Ice Angels (Thiên thần băng giá)
Chương 1
Chương 1:
6A.m
Reng...reng!
Nó với tay tắt chiếc đòng hồ, đưa tay dụi mắt, khẽ trở mình ngồi dậy. (nó là Trúc Nhi ak). Buổi sáng đầu tiên cho năm học mới, nó đánh răng rửa mặt, khoát chiếc áo mỏng rồi nhẹ nhàng bước xuống nhà bếp. Công việc của mọi ngày, nấu bữa sáng cho gia đình dì dượng của nó. Thức ăn đã dọn ra, nó loay hoay dọn nhà. Bỗng trên lấu có tiếng nói vọng xuống:
- Bữa sáng xong chưa! Tôi đói rồi- Tiếng của Bảo My.
Nó ko nói gì, hướng đôi mắt về phía nhà bếp rồi lại cặm cụi. My lại lên tiếng:
- Chị bị điếc hả? Tôi hỏi mà chị dám ko trả lời. – My tức giận quát lên
Nó cũng chẳng nói gì, cũng chẳng thèm để ý tới lời My nói, loay hoay làm cho xong công việc. My sấn tới xô Nó ngã nhào, hếch mặt lên nói:
- Xin lỗi nhé! Tôi ko cố ý đâu, tại chị đứng vướng quá ấy mà.
- .......- ko có tiếng trả lời, nó ngồi dậy rồi lại tiếp tục công việc, khiến cho My muốn nổi điên máu. Chợi có tiếng của dì Mai:
- Mới sáng sớm đã la ó om sòm ai mà ngủ được, con Nhi dọn dẹp nhanh lên, dượng mày sắp dậy rồi đấy.
Bà ta uể oải ngáp ngắn ngáp dài, còn Nhỏ My nhếch môi cười đá vào chân nó rồi ngúng nguẩy theo mẹ. Nó đứng dậy, lụi hụi làm tiếp, gương mặt nó ko chút xúc cảm, có lẽ nó đã quá quen với việc này.
Bữa sáng kết thúc, nó chuẩn bị đi học. Nhỏ My đã được dì Mai rước đi rồi, còn nó, hiển nhiên nó phải đi bộ (dù là cháu nhưng gia đình đó coi nó như osin). Nó và My học cùng trường cùng lớp. Trường mà nó đang theo học la trường Blue Sky, ngôi trường dân lập nổi tiếng dành cho các tiểu thư hoàng tử (trước đây ba nó từng là người sáng lập ra trường nên nó mới được học ở đây, chứ ko dì dượng đuổi cổ nó từ lâu rồi).
Bước tới trường như vô hồn, nó cứ đi như vậy, đường tới trường thật dài. Nó cảm thấy mình lạc lõng giữa thế giới này, cô đơn, 1 mình. Nó chẳng còn ai cả, chẳng còn ai để nó dựa giẫm, nũng nịu như trước đây. “Trúc Nhi à! Bé yêu của mẹ đâu rồi, dậy thôi con, trễ lắm rồi đấy!” “ứ...con muốn ngủ nữa...”Dậy thôi nào, mau lên, ko là ba uống hết sữa đấy nhé!” “Con dậy ngay, ko cho ba uống sữa của con đâu, con sẽ mách mẹ”....Kí ức ùa về trong tâm trí, len lỏi qua tim nó. Những kí ức đó thật tuyệt vời biết bao, khi nó còn ba mẹ, còn mái ấm gia đình, còn biết đến hạnh phúc. Đôi mắt to màu xám khói khép lại, nỗi sợ hãi ám ảnh nó, đã 12 năm rồi nó vẫn ko thể quên được dù rất cố gắng. Tuy gương mặt ko biểu lộ cảm xúc, lạnh như băng, chân vẫn cứ bước nhưng đâu ai biết, nó đang nấc lên từng cơn. Tim nó quặn lại, đau đớn vô cùng như muốn ngất đi. Sợ, nó rất sợ. Kìm nén, cố kìm nén trong tiếng nấc. Đã tới trường, nó khẽ lắc nhẹ đầu để quên đi mọi chuyện trong quá khứ. Nó bước vào
Tại cổng trường Blue Sky
Kim Nguyệt và Diễm Hân đang đứng ở đó cười nói vui vẻ chợt nhìn thấy nó, gương mặt chúng đanh lại, hơi nhếch mép cười có lẽ 1 điều gì đó chúng mới nghĩ ra. Kim Nguyệt nói, ra vẻ ngạc nhiên:
- Trời! Thật ko ngờ, một trường danh tiếng như vậy mà lại cho 1 đứa nghèo hèn như nó vào trường
- Ừ, thật mất mặt- Diễm Hân làm vẻ suy nghĩ đưa mắt nhìn nó 1 cách tội nghiệp. Rồi 2 con phá lên cười. Nó nghe thấy nghe rất rõ nhưng bản tính, nó mặc kệ. Đôi mắt vô hồn bước đi lướt qua 2 nhỏ kia, gương mặt lạnh tanh. Thấy biểu hiện của nó, Nguyệt và Hân hết cười, nhìn nó thoáng rùng mình “Gương mặt nó lạnh phát sợ”-Hân thì thầm. Nhưng 2 nhỏ đó chưa tha, tiếp tục lên tiếng xiên xỏ nó:
- Tao thấy thật tội cho My khi phải ở chung nhà với kẻ như nó, ghê tởm- Nguyệt cười đểu nhấy mắt Hân, Hân vội đỡ lời:
- Mày nói vậy mà nghe được sao? Phải là địa ngục ấy chứ haha...
