Lòng Tham
Chương 1 : Nghiệt duyên nảy mầm
“ Em gái nhỏ, em nghỉ ngơi cho tốt, một lúc sau anh sẽ mang bánh Tart cho em.”
“ Em gái nhỏ, em muốn ăn gì vào bữa khuya? Sủi cảo tôm của Khôn Ký được không?.”
“ Em gái nhỏ, Lục Nguyên mới ra loại sữa trà gừng, anh sẽ mang về cho em.”
Những hành vi này chỉ áp dụng duy nhất trên người phụ nữ, Chung Tĩnh Trúc bị các đàn anh cùng sở vây như ngắm trăng ngày rằm. Có mỗi cái chuyện đau bụng mà cũng được phóng đại rùm beng lên như này, không chỉ miễn làm nhiệm vụ, còn được an ủi bằng hành động.
Chung Tĩnh Trúc vùi mặt vào gối, bụng dưới đau âm ỉ. Là đến ngày! Tuy rằng hơi xấu hổ nhưng đối với người đàn ông chưa cưới thì hiểu biết về sinh lý phụ nữ luôn nằm ở con số 0, có thể tạm thông cảm được.
Rõ ràng mười ngày trước đàn anh họ Triệu còn chỉ vào mảng máu đỏ tươi in trên quần cô rồi cười một cách thô bỉ, mười ngày sau ‘ dì họ ‘ vẫn còn ở chơi, nhưng sao không ai nghi ngờ điều này! Đám người này rốt cuộc có biết rằng, một tháng một lần nhưng không phải một ngày trong một tháng không. Thật chua xót cho kẻ tự coi mình là thông minh!
Nhìn theo bóng các đàn anh rời đi, tim Chung Tĩnh Trúc đau như dao cắt! Hôm nay là ngày có cuộc tổng kiểm tra lớn trong toàn thành phố. Vậy mà cô còn đang bẹp dí ở giường!
Cả người phờ phạc, tâm trạng rũ rượi, Chung Tĩnh Trúc móc điện thoại di động ra bấm số gọi, tiếng chuông vang cả ngày nhân tài bên kia mới chịu nghe máy, vừa nói đã đánh ngay đòn phủ đầu: “ Nhất định là lần nào gọi tới cũng phải chọn lúc mình đang đánh móng tay sao?.”
“ Năm phút đổi màu một lần, trách mình sao được.” Chung Tĩnh Trúc vốn định gây hấn đến cùng, nhưng lại nghĩ đang có việc cần nhờ vả, lập tức thay đổi thái độ: “ Đại mỹ nhân Ngũ Nguyệt ơi?.”
Lời khen vừa dứt, bên kia bĩu môi dài một cái. Sau đó, không có tiếng người trả lời, gọi thêm một cú nữa: “ Sao lại cúp điện thoại của mình?.” Chung Tĩnh Trúc tức ngực.
“ Hễ bạn gọi mình là mỹ nhân, là không có chuyện tốt.” Đầu dây bên kia gầm gừ: “ Lần này lại làm sao?.” Chung Tĩnh Trúc cười gượng: “ Ngũ Nguyệt à, bạn có cách nào đưa mình vào Dao Trì không?.” Tút tút, đầu dây bên kia lại dập máy.
“ Điền Ngũ Nguyệt, bạn cứ thử cúp điện thoại của mình xem!” Chung Tĩnh Trúc bắt đầu nổi nóng: “ Bạn không lên cơn điên, mình sẽ không cúp điện thoại.” Đầu dây bên kia không hề thấy sợ hãi trước lời đe dọa: “ Dao Trì là nơi nào, bạn còn muốn tới?.”
“ Không phải mình lên cơn, mà là Chung Tĩnh Văn kia lên cơn điên, nó chạy đi Dao Trì làm bồi bàn, làm Phương phu nhân tức điên người. Ra sát lệnh ình, trước mười giờ phải dẫn người về nhà, bằng không mình cũng không có nhà để về!” Chung Tĩnh Trúc ấm ức nói.
Nửa tiếng trước, Phương phu nhân gọi điện tới, phá tan giấc mơ tươi đẹp của cô. Phương phu nhân tên khai sinh là Phương Thiến, là mẹ kế của Chung Tĩnh Trúc, mẹ ruột của Chung Tĩnh Văn. Gần đây, hai mẹ con ruột thịt này mới có trận đấu nảy lửa, nạn chiến tranh này cuối cùng cũng lan tới chỗ Chung Tĩnh Trúc.
