Sao Phải Quá Đa Tình
Chương 27
Cuối cùng kỳ thi cuối kỳ cũng kết thúc, cho dù Đinh Dật có dũng mãnh vô địch thì vẫn cảm giác như bị lột mất một lớp da. Nghe cô phàn nàn, Dương Lộ Lộ khinh thường lừ mắt: “Cậu ở nhà có ông bố, ra ngoài thì có Thẩm Trường Đông, ở đâu cũng có người nuôi, có cần thiết phải liều mạng tranh giành học bổng với bọn tớ như thế không?”
Đinh Dật cười ha ha nói: “Tớ tranh được của ai chứ làm sao mà tranh được của cậu.” Dương Lộ Lộ là một trong số ít người có thể khiến Đinh Dật khâm phục trên phương diện tính toán, bình thường không thấy cô ấy quá chú tâm, thường xuyên bận bịu với công tác ở trung tâm hỗ trợ và hội sinh viên, thế nhưng kỳ thi giữa kỳ rất nhiều môn cô ấy đứng đầu bảng, trong đám nữ sinh gần như không ai có thể vượt được cô ấy. Một cô gái trán cao, vóc người nhỏ nhắn có làn da ngăm đen này khiến cho người không để ai vào mắt như giảng viên môn Vi phân và tích phân mà cũng phải hết lời khen ngợi sự nhanh nhạy thông minh của cô ấy, Đinh Dật có tự phụ cũng không thể không thừa nhận Dương Lộ Lộ là người có tư chất thiên bẩm.
Trải qua một kỳ học tập ở đại học A, trong lúc thi đua với những người khác, khả năng chấp nhận của Đinh Dật đã tốt hơn rất nhiều, cô đã có mục tiêu, luôn tự nói với bản thân chỉ cần cố gắng làm là được, thành sự tại thiên, nhưng mưu sự thì tại nhân.
Thẩm Trường Đông hỏi cô: “Nếu như có thể chuyển khoa thì cậu muốn học ngành gì?” Đinh Dật suy nghĩ một lát rồi nói: “Tớ vẫn chưa có quyết định cuối cùng, nhưng lần trước có hàn huyên một lúc với Ngụy Hoa Tĩnh, có lẽ nghiêng về khoa Điện tử, dù sao đó cũng gần như là khoa tốt nhất của đại học A, tiền đồ không tệ, chẳng biết có được như mong muốn hay không.” Cái tên công tử Ngụy Hoa Tĩnh quần áo là lượt lúc nào cũng trêu cô là “em gái dã man” kia hóa ra lại rất hiểu biết về các chuyên ngành, tài ăn nói của anh ta cũng thật là tốt, đĩnh đạc thuyết giảng cho cô, khiến cô cảm thấy đến đại học A mà không học khoa Điện tử thì vứt đi.
Thẩm Trường Đông im lặng nhưng bước chân rõ ràng bỗng nhanh hơn, Đinh Dật nhạy cảm nhận thấy phản ứng của cậu hơi lạ, cô vội chạy chậm vài bước bắt kịp cậu, túm ống tay áo cậu hỏi: “Sao vậy, cậu cảm thấy tớ học điện tử không tốt à? Nhưng mà tớ thích lắm, tớ hỏi rất nhiều người ai cũng bảo là triển vọng của ngành này rất xán lạn, cũng rất thách thức.”
Thẩm Trường Đông đã ổn định lại tâm trạng, thả chậm bước chân, nhất thời nóng vội cậu đã quên mất từ bé đến lớn có bao giờ Đinh Dật thay đổi quyết định của mình vì người khác đâu? Người thân thiết như cậu còn không thể, huống chi là Ngụy Hoa Tĩnh. Vì vậy cậu quay đầu nhìn Đinh Dật cười nói: “Vậy thì cậu hãy cố gắng, nhất định sẽ được như ý nguyện.”
Kỳ nghỉ đông đầu tiên của thời đại học chính là thời gian để gặp mặt bạn bè, Trịnh Huy đã trông thấy Đinh Dật từ xa, cậu ta hô lớn: “Ôi chao, lên đại học A một cái là không nhận ra được bô lão của nhà chúng ta mất rồi, Dật tỷ, tớ cũng ở Bắc Kinh nhé, suốt cả học kỳ không thèm liên hệ với bọn này.”