Chợt nó dừng lại (cách 2 đứa kia khoảng sáu bước) quay ng 90 độ. Thoáng nhìn 2 đứa kia bằng cái nhìn sắc lạnh chưa đến 1 giây, nó lại bước tiếp. Bọn kia lạnh cả sống lưng ngưng cười đưa mắt nhìn nhau, thoáng chút bối rối. Nó bước vào lớp, bình thản tự nhiên. Bọn con trai từ đâu phóng tới xúm lại quanh nó ( ai biểu nó đẹp gái quá chi). Mỗi thằng hỏi 1 câu, nào là “Nhi đi học sớm vậy?hihi” “ Nhi đã ăn sáng chưa?” “Lát nữa Nhi ngồi với mình nhé”...v..v... Đáp lại câu trả lời của bọn háo sắc, nó im lặng chọn cái bàn cuối lớp và ngồi xuống, hàng mi dày cong vút khẽ chớp, lạnh lùng. Mấy thằng đó vẫn chưa chịu thôi, nhào tới giành chiếc ghế trống còn lại ( vì ngồi bàn đôi, 2 ng 1 bàn). Xô lấn chen đấy nhau, nó có chút khó chịu, khẽ nhíu mày nhưng vẫn im lặng. Bảo My xuất hiện, giọng quát tháo:
- Tụi mày làm gì mà bu quanh con bé đó vậy, chướng mắt quá, biến về chỗ hết đi.
Bọn con trai sợ méo mặt, lê thân về chỗ mà mắt ko rời Nhi. Chúng sợ Bảo My lắm vì ba nhỏ hiện giờ là chủ tịch trường Blue Sky, mà nhỏ lại còn cậy thế ba mình ko coi ai ra gì nên chúng ko muốn rước họa vào thân. My bước đến bên nó,nhỏ nhẹ (phát gớm):
- Chị Nhi này! Em biết sức hút của chị nhưng chị đừng tỏ vẻ, ve vãn tụi nó, hành động đó thật ko tốt. Sự có mặt của chị khiến lớp 11A1 này nhục nhã rồi. Vậy nên...đừng làn gì khiến em thấy khó chịu nhé! (1 lòi nhắc nhở “ghê gớm”).
- Đúng đấy, mày nên biết thân biết phận.- Nguyệt, Hân cùng lên tiếng. My liếc nó 1 cái sắc lẽm đôi mắt đen láy nhìn nó nham hiểm. Nó ko tỏ thái độ gì, chẳng khó chịu cũng chẳng bực tức, bình thản như mọi khi xem như My và 2 đứa kia ko tồn tại. Nó lấy sách vở đặt lên bàn rồi đưa tay lên vuốt tóc. Hành động của nó đập từng phát vào đôi mắt sôi máu của Bảo My “Mày đang chọc tức tao sao? Một kiểu thách thức?”. My lại gần hất văng tập vở nó xuống đất, trừng mắt nhìn nó:
- Có lẽ, chị chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ phải ko?Cứng đầu nhỉ? Được thôi, e sẽ “chăm sóc” chị thật tốt. My gằn giọng,liếc nó, lấy chân giẫm lên sách vở nó. Nó nhìn My, ánh nhìn bình thản đến lạ kì, đôi mắt xám mở to khẽ chớp nhẹ. Nó cúi xuồng nhặt tập vở. My đâu chịu tha, nhấn mạnh chân cố tình ko cho nó lấy rồi cười nham hiểm:
- Liếm chân tôi đi, tôi sẽ để chị lấy nó.
Chợt phát ra 1 âm thanh trong trẻo cuốn hút, mê hoặc lòng người. Nhỏ, âm thanh đó rất nhỏ nhưng đủ khiến tim người khác ngừng đập.