Được thừa hưởng tính tình tốt đẹp của Phương phu nhân, Chung Tĩnh Văn là đứa ưa sĩ diện, ham hư vinh. Con gái đáng yêu nhà họ Chung ưa sĩ diện, đặc biệt suốt ngày được một đàn mĩ nhân vây xung quanh, muốn có xe hơi xịn, nên Chung Tĩnh Văn hùng hồn tuyên bố sẽ ra ngoài kiếm tiền, ngờ đâu, lại đi bán nhan sắc của mình!
Thân là kẻ ăn nhờ ở đậu, Chung Tĩnh Trúc thường phải nhìn sắc mặt của hai mẹ con Phương phu nhân để sống. Nhất là người mẹ kế này, phàm là chuyện xấu xa gì đều đổ lên đầu Chung Tĩnh Trúc. Cô đang nghĩ, đích thực Dao Trì là nơi nào? Không chỉ đơn thuần là quán rượu, hay là sòng bạc?
Dao Trì là chốn thần tiên, nơi ở của Tây Vương Mẫu, ở thành phố, nơi này là chốn sang trọng bậc nhất. Phàm là người được bước qua cửa, đều là người giàu có, có tiếng tăm địa vị khắp thành phố. Riêng phí vào cửa đã mất năm mươi nghìn tệ, những kẻ tạp nham không được phép bén bản tới. Bảo vệ ở đây giống như biệt đội chống khủng bố, ruồi bọ cũng không thể bay vào trong! Kẻ nghèo hèn như Chung Tĩnh Trúc, đừng nói năm mươi nghìn tệ, cho dù là năm mươi đồng cô cũng không có!
“ Được rồi.” Đầu dây bên kia cười trộm một cái, một chút cảm thông cũng không có. Chung Tĩnh Trúc trợn tròn hai mắt: “ Có điều, bạn cũng nên biết, vì sao mình vào được Dao Trì, làm thế nào để đưa được bạn vào đó, bạn nên tự hiểu.”
“ Đừng nói là giả dạng làm bồi bàn, cho dù phải múa cột để vào được đó, mình cũng cam tâm tình nguyện.” Chung Tĩnh Trúc vui cười thì bên kia đáp trả bằng cái hừ lạnh: “ Với dáng người như bạn, có thể múa cột sao?.” Sao đó tiếng bĩu môi, rồi cười mỉa.
Hàng ngũ chỉnh tề, ai cũng xinh đẹp lộng lẫy. Người dẫn đầu đoàn mĩ nhân tên gọi là ‘ mẹ ‘ Tang, tên rất xứng với người, giống như quỷ dữ chuyển thế.
“ Nhanh lên! Nhanh lên! Kì kèo õng ẹo nữa cẩn thận bà đây không cho các người lên sân khấu.” Mẹ Tang mất bình tĩnh, vội vàng như gả con, dường như đem cả đám mĩ nhân tống khứ lên sân khấu, liếc mắt nhìn Chung Tĩnh Trúc, nói từng chữ: “ Con nhóc chết tiệt Ngũ Nguyệt này, loại mặt hàng này cũng dám giới thiệu cho bà! Nửa đêm nhìn thấy khuôn mặt này, còn tưởng gặp ma!.”
Tuy rằng chẳng vui sướng gì khi nghe những lời nhận xét của Tang bà bà, nhưng những lời bà ấy nói đều là sự thật. Ngũ Nguyệt cũng chỉ có phúc chui vào được hàng ngũ hầu rượu, rồi nhìn đám mĩ nhân trong Dao Trì, chỉ có dung nhan của cô tệ hại nhất, nhưng mà mặc kệ, chỉ cần bám váy mẹ Tang trà trộn vào đám mĩ nhân, lực lượng đông đảo như này, thật giả lẫn lộn, biết đâu mà lần.
Vào được Dao Trì có bị khinh bỉ đến đâu, cô cũng không để ý. Bị đâm cho hai nhát dao, cô cũng không kêu rên!