Học kỳ qua bận rộn như thế, cô nào có hơi sức đâu mà đi khắp nơi tìm bạn, nhưng ngoài miệng lại nói: “Cậu cũng biết mình ở Bắc Kinh vậy sao không tới tìm tôi?”
“Oai quá nhỉ? Chỗ cậu nhiều ‘gia súc’ như thế, tớ đi vào cái là nhũn cả chân ra, tớ không có đam mê hư vinh đó đâu, không thi đỗ đại học A thì không nên vào đó chụp ảnh để thơm lây.” Hồi học cấp ba, tất cả những đứa học giỏi đều bị gọi là “gia súc” [1], hoặc là rất trâu bò.
[1] Một từ mới dùng để ví von một người giỏi hơn mức bình thường có thể đạt được trên một phương diện nào đó, nghĩa hơi tiêu cực.
Đinh Dật bỗng phát hiện ra một chuyện thú vị, hai mắt cô tỏa sáng nhìn La Bình đang bị Trịnh Huy kéo: “Ha ha, hai người các cậu!” Cô đưa tay chỉ qua chỉ lại giữa hai người kèm với một nụ cười nham hiểm, lập tức muốn thẩm vấn.
La Bình đỏ mặt vội vàng giãy ra khỏi tay Trịnh Huy nhưng lại bị cậu ta giữ chặt: “Dật tỷ, vị này nhà tớ da mặt mỏng, không thể so được với mình đồng da sắt như ngài đâu, tha cho cô ấy đi, cũng chỉ có tên Trường Đông kia mới có thể chịu nổi cậu.” Dứt lời cậu ta bị Đinh Dật dồn sức nện mấy phát vào lưng, Trịnh Huy anh hùng cứu mỹ nhân bảo vệ an toàn cho người đẹp bên cạnh đi vào nhà hàng.
Ngày hôm sau là buổi tụ họp của bạn bè cấp ba, Đinh Dật vô cùng kích động khi được gặp lại Nguyễn Thúy sau một thời gian dài, Nguyễn Thúy học khoa Hóa ở trường đại học của tỉnh, cô ấy rất thường xuyên viết thư cho Đinh Dật, cũng là người duy nhất nhận được thư hồi âm của cô. Chẳng còn cách nào, với chữ viết của Đinh Dật thì cần phải có can đảm rất lớn – can đảm phá hoại – mới có thể đặt bút viết lên tờ giấy xinh xắn đó. Cô vô cùng thấu hiểu điều này khi tự tay gửi thiệp chúc mừng ngày nhà giáo cho Tiêu Khắc Kiệm, đó là một chiếc thiệp đặc biệt của trường, thiết kế rất đẹp, rất trang nhã, nhưng khi thêm vào mấy chữ “Cảm tạ ơn thầy” to tướng của cô thì tổng thể đẹp đẽ của nó đã bị phá hủy hoàn toàn.
Cũng may chỉ một thời gian sau, mọi người đã học được cách gửi email, chat QQ, thời đại công nghệ, anh yêu em! Đinh Dật điên cuồng gào thét trong lòng.
Tinh thần của Nguyễn Thúy có sự thay đổi rõ rệt nhất, giờ đây cô ấy trở nên cởi mở, tự tin, ai cũng đều khen cô ấy xinh đẹp hơn rất nhiều, có nam sinh còn hối hận hồi trước đã không theo đuổi cô ấy, Đinh Dật cười nhạo: “Mã hậu pháo [2], cậu mà theo đuổi được sao?” Mọi người đang cười đùa thì tại cửa ra vào bỗng xuất hiện một đôi kim đồng ngọc nữ.
[2] Thuật ngữ trong cờ tướng, ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.
Vốn tưởng rằng những cảm xúc ngày ấy đã theo ngọn gió và dòng nước cuốn đi từ lâu, ai ngờ khi gặp lại, lòng người không khỏi gợn sóng, hóa ra những vết tích khắc trên năm tháng của tuổi trẻ có thể mờ đi, nhưng sau cùng sẽ không thể hoàn toàn biến mất.
Chu Văn Bân mỉm cười gật đầu chào hỏi, con người đen như màn đêm dường như khựng lại một giây khi lướt qua cô, Đinh Dật chợt cảm thấy nụ cười của mình có gì đó cứng ngắc, nhưng cũng chỉ trong tích tắc mà thôi, cô lập tức cười rạng rỡ hơn, bước tới chào hỏi người bên cạnh: “Khí hậu phía Nam nuôi người mát tay thật, Nghê Ái Lan, càng ngày cậu càng đẹp ra đấy.”