- Bỏ...chân ra!-(vì trong quyển sách có kẹp tấm hình của ba mẹ nó)
Tất cả sửng sốt, là nó, chính là nó nói. Lần đầu tiên, nó hé môi nói, lần đầu tiên kể từ chuyển tới ở nhà My. Nhỏ My như đứng hình, ng cứng đơ ra. Bao nhiêu lần My hành hạ nói sốc nó mà nó đâu hề lên tiếng. Ở với nó 12 năm trời chưa hề nghe nó mở miệng nói 1 từ nào.. Nhỏ nghĩ nó bị câm, hoàn toàn ko, My bất ngờ. Lại là giọng nói đó nhưng âm sắc hơi khác, nó nhấn từng chữ:
- Bỏ...chân...ra
Hơi lạnh toát ra từ ng nó, khuôn mặt nó vẫn vậy ko cảm xúc nhưng đôi mắt đó mở to, xám hơn, lạnh lẽo hơn. Đôi mắt hiện rõ sự chết chóc hoang tàn. Nó giật mạnh cuốn sách dưới chân My làm My suýt ngã bổ. Cả lớp nín thở hồi hộp quan sát từng hành động của nó. Thật bất ngờ!. Nhỏ My dần dần lấy lại tinh thần nhưng vẫn còn sốc nặng lắm. Giọng nhỏ run run:
- chị...chị mới nói gì?
Nó trở về trạng thái ban đầu, im lặng và lờ My đi. My còn chưa hết sốc nhìn nó bàng hoàng, ngạc nhiên. Bỗng một kẻ lạ mặt bước vào lớp phá tan bầu ko khí tĩnh lặng nặng mùi
"chết chóc
". Trái tim bắt đầu đập lại, các girl nhốn nháo:
"Trời ơi! anh ấy đẹp trai quá!
"
"Thiên thần của lòng em
"...bla...bla... Nhốn nháo, hò hét, có đứa còn ngất xỉu. Có 1 sự hỗn độn ko hề nhẹ, nhiều chuyện bất ngờ xảy ra liên tiếp trong buổi học đấu năm của lớp 11F1. Tiếng xì xầm bàn tán, một mớ âm thanh hỗn độn. Cô giáo bước vào, rất ko hài lòng (cô nổi qụau rồi đó), đập bàn quát tháo:
- Im lặng! vào lớp rồi đấy nhá, các anh các chị nghĩ đây là khu vui chơi giải trí hay sao? lớp 11 mà ý thức kém đến thế cùng...bla...bla...
Và cô cứ tiếp tục cái điệp khúc muôn thuở. Còn trai lạ mặt kia là ai? Một dấu hỏi to đùng trong mắt bọn hám trai. Anh chàng tiến đến chỗ nó, nhìn lướt qua nó rồi ngồi xuống bên cạnh, vứt cặp lên bàn (vì thái độ của nó im lặng khác với mấy cô nàng kia nên hắn mới ngồi ak, chứ ngồi cùng bọn kia chắc hắn về gặp tổ tiên sớm). Còn nó, nó cứ ngồi như vậy chẳng thèm nhìn anh chàng đẹp trai ấy lấy 1 cái. Nó hướng đôi mắt đẹp lơ đễnh nhìn ra cửa sổ. Cả lớp hết nhìn nó rồi lại nhìn anh chàng. Xì xầm lại nổi lên, bà cô phải thét ra lửa bọn chúng mới chịu im cho. Cô hắng giọng nói:
- E hèm! Năm nay tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp này. Tất cả đã quen mặt nhau rồi nhỉ? (À! cái này là do hùi lớp 10 bọn nó đã học bà cô này rồi, bà dạy hóa sinh). Nhân đây cô cũng xin giới thiệu với các e 1 thành viên mới. Nào, mời em đứng lên giới thiệu về mình.
Anh chàng lạnh lùng đứng dậy, gương mặt thanh tú ko biểu cảm.
- Nguyên Kỳ - Cậu ngồi xuống.
Giọng nói trầm ấm, nam tính cuốn hút như có ma lực, mấy em trong lớp hồn bay theo gió nhìn Nguyên Kỳ ko chớp mắt ( giống như cậu ta là vật thể kì lạ). Bà cô vội đỡ lời:
- Bạn ấy tên Nguyên Kỳ, các em nghe rõ chưa? Kỳ mới chuyển từ Pháp về đây, cậu ấy sẽ học với chúng ta 2 năm còn lại. Các em cho tràng pháo tay hoan nghênh bạn nào. ( bà cô cũng
"say
" Kỳ mất oy!).
Cả lớp vỗ tay như sấm. Tất nhiên, nó và Kỳ ko thích vụ này xí nào, cả 2 đều ghét sự ồn ào.
Truyện khác cùng thể loại
539 chương
95 chương
22 chương
57 chương
158 chương
19 chương
11 chương