Chúng mỹ nhân được sắp xếp trong phòng nghỉ, Chung Tĩnh Trúc hai mắt đảo quanh, lập tức bị ánh sáng làm cho lóe mắt. Đẹp như diễn viên điện ảnh, thậm chí còn có mấy người thấy vô cùng quen mắt, hình như thường xuyên xuất hiện trên tạp chí. Dao Trì đúng là Dao Trì, ở nơi khác làm sao có những nhân vật xinh đẹp như này, tiện tay hái bừa vài nhành cũng đều là hoa thơm cỏ lạ, tuyệt thế giai nhân. Đương nhiên là ngoài cô ra.
Đôi mắt được đánh đậm, khiêm tốn thì gọi là đánh mắt kiểu khói còn thành khẩn hơn thì đôi mắt này chẳng khác gì gấu trúc. Cố gắng tô tô vẽ vẽ, cô nhìn đông nhìn tây, cuối cùng đành mở cửa phòng nghỉ nghó nghiêng bên ngoài, hành lang rất vắng vẻ.
Nghĩ lại, cũng nên tô chút son, đội thêm mái tóc giả, càng ít người chú ý đến cô càng tốt, mong là sẽ không gặp được kẻ biến thái nào.
Vừa đi được hai bước, đã thấy đàn anh cùng sở – là anh Từ và anh Tiếu đang ở một phòng khác, cô lẩn người trốn vào toilet áp lên tường như con thằn lằn nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài. Trong nhà toilet, các cô gái ra vào đều nhìn cô một cái, ánh mắt tỏ vẻ coi thường, có thể thấy cô trang điểm quá dung tục hoặc không hiểu nổi trường phái trang điểm trừu tượng của cô.
Chung Tĩnh Trúc cố gắng nhẫn nhịn, nhìn cái gì?
Không gặp qua người quyến rũ cùng phong cách chân thực cùng tồn tại song song bao giờ sao? Kẻ mắt khói kết hợp với áo tay bèo thì sao? Những người theo trường phái trừu tượng đòi hỏi phải có da mặt dày và sự dũng cảm, đó! Chung Tĩnh Trúc lúc này chỉ muốn đem Ngũ Nguyệt đánh cho nát người ra, nhất định là do bị cắt ngang cơn hứng đánh móng tay, nên mới ban thưởng cho cô may mắn như thế này!
Thế nhưng, sao họ lại tới kiểm tra Dao Trì? Cho dù nơi này không có người đến kiểm tra, thì hai anh cùng sở của cô cũng chưa tới lượt. Nơi đây là mảnh đất vàng son, dành cho những người có tiền có quyền, trưởng cục cảnh sát cũng tới! Hôm nay là ngày gì mà nơi ‘hẻo lánh’ như này ai ai cũng đồng loạt tới? Tóm lại một câu, cô quá xui xẻo!
Dán chặt người lên tường rồi men theo đường đi ra ngoài, lấy tay che mặt cố gắng chuồn nhanh, từ dáng vẻ cho đến cử chỉ như kẻ trộm cắp, khiến cho người khác nhìn cô với ánh mắt hiếu kì như đang nhìn người ngoài hành tinh.
“ Người đang lén lút ở phía trước, mặc chiếc váy màu lam mái tóc rối bù kia đứng lại.” Giọng nói nghiêm túc, thanh âm trầm bổng, quá quen thuộc. Thừa lời, đó là đàn anh Triệu!
Chung Tĩnh Trúc cắn răng, cúi đầu nhìn thoáng qua mình, váy xanh tóc xù, là đang nói cô phải không? Tóc giả của Ngũ Nguyệt chất lượng quá kém, rõ ràng là tóc xoăn lọn to mà.
Không còn thời gian để mà ai oán nữa, cô đếm tới ba, co giò bỏ chạy: “ Này, đứng lại, đừng chạy!.” Mỗi khi nghe thấy câu nói này, cô đều cảm thấy rất dở hơi, ai sẽ đứng chờ để người khác bắt chứ!
Hai người đuổi nhau ở trong một nơi cao cấp như vậy, buồn cười vô cùng. Mắt nhìn thấy đàn anh Triệu bị bỏ khá xa, cô nhìn lại nơi mình đang đứng, Chung Tĩnh Trúc ngây ngô đẩy cánh cửa gần nhất rồi chui vào trong.