Có lẽ là trải qua tháng ngày hun đúc từ học viện Nghệ thuật, Nghê Ái Lan trở nên nền nã, hiền hòa hơn trước kia, cô ấy nheo mắt cười nói: “Đâu có, cậu mới đẹp ra ấy.”
Không muốn tiếp tục thảo luận đề tài ai đẹp hơn ai này nữa, Đinh Dật lại chen vào giữa một đám nam sinh bắt đầu đấu khẩu. Cơm nước xong xuôi lại đến tiết mục ca hát, nhảy múa, vui chẳng còn biết trời đất là gì.
Sau khi tan cuộc, Đinh Dật ra về cùng Nguyễn Thúy, đi tới cửa bỗng có người gọi lại: “Chúng ta tiện đường, tớ đưa các cậu về.”
Đinh Dật quay đầu nhìn thấy Chu Văn Bân, theo sau là Nghê Ái Lan, cô cười lớn, nói: “Tớ là ai chứ, cần gì phải có người đưa về? Cậu nên nhanh chóng đưa Nghê mỹ nữ về nhà đi, muộn lắm rồi, chẳng may gặp lại bọn côn đồ đó thì phiền lắm, bằng không thì người lớn cũng sẽ lo lắng!”
Cô cố tình nhấn mạnh vào hai chữ “người lớn”, quả nhiên Chu Văn Bân biến sắc, sắc mặt Nghê Ái Lan cũng vô cùng khó dò. Hóa ra không phải là không căm hận, chỉ là cô kiêu ngạo, không cho phép bản thân thừa nhận mà thôi, chỉ trong những lúc tất cả đã không còn quan trọng như thế này, cô mới cho phép thứ cảm xúc đó trồi lên mặt nước.
Nói xong, Đinh Dật kéo Nguyễn Thúy bỏ đi, không hề quay đầu lại.
Về đến nhà mới phát hiện có mấy tin nhắn mới trong điện thoại, ban nãy ồn quá nên không biết, cô mở ra xem, đều là của Thẩm Trường Đông. “Bên này lạnh quá, vừa ẩm vừa buốt, chỗ cậu có lạnh không,” “Hôm nay gặp mặt bạn cấp ba à?” “Sao vậy? Gặp lại bạn cấp ba rồi không thèm để ý đến tớ nữa à?” “Thật sự không để ý đến tớ sao?”
Đinh Dật hé miệng mỉm cười, Thẩm Trường Đông cũng có những lúc trẻ con như vậy đấy, từng con chữ tràn đầy sự bất an, Đinh Dật vội vàng gọi điện lại cho cậu.
“Alô?” Vừa nghe thấy giọng người ở đầu bên kia, cô giật mình kêu lên một tiếng, “Cậu làm sao thế? Sao giọng lại biến thành như vậy?” Đinh Dật vội hỏi.
“Bị cảm, vừa uống thuốc rồi, chắc mai là sẽ không sao. Muộn thế này cậu mới về à.”
“Ừ, cả một học kỳ không gặp, mọi người đều rất hưng phấn, sao cậu gửi nhiều tin nhắn thế?”
Thẩm Trường Đông hình như hơi ngại, mãi mới nói: “Tớ lo bạn bè của cậu lên đại học được khai sáng, đầu bị nước vào rồi lại thổ lộ với cậu.”
Đinh Dật vờ nổi giận: “Thổ lộ với tớ là bị nước vào đầu sao!”
Thẩm Trường Đông cười trầm thấp: “Thổ lộ với cậu thì không sao, tớ chỉ sợ cậu nhìn thấy người thổ lộ không đẹp trai bằng tớ, giận quá lại đánh cho người ta một trận, chẳng may tàn tật gì đó thì phải chịu trách nhiệm cả đời à?”
Đinh Dật đang chuẩn bị nổi đóa thì Thẩm Trường Đông vội vàng chặn ngay: “Nói chuyện chính đây, qua năm mới, chúng ta phải quay lại trường trước mùng mười.”
“Tại sao, không muốn ở nhà qua Tết Nguyên tiêu à? Năm nào tớ cũng đi ngắm hoa đăng cùng ông bà ngoại.”
