Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni nhìn theo Khang Chiêu. Tay phải Khang Chiêu treo trước ngực, lưng thẳng tắp, tay trái rũ xuống nổi đầy gân xanh, trông như đã sẵn sàng. Khang Mạn Ni bóp nhẹ chiếc cốc dùng một lần, lầm bầm: “Sao em cứ có cảm giác anh trai như đang theo dõi nghi phạm.” Liễu Chi Nhàn siết chặt tay dưới gầm bàn, đặt trên đầu gối. Cô đã xem rất nhiều video về cảnh sát chìm bắt nghi phạm: chạm trán với những kẻ chạy trốn trên đường phố, gọi đồng nghiệp trong trường hợp khẩn cấp, giả vờ đi ngang qua và bất ngờ hạ gục đối phương. Nhưng giờ Khang Chiêu đang bị thương, lại không liên lạc với đồng nghiệp trước, nên chắc là không phải. Khang Chiêu đi được nửa đường thì gã đàn ông trung niên và Khang Cẩm Hiên đứng dậy, gã ta vỗ vai Khang Cẩm Hiên, nghiêng đầu nói gì đó. Gã trung niên mặc áo polo sẫm màu mà người già ưa thích, vạt áo nhét vào trong lưng quần, chân phải không linh hoạt, cà nhắc bước đi. Khang Chiêu gọi Khang Cẩm Hiên. Gã đàn ông và Khang Cẩm Hiên đồng thời ngoái đầu. Khang Chiêu và gã ta chạm mắt nhìn nhau. Hằn trên trán gã đàn ông trung niên là vẻ thù địch, như thể oán hận chất chứa đã lâu, ấn tượng đầu tiên đem lại cho người khác là không hề thân thiện. Nếu không bỏ qua được vẻ thù địch đó, chỉ e người bình thường không chú ý đến gương mặt ngũ quan đoan chính của gã, sống mũi còn rất cao. Nửa gương mặt từ mắt trở xuống hệt như Khang Chiêu phiên bản về già. Khang Chiêu cao hơn nửa cái đầu, vì tính chất nghề nghiệp mà tự sinh ra cảm giác đàn áp được đối phương, bàn tay bó bột cũng như đang giấu lựu đạn. Mới nãy Khang Cẩm Hiên còn thao thao bất tuyệt, giờ lại câm như hến. Gã đàn ông ngừng lại, hai mắt sáng rực ẩn chứa vẻ hưng phấn. Gã vỗ vai Khang Cẩm Hiên rồi khoát tay, xoay người tới chỗ chủ quán tính tiền. Khang Chiêu thả lỏng bàn tay siết chặt, cùng Khang Cẩm Hiên nhìn theo gã đàn ông rẽ vào con hẻm. Khang Chiêu hỏi: “Người kia là ai, vì sao mà quen?” Khang Cẩm Hiên gãi đầu: “Từ vùng khác đến buôn gỗ.” Khang Chiêu: “Cậu với ông ta nói chuyện gì?” Khang Cẩm Hiên vòng vo. Khang Chiêu chỉ ra đằng sau, “Chị gái cậu đang ở bên kia, vừa hay cũng muốn ăn khuya, lại ngồi một lát đi.” Khang Cẩm Hiên: “Em, ăn no rồi…” Khang Chiêu đỡ lưng cậu, lòng bàn tay chứa lực mạnh, “Thanh niên trai tráng đang độ trưởng thành, ăn thêm bữa nữa cũng có sao.” “…” Hai chân Khang Cẩm Hiên như mọc rễ. Khang Chiêu đi trước, khí chất quanh thân như hóa thành sợi dây thừng vô hình, kéo Khang Cẩm Hiên đi theo. Khang Cẩm Hiên ủ rũ nhấc bước. Đợi khi người ngồi xuống, Khang Mạn Ni lại hỏi những câu giống ban nãy, nhưng sắc bén và trực tiếp hơn. “Lại tụ tập với loại người không đứng đắn gì nữa hả?” Khang Cẩm Hiên bĩu môi tố cáo: “Người ta là chủ buôn gỗ, không phải côn đồ.” “Còn tiếp xúc với cả chủ buôn gỗ cơ à, cậu cừ nhể.” Khang Cẩm Hiên sầm mặt, bực bội tức giận. “Tính ra cũng là nửa người trong nghề, sao không dám nói chuyện với anh mà đã đi?” Khang Chiêu rót cho mình cốc trà, thuận tay rót đầy cho Liễu Chi Nhàn. Liễu Chi Nhàn cầm lên, xoay trong tay chứ không uống. Khang Cẩm Hiên liếc nhìn Khang Chiêu, bụng nhủ: người ta làm gì quen anh. Khang Mạn Ni nói: “Cậu với ông ta thì cũng có chuyện gì để mà nói, dạy chị đi, chị cũng đi kiếm một ông chủ thử.” “…” “Người ta nói gì cậu cũng tin, còn nhớ bài học ‘chuột núi’ năm ngoái cậu qua lại không hả? Suýt nữa bắn người ta bị thương cũng không biết.” Chàng trai gân cổ đáp, “Sao chị không tin tưởng em hả?” Khang Mạn Ni xùy một tiếng, “Cậu có chỗ nào