từng ấy?
Dương Lộ Lộ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Nếu như không phải cậu ấy làm những việc đó thì giá trị của cậu chỉ là con số âm.” Quả nhiên hồng nhan luôn bị trời ghen ghét, ít không địch lại đông, Đinh Dật đành phải làm thinh.
Trong phòng tự học, sau khi Đinh Dật phát hiện nam sinh bên cạnh quay đầu sang nhìn cô lần thứ năm như muốn nói gì đó, rốt cuộc cô không kìm nén được lên tiếng trước: “Bạn gì ơi, cậu có chuyện gì muốn hỏi tớ à?” Nếu không phải bên cạnh cậu ta còn có một nữ sinh mà có vẻ như hai người đó đi cùng nhau thì Đinh Dật đã thật sự nghi ngờ lại có người muốn tiếp cận mình, Thẩm Trường Đông dạo này bận việc ở câu lạc bộ kịch nên không thể đến học cùng cô, đây chính là lúc để những tình huống như thế này phát sinh.
Ban đầu nam sinh đó hơi sững sờ nhưng lại lập tức cười nói: “Đúng, bây giờ cậu có rảnh không? Chúng ta ra ngoài nói chuyện, ở đây sợ ảnh hưởng đến người khác.” Cậu ta tươi cười vô cùng chân thành tha thiết, nữ sinh bên cạnh cũng gật đầu với cô: “Nếu cậu không ngại thì chúng ta có thể tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện.”
Hai người đó đều trông có vẻ hơn hai mươi, không giống sinh viên cho lắm, Đinh Dật chưa bao giờ gặp họ, nhưng lại hơi tò mò, cô tìm một chiếc ghế đá vắng vẻ ngay bên ngoài khu giảng đường rồi ngồi xuống.
Kỳ lạ là chỉ có nam sinh kia ngồi xuống nói chuyện với cô, còn nữ sinh đó chỉ đi đi lại lại xung quanh, mãi đến khi cuộc trò chuyện chấm dứt, Đinh Dật mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Vẫn đi mua cơm, vẫn lên lớp, vẫn đi tự học, ngoài mặt trông Đinh Dật không có gì khác so với ngày thường, nhưng chỉ có mình cô biết, những biến động trong lòng cô lúc này có thể nói là trời long đất lở.
Đấu tranh mãi, cuối cùng Đinh Dật bấm điện thoại gọi cho Wada, nghe thấy giọng nói hơi mừng rỡ ở đầu bên kia, cô thoáng ngừng lại một lát mới lên tiếng: “Gần đây tôi rảnh, hôm nào mời cậu ăn cơm nhé, trước đây làm phiền cậu nhiều quá, cũng nên mời lại một bữa.”
Trong nhà hàng tao nhã tĩnh lặng, tâm tình Wada vô cùng tốt: “Thật sự là không ngờ cũng có lúc cậu chủ động hẹn tôi, tôi rất vui.”
Nhìn cậu ta cười hết sức thoải mái, Đinh Dật bỗng cảm thấy hơi chột dạ, nhưng cô tức thì nói to để lấn át: “Tôi mà có lòng tốt như vậy sao? Hôm nay là bữa tiệc Hồng Môn, cậu đã ăn cơm của tôi thì phải giúp việc cho tôi đấy.”
Wada cười nói: “Vội gì chứ? Đinh đại tiểu thư cũng có chuyện không làm được ư?” Bầu không khí nhẹ nhõm cũng khiến Wada buông lỏng, ban đầu Đinh Dật hơi câu nệ nhưng bây giờ đã khôi phục lại vẻ bá đạo thường ngày, cậu bỗng cảm thấy rất vui, lần đầu tiên cảm giác bị một người con gái nhờ vả lại vui đến vậy.
“Bạn bè của tôi ai cũng tham gia rất nhiều công tác xã hội, nhưng tôi lại không tìm được nơi phù hợp, cậu có thể mở một cánh cửa sau được không? Chẳng hạn như hỗ trợ sắp xếp, chỉnh lý tài liệu gì đó, cậu biết đấy, uyên thâm quá thì tôi cũng không làm nổi, ha ha.”
Wada nghĩ một lát rồi nói: “Sinh viên làm công tác xã hội trên nguyên tắc là có liên quan đến ngành học thì tốt nhất. Tập đoàn Wada ở Trung Quốc có một công ty thiết bị điện tử gần đây đang cần xây dựng lại thị trường, có rất nhiều công việc bàn giấy cần phải làm, dạo này tôi đang bận chuyện đó đấy, mặc dù có lẽ không hữu dụng đối với cậu nhưng cũng có thể biết thêm một chút kiến thức về ngành, không biết cậu có muốn làm không?”
Đinh Dật mừng rỡ, không ngờ chuyện lại thuận lợi như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, còn cố ý tinh nghịch nói: “Được thôi, nhưng tiền lương cũng phải tương đương đấy nhé, ha ha, tôi nhận!”