“Năm nay đổi hình thức khác đi, chẳng hạn đi dạo hội chùa với ông bà vào đêm giao thừa gì đó, tóm lại phải về trước mùng mười.”
Đinh Dật ngẩng đầu nhìn lịch treo tường, mùng mười, mùng mười, nhìn thấy ngày Dương lịch của hôm đó, cô chợt đỏ bừng mặt, tên Thẩm Trường Đông này!
Ngày mùng tám, trong số rất nhiều bạn bè học tại Bắc Kinh, chỉ có Lâm Lâm lên cùng lúc với cô, Lâm Lâm đang làm gia sư, phụ huynh yêu cầu cô ấy lên sớm để dạy bù. May là bệnh tình của mẹ cô ấy đã được kiểm soát, cơ bản có thể tự lo cho cuộc sống hàng ngày, chuyện trong nhà không cần cô ấy phải bận tâm nhiều nữa.
Vì xe chạy ban ngày nên Đinh Dật bỏ vé giường nằm đi ngồi cùng Lâm Lâm ở toa ghế cứng, may mắn đây là chuyến xe tốc hành mới mở, tuy vào thời gian cao điểm nhưng cũng không đến nỗi chật như nêm cối.
Toa xe này rất gọn gàng sạch sẽ, ngồi phía đối diện là hai nam sinh cao to, một người trong đó khi cười rộ lên để lộ ra hàm răng trắng khiến Đinh Dật cảm thấy rất quen, đối phương dường như cũng đang đánh giá cô, một lát sau đột nhiên hỏi: “Em có quen Thẩm Trường Đông không?”
Đinh Dật bỗng nhiên nghĩ ra, cái lần cô bị ngã từ xích đu xuống, đó chính là người đã giúp Thẩm Trường Đông đỡ cô dậy – Ngô Vị, mà cái hôm Lâm Lâm bị bọn côn đồ gây khó dễ, Thẩm Trường Đông cũng mượn tên anh ta dọa cho bọn chúng sợ bỏ chạy.
“Hóa ra là Ngô sư huynh, anh lên Bắc Kinh học đại học ạ, ha ha, trùng hợp quá, anh học trường nào?” Sao cô chưa bao giờ nghe Thẩm Trường Đông nhắc đến nhỉ.
Sau khi biết được anh ta học trường cảnh sát, Đinh Dật suýt nữa bị sặc nước miếng – anh ta thật sự có quan hệ với cả hai nửa sáng tối của xã hội.
Lâm Lâm rất nhanh trí, từ lời trò chuyện của hai người, cô ấy đã đoán ra người tên là Ngô Vị này chắc hẳn là ông chủ nhỏ của khách sạn Thần Long, bỗng cảm thấy hơi ngại nên quay mặt ra ngoài cửa sổ không nói gì cả.
Ngô Vị kia tiếp tục bắt chuyện: “Cô gái nhỏ này trông cũng rất quen, hình như đã gặp nhau ở đâu rồi.”
Xưa nay Đinh Dật đã quen với những tình huống này, da mặt lại dày, cô lập tức nháy mắt ra hiệu với Ngô Vị: “Sư huynh thấy người ta xinh đẹp nên muốn làm quen sao? Có điều chiêu này cũ quá rồi.”
Ngô Vị dở khóc dở cười: “Nhóc con này, mấy năm không gặp mà vẫn như vậy, bây giờ có còn đu dây nữa không?” Sau đó nói tiếp luôn: “Nhưng anh nói thật mà, thực sự trông quen lắm. À! Anh nhớ ra rồi, chính là trạng nguyên ban xã hội của tỉnh mà báo chí năm ngoái đưa tin! Trên báo có rất nhiều hình của cô ấy.” Anh ta bắt đầu cảm thấy nể phục.
Đinh Dật đắc ý: “Đó là đương nhiên, Lâm Lâm của em là tài nữ nổi tiếng, hồi học cấp hai đã có một bài văn được đăng báo làm chấn động toàn trường, tên là ‘Trăng lưỡi liềm’.” Ha ha đây chính là niềm sung sướng vinh quang khi được làm bạn của tài nữ.
Ngô Vị nghe xong tấm tắc khen ngợi, Lâm Lâm càng cảm thấy lúng túng xấu hổ không biết phải nói gì, lén lút véo Đinh Dật một cái không cho cô tiếp tục ba hoa nữa, Đinh Dật bèn đổi chủ đề: “Chán quá, chúng ta đánh bài đi.” Ngồi bên cạnh Ngô Vị là bạn học của anh ta, bốn người càng đánh càng hăng, quên đi cả quãng thời gian vô vị trên tàu hỏa.