đáng để người ta tin tưởng không.” Khang Cẩm Hiên tức giận, nhìn thẳng vào Khang Chiêu. “Ông ấy có vẻ rất tò mò về anh.” Bàn tay xoay cốc của Liễu Chi Nhàn khựng lại. Khang Chiêu bình thản nhấp trà, “Nói nghe xem.” Khang Cẩm Hiên cố ra vẻ già dặn, “Thì nửa người trong nghề mà, ông ấy muốn nhận thầu lâm trường nhưng chưa tìm được cách, nên mới tới tìm em hỏi thăm về anh.” Khang Cẩm Hiên thuật lại, trấn Nam Ưng chỉ to như lòng bàn tay, quầy hàng đêm lại gần nhà ga đông khách, thường xuyên bắt gặp những khuôn mặt quen thuộc. Nếu muốn nghe ngóng tin tức gì thì cứ tới đây đi dạo một vòng là được. Có một tối nọ, Khang Cẩm Hiên và đám bạn đi chơi khuya, người bạn vô tình nhắc đến đồn trưởng đồn cảnh sát lâm nghiệp là anh trai cậu, người đàn ông trung niên ngồi bàn kế bên lập tức tới bắt chuyện. Ông ta chủ động tính tiền, để lại ấn tượng rất sâu sắc cho cậu. Rồi mấy ngày sau đó ông ta liên tục xuất hiện, lại mời bọn họ đi hát trượt băng rồi ăn kem. Bọn họ là những thanh niên mới lớn, con nhà bình thường hay thậm chí nghèo khó, rất dễ khơi dậy lòng nhiệt tình đối với loại “giang hồ nghĩa khí” ra tay hào phóng như thế, chỉ hận không thể gọi đối phương một tiếng “đại ca”. Nếu từ chối ý tốt của “đại ca” thì tức là không nể mặt “đại ca”. Đối mặt với một “đại ca” hào phòng như vậy, có vài phần sợ hãi, cũng có hăng hái vì đối phương. “Đại ca” gặp chuyện, sao có thể im lặng không đáp? Khang Mạn Ni đập một phát vào sau đầu Khang Cẩm Hiên. “Đến anh ruột mà cậu cũng dám bán đứng?! Não cậu có bị bệnh không vậy?! Tới tiền quan tài của bà nội cũng đem cho cậu tiêu vặt mà vẫn chưa đủ hả?!” Tiếng quát lớn đã khiến những người bàn bên đưa mắt nhìn, Khang Mạn Ni lập tức ý thức được, khôi phục tư thế nhàn tản. Khang Cẩm Hiên chửi thầm liếc cô, trước khi thi cậu ta cố tình không cắt tóc, để tóc che quá nửa mắt để chứng tỏ sự “ngầu đời”. Khang Cẩm Hiên lẩm nhẩm: “Thì có sao, toàn là chuyện không ai không biết.” Khang Chiêu vẫn giữ bình tĩnh, thể như nhân vật chính chẳng phải là anh. “Nói đi, cậu trả lời những gì?” “Thì cũng có gì đâu, chỉ hỏi anh lớn hơn em bao nhiêu tuổi, mới còn trẻ mà đã lên làm đồn trưởng, chắc có căn cơ lắm, em nói không phải, bố mẹ anh làm nghề khác. Lại hỏi anh kết hôn chưa, bạn gái làm gì…” Khang Cẩm Hiên nhìn sang Liễu Chi Nhàn. Dù thiếu niên nổi loạn này có quan hệ gần gũi với bạn trai và bạn thân của cô, nhưng Liễu Chi Nhàn chưa bao giờ trao đổi trực tiếp với cậu cả. Bỗng bị nhìn như thế, trong lòng thấy khó chịu. Khang Cẩm Hiên buông tay, “Nhìn đi, toàn là chuyện ai cũng biết mà. Nếu ông ấy không hỏi em, qua hỏi chủ quán thì cũng như vậy.” Đúng lúc ông chủ dọn cá nướng lên, bỗng dưng nghe nhắc đến tên mình, đều là người quen cả, thế là nói xen vào. “Lại nói xấu gì tôi đấy?” Đợi ông chủ đặt khay cá nướng nóng hổi xuống, Khang Chiêu mới nói: “Chú có biết cái người chân thọt tính tiền lúc nãy không?” Ông chủ lắc đầu, gấp hai cái khăn lại cầm đĩa cá nướng, “Nom lạ mặt, gần đây thường xuyên tới đây, không biết rõ lắm. Có chuyện gì vậy?” Khang Chiêu nói: “Nếu lần sau ông ta đến thì chú báo với tôi một tiếng, em trai tôi ăn chùa nợ tiền của người ta không trả, tôi phải trả bù.” Khang Cẩm Hiên: “…” Ông chủ gật đầu, “Ầy, biết rồi. Thằng nhóc nhà cháu sao không chịu học cái tốt vậy hả, để anh trai cháu phải đỡ lo.” Ông chủ cầm khăn rời đi. Khang Chiêu quay sang nói với Khang Cẩm Hiên: “Nếu ông ta lại đến tìm cậu thì bảo ông ta tới tìm anh. Anh có thứ ông ta hứng thú.” Khang Cẩm Hiên: “…” Khang Chiêu lại nói: “Nghe lời