Ánh sáng trong phòng rất sáng, mọi người đánh bài, ca hát, nói chuyện uống rượu, sau đó đều dừng hình, đồng loạt quay lại nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, đương nhiên không kiểu đang ngắm mĩ nhân.
“ Tôi đi nhầm.” Da mặt Chung Tĩnh Trúc mỏng, quay nhanh người đi ra ngoài, nhưng vừa định mở cửa thì từ bên ngoài đã có người đẩy mạnh vào trong, đàn anh Triệu tìm tới cửa!
Cô có chết cũng không đền nổi cánh cửa này. Người bên ngoài đương nhiên là anh hùng Triệu, hoàn toàn là sức mạnh siêu nhân của đàn anh Triệu, một cú đẩy cửa tàn nhẫn vô cùng mạnh mẽ, làm cho Chung Tĩnh Trúc ngã ngửa ra phía sau.
Cửa bị phá hỏng, Chung Tĩnh Trúc khóc ròng trong bụng, có ai đó đang ngồi nhìn Chung Tĩnh Trúc xông tới, không trốn cũng không tránh, đáy mắt giống như đang chưa kịp nhìn thấy ánh sáng thì đã bị che mất.
Cô dùng sức, đẩy người trước mắt xuống, cả hai người ngã trên ghế sofa, dẫn đến tiếng hét chói tai. Chung Tĩnh Trúc cũng không còn cách nào khác, không cần thể diện của mình nữa, vòng tay quấn chặt eo của người trước mặt, ôm chặt vô cùng, đem mặt vùi vào lồng ngực của anh.
“ Xin anh, giúp tôi.” Cô nhỏ giọng cầu xin: “ Đừng để anh ấy bắt tôi.” Lời nói vừa dứt, đàn anh Triệu đã bước nhanh tới.
Nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, người đàn ông ấy cũng hơi ngạc nhiên. Thấy cảnh tượng, một nam một nữ đang ôm nhau vùi trên ghế sofa, một sĩ quan cảnh sát lên tiếng: “ Hôm nay là ngày toàn thành phố kiểm tra, tôi muốn xem giấy chứng minh của vị tiểu thư này.”
“ Hả? Bảo bối, em nghe thấy chưa? Là đồng chí cảnh sát, đứng dậy đi.” Giọng nói người đàn ông tỏ ra yêu chiều, vỗ nhẹ trên lưng người con gái đang ôm mình, dáng vẻ cợt nhả.
Chung Tĩnh Trúc bị hai chữ ‘ bảo bối ‘ làm cho sái xẩm mặt mày, thời điểm này không thích hợp để phản kháng, khác gì kiếm củi ba năm đốt một giờ. Cô lắc lắc đầu, hai tay ôm eo anh càng chặt.
Khóe môi người đàn ông cong lên, giống như để mặc cho cô ở trong lòng mình làm nũng, nói: “ Em gái nhỏ này hay ngượng ngùng, nếu không như vậy đi, đồng chí cảnh sát kiểm tra tôi vậy?.” Giọng nói mả cả rất tự nhiên.
“ Tôi muốn kiểm tra chứng minh thư của vị tiểu thư này, ngay bây giờ.” Đàn anh Triệu bình thường vui đùa lả lướt không nghĩ khi trong lúc làm việc lại nghiêm túc như vậy.
Chung Tĩnh Trúc hoang mang, ai lại không sợ cảnh sát, huống hồ khẩu khí của đàn anh Triệu nặng kí như vậy, người đàn ông này liệu sau một giây sẽ đẩy cô ra chứ, nghĩ đi nghĩ lại cũng không yên tâm, chỉ còn cách lấy chân mình quắp lấy bắp chân của anh, an toàn tuyệt đối!
Người đàn ông bị hành động này của cô chọc cho cười, lồng ngực run run, giống như đang cười, bàn tay to còn đang sờ loạn trên mái tóc giả của cô, khiến cô nổi cả da gà.
Hai người giống như đang tán tỉnh lẫn nhau, khuôn mặt đàn anh Triệu từ đỏ thành đen, rõ ràng hai người này đang coi thường anh, coi anh như vô hình.
“ Triệu Vũ!.” Không khí trở nên mờ ám, mấy người mở cửa vội vàng đi tới, người ở chính giữa là người dẫn đầu đội kiểm tra lần này, sở trưởng Lưu Toàn – hay gọi là Lão Lưu, cũng chính là thầy của Chung Tĩnh Trúc.