Lúc sắp vào ga, chỗ ngồi bên cạnh bỗng có tiếng động lớn, hóa ra là một người trông có vẻ giống nam sinh, va li hành lý của anh ta không mở ra được mà lại có vẻ như đang cần lấy đồ gấp, va li đó khóa bằng mật mã, ông anh đó rõ ràng đã quên mất mật mã rồi.
Tuy cảm thấy hơi kỳ cục nhưng thấy anh ta sốt ruột đến nỗi vã mồ hôi, mọi người cũng thông cảm. Lúc này Ngô Vị đột nhiên đứng dậy, vỗ vỗ vai nam sinh kia ý bảo anh ta tránh ra một chút, sau đó cúi người không biết sờ mó thế nào mà cái va li bỗng bật ra, mọi người xung quanh liền xôn xao.
Ngô Vị chưa nói gì cả, anh ta khoát khoát tay ngăn cản nam sinh kia nói lời cảm ơn rồi vội vàng trở về chỗ ngồi, Đinh Dật hai mắt tỏa sáng nhìn anh ta: “Anh dùng cách gì vậy, thật là lợi hại! Cái đó học được ở trường sao? Có thể dạy em được không?” Dường như mọi người đã trở nên rất thân quen mà không chỉ là mới gặp lại lần thứ hai nữa.
Ngô Vị không để ý đến lời nịnh hót của cô: “Con gái con đứa, học cái này làm gì? Đây là bí mật nghề nghiệp, không thể dạy bừa bãi.” Anh ta lại ra còn ra oai khiến Đinh Dật tức đến nỗi hận không thể đi làm nữ đặc công.
Đến khi gặp được Thẩm Trường Đông, Đinh Dật lập tức kích động kể hết chuyện gặp trên tàu cho cậu, còn hỏi: “Cậu có liên hệ gì với Ngô Vị không?”
“Có, học kỳ trước gặp vài lần.”
“Sao tớ không biết?” Đinh Dật kinh ngạc khi biết mình còn có những góc chết đối với cuộc sống của Thẩm Trường Đông, còn mọi chuyện liên quan đến cô thì đều có bàn tay của cậu.
“Cậu bận như thế làm gì rảnh rỗi mà để ý đến chuyện của tớ.” Thẩm Trường Đông nói rất bình thản, nhưng mổ xẻ ra thì cảm giác như có ý trách móc, Đinh Dật chột dạ cười cười: “Người tên Ngô Vị đó thật là lợi hại, cái khóa vào tay anh ta tách một cái là mở được, cậu học lỏm của anh ta một ít rồi về dạy cho tớ được không?”
Đầu bỗng bị cậu cốc cho một cú: “Cậu có triển vọng đi cạy khóa vào nhà người ta trộm đồ đấy? Muốn học thì tự đi mà học, tớ không học.” Không ngờ Đinh Dật không có hứng thú với máy móc mà lại thích thú với chuyện mở khóa như vậy.
Thấy đã vô vọng nhưng làm gì có chuyện Đinh Dật chịu bỏ qua, chân đã bước không thể quay về.
Về tới trường, Đinh Dật định sắp xếp một chút rồi đến nhà bác trai để đưa quà năm mới mà ba đã chuẩn bị, nhân tiện lấy tiền mừng tuổi.
Anh và chị dâu đã bắt đầu đi làm từ ngày mùng tám, bây giờ đang ở nhà riêng, bác gái ở nhà buồn nên vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy cô, còn giữ cô ở lại một đêm, trường vẫn chưa vào học, Đinh Dật cũng không có lý do gì để đòi về, dù sao mai mới là mùng mười, Thẩm Trường Đông nói buổi trưa sẽ đến tìm cô, sáng mai cô sẽ chạy về sớm vậy.
Nhà họ Lý ở bên cạnh thì lại cực kỳ náo nhiệt, không chỉ có hai anh em Ngụy Hoa Tĩnh và Lý Bối Bối, Wada cũng được mời đến làm khách. Ngụy Hoa Tĩnh cười nói: “Em gái dã man, muốn chuyển sang khoa bọn anh thật à? Anh sẽ giữ lại tài liệu các môn chuyên ngành cho em.”