Càng tiếp xúc với Wada, Đinh Dật càng cảm thấy khâm phục con người này, dường như cậu ta có sức lực vô hạn. Ban ngày, cậu ta chạy đôn chạy đáo giữa trường học và công ty, buổi tối hoặc tăng ca với trợ lý ở công ty, hoặc về nhà trọ tiếp tục chỉnh lý tài liệu. Nếu Đinh Dật rảnh rỗi sẽ chạy đến giúp đỡ, thường thường mỗi khi rất muộn, đoán chừng ký túc xá sắp đóng cửa thì Wada sẽ đưa cô về, ngày hôm sau Đinh Dật lại đến thì phát hiện tiến trình công việc đã tăng thêm rất nhiều, tốc độ đó khiến cô hoài nghi cậu ta không hề ngủ.
Đinh Dật tò mò hỏi: “Cậu là siêu nhân à? Sao phải dốc sức liều mạng như thế?”
“Làm gì có siêu nhân thật sự, từ nhỏ tôi đã sống như vậy, thành thói quen rồi. Tôi vẫn nhớ ông nội đã từng kể, ông là người sáng lập tập đoàn Wada, ông nói thực ra con người sinh ra không khác nhau nhiều lắm, năng lực chênh lệch không quá lớn, thành công hay không quan trọng là ở mức độ nỗ lực.”
Đây là lần đầu tiên Wada chủ động nhắc đến người trong gia tộc, Đinh Dật hiếu kỳ: “Ông của cậu nhất định là người rất lợi hại nhỉ.”
Wada gật gật đầu: “Ông là người có ý chí mạnh mẽ, tuổi đã xế chiều nhưng vẫn kiên trì luyện kiếm, suốt một đời luôn giữ thói quen tắm nước lạnh. Ông yêu cầu rất nghiêm khắc ở cha và các chú của tôi, trong mắt người nước các cậu thì cách làm của ông có lẽ là không hợp tình hợp lý, các bậc cha chú và các anh của tôi còn phải làm việc nhiều hơn tôi rất nhiều, thật ra tôi lại là người làm việc không tử tế nhất.”
“Cậu như vậy mà bảo là làm không tử tế sao, vậy thì tôi thành vô dụng à?” Đinh Dật thổn thức, tuy cô luôn bài xích người Nhật Bản, nhưng cô vẫn hiểu, một đất nước nhỏ bé như bọn họ sau thế chiến thứ hai có thể nhanh chóng vực dậy trở thành cường quốc kinh tế đứng thứ hai trên thế giới, họ nhất định có chỗ hơn người. Còn tinh thần phấn đấu ngoan cường, không ngừng vươn lên, kiên định và tập hợp sức mạnh dân tộc gì đó của người Trung Quốc toàn là do bọn họ tự khởi xướng, thực thế trên hành động còn thua kém rất nhiều.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đinh Dật, Wada trêu chọc: “Cậu đã rất lợi hại, hơn nữa lại còn là con gái…” Cậu vô thức muốn đưa tay chạm vào tóc cô, nhưng trong khoảnh khắc khi Đinh Dật ngước mắt nhìn lên, cậu bỗng cảm thấy khuôn mặt cô thật sự vô cùng xinh đẹp, đẹp khiến lòng người xao động, nó rực rỡ, chói lọi làm cậu không dám nhìn thẳng, vì vậy cậu duỗi tay ra vờ như nhặt thứ gì đó trên bàn.
Đinh Dật nhìn cậu ta chăm chú, bất mãn nói: “Con gái, con gái thì sao?”
Wada bật cười, nói: “Con gái, con gái Trung Quốc cũng rất lợi hại, điều này tôi đã được lĩnh giáo từ lâu, sau cú ngã sấp đau đớn lần đó.”
Cuối cùng Đinh Dật không thể làm mặt lạnh được nữa, cô phì cười: “Sao cậu vẫn còn nhớ chuyện đó.” Chợt thấy Wada ngẩn người nhìn vật gì đó, cô bèn hỏi: “Đó là gì thế?”
“Thư mời của đại sứ quán Nhật Bản, tối thứ sáu ở biệt thự đại sứ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, tôi không có bạn nhảy, đang nghĩ xem có nên từ chối không.” Nói xong cậu ta đưa cặp mắt đẹp nhìn Đinh Dật, như thể đang chờ mong điều gì.
Đinh Dật cụp mắt không nhìn cậu ta, khẽ nói: “Đại sứ người ta đích thân mời mà? Không đi thật đáng tiếc, cậu có thể mời một thư ký nào đó trong công ty, thư ký của cậu chắc chắn rất sẵn lòng đi cùng.”
“Cô ấy đi không thích hợp lắm, Tiểu Dật, cậu có đồng ý đi cùng tôi không? Thực ra đây cũng là một loại hoạt động xã hội.” Cuối cùng Wada cũng chậm rãi nói ra lời mời.
Hết chương 29
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
64 chương
23 chương
11 chương
27 chương
24 chương
110 chương