“ Lưu sở trưởng.” Triệu Vũ lập tức đứng thẳng người. Lưu Toàn nổi tiếng là người nghiêm khắc, mọi người trong sở đều sợ ông. “ Tôi vừa dặn dò cậu như nào?.” Lưu Toàn nghiêm mặt lại, giống như Trương Phi vậy, khiến cho Triệu Vũ bất động tại chỗ.
Cấu trúc ở đây giống như một tòa thành còn Dao Trì giống như cái giếng không đáy, càng đi sâu vào trong càng khó tìm được lối ra. Triệu Vũ nhất thời quên mất.
“ Lệ thiếu, đã quấy rầy.” Lưu Toàn buông lỏng đôi lông mày đang dựng ngược lên, hướng về người đàn ông đang ngồi khẽ gật đầu, thái độ hòa nhã hiếm có.
Người đàn ông vẫn nằm trên sofa, ôm mỹ nhân trong lòng, rất thong dong, trên mặt nở nụ cười như không, hỏi: “ Uhm, sao vậy? Không kiểm tra nữa?.” Giọng nói từ tốn, tản mạn như dạo chơi, nhưng ẩn sâu trong đó là độ sắc bén.
“ Lệ thiếu là thanh niên kiệt xuất, có Lệ thiếu ở đây, đương nhiên không cần phải kiểm tra.” Lưu Toàn nói năng chững trạc đàng hoàng, không nịnh hót, nói đúng vào trọng tâm, cố gắng dập tắt ngọn lửa tức giận của đối phương. Ông quay đầu hướng về đàn anh Triệu, liếc mắt ra hiệu: “ Cúi đầu nhận tội.”
“ Lệ thiếu, là tôi lỗ mãng.” Triệu Vũ nghe đến chữ ‘ Lệ thiếu’ trong lòng đã có chút thay đổi, biết được đối phương có địa vị như nào, cúi người xuống: “ Tôi thì không sao cả, nhưng dọa đến em gái nhỏ của tôi rồi.” Người đàn ông nói ấy nói tiếp: “ Cậu nói xem, nên xử lí như nào?.”
“ Vị tiểu thư này, tôi xin lỗi.” Đàn anh Triệu khom lưng nhận lỗi, nhìn Chung Tĩnh Trúc đầy vẻ chân thành. Giọng nói mềm mại, tỏ vẻ có phần ngại ngùng, khuôn mặt tươi tắn lộ ra.
“ Đi.” Nói thêm vài câu, Lưu Toàn vung tay, đưa cả đoàn người rời khỏi. Nghe thấy tiếng đóng cửa, tâm trạng thấp thỏm lo sợ cuối cũng tan biến hết, cô sợ nhất là ông thầy Lưu Toàn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“ Vốn tưởng cô trốn tránh đám lưu manh, bây giờ nhìn lại giống như cô đang giở trò lưu manh.” Người đàn ông bỗng mở miệng. Chung Tĩnh Trúc lúc này mới phát hiện mình còn đang nằm bò trên người anh, ôm anh không chịu buông.
Cô luống cuống buông tay buông chân đứng lên, giống như đang né tránh siêu bão, thú dữ: “ Cảm ơn ... Cảm ơn ...” Cô đang rất lúng túng không biết nên làm như thế nào.
“ Kỹ thuật hóa trang của em ... một chút tiến bộ cũng không có.” Người đàn ông nhét hai tay trong túi quần, hơi khom lưng, ghé sát khuôn mặt mình vào mặt cô, giọng nói mờ ám, pha lẫn ý trêu đùa.
Nghe thấy anh nói vậy giống như hai người đã từng quen biết, Chung Tĩnh Trúc ngẩng đầu nhìn anh, một đôi mắt biết cười, hơi cong lên, rất xinh đẹp. Nhất định là chưa gặp qua bao giờ, chứ nếu không, một người đàn ông đẹp trai như này, sao cô lại không nhớ chứ.
< style=""word-wrap:" break-word;="" color:="" rgb(102,="" 102,="" 102);="" font-family:="" verdana;="" line-height:="" 37.53753662109375px;="" background-color:=
Truyện khác cùng thể loại
916 chương
10 chương
93 chương
73 chương
91 chương
86 chương
56 chương
40 chương
138 chương