Đinh Dật mới biết được kết quả thi của kỳ vừa rồi, bõ công cô vất vả, cô có thành tích cao nhất trong tất cả các khoa chính quy của trường, từ đó về sau không bao giờ có được thành tựu huy hoàng như thế nữa – Vi phân và tích phân (1) 95 điểm, Đại số và Hình học (1) 95, Thiết kế máy móc căn bản A (1) 96, Hóa học B 96, mấy môn còn lại cũng không tệ, việc chuyển khoa đã trở nên dễ dàng.
Wada cũng mỉm cười: “Đúng là cô gái lợi hại, chẳng trách không gặp được cậu ở câu lạc bộ võ thuật nữa, chuyển khoa thành công chắc là nhẹ nhõm rồi đúng không?” Sau này cô có đụng phải Wada ở sân trường mấy lần, may là cậu ta không có ý định bắt cô mời cơm, hơn nữa cũng rất lịch sự chừng mực, không còn mở miệng ra là so sánh sự chênh lệch giữa hai nước nữa, dần dần cô cũng bớt hẹp hòi hơn.
Dù là đàm luận tán gẫu hay thử tài võ nghệ, Wada đều là một người cộng sự rất tốt.
Sáng hôm sau, sau khi ăn xong điểm tâm, Đinh Dật chuẩn bị quay về trường học, đúng lúc Wada cũng muốn cáo từ, cậu ta ngỏ ý mời Đinh Dật cùng đi, cân nhắc việc đi nhờ xe có thể đỡ cho bác trai không cần gọi xe giúp cô, Đinh Dật đồng ý, dù sao cũng tiện đường.
Trên đường đi hai người chuyện trò vui vẻ, Đinh Dật lấy được không ít thông tin có ích từ chỗ Ngụy Hoa Tĩnh, tâm tình cô đang rất tốt nên ríu ra ríu rít nói liên tục. Wada vừa chăm chú nhìn đường vừa nghe cô nói, thỉnh thoảng lại mỉm cười, chờ đến khi đèn đỏ mới quay sang hỏi cô: “Mới sáng sớm đã về luôn, hôm nay sắp xếp hoạt động gì à?”
Nghĩ chắc cậu ta cũng biết hôm nay là lễ tình nhân, Đinh Dật hơi mất tự nhiên, nhưng cô không quen nói dối, vì vậy mặt dày mày dạn nói: “Ha ha, đúng vậy, hôm nay đi chơi với bạn trai.”
Có lẽ do đợi đèn đỏ quá lâu nên đèn xanh vừa sáng, mấy xe đằng sau đã bấm còi inh ỏi, xe của Wada bị tắt máy, cậu ta vừa nổ máy lại vừa tự giễu: “Đến Bắc Kinh mới tự học lái xe, vẫn còn non tay lắm.”
Đinh Dật không có bằng lái xe, đương nhiên sẽ không có ý kiến gì, chỉ nhìn cậu ta lái xe vào đường cao tốc Bát Đạt Lĩnh.
Chắc là mới qua Tết Âm lịch nên lượng người đổ về thủ đồ rất lớn, trên đường vô cùng nhiều xe, đường cao tốc lại càng chen chúc chật cứng giống như một cái bãi đỗ xe di động vậy, hơn nữa dường như người ta cũng rất sốt ruột, rất nhiều xe đánh lái để vượt lên, liên tục chạy dàn hàng.
Thẩm Trường Đông chuẩn bị xong mới gọi điện cho Đinh Dật, điện thoại của cô luôn báo bận, mãi mới kết nối được, cậu đang định nói thì bên kia truyền đến tiếng kêu hoang mang của Đinh Dật: “Tớ đang trên đường đến bệnh viện XX, gọi lại sau nhé, hay là, cậu tới bệnh viện tìm tớ đi.” Xa xa có tiếng còi xe cảnh sát và tiếng người hét to hỗn loạn, đúng lúc đó điện thoại bị ngắt.
Thẩm Trường Đông mặt tái nhợt, vội vàng bấm gọi lại: “Cậu bị thương à?!”
“Không phải tớ, là Wada bị thương, bọn tớ bị tai nạn xe, gặp mặt rồi nói sau!” Điện thoại một lần nữa bị cắt đứt.
Hết chương 26
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
64 chương
23 chương
11 chương
27 chương
24 chương
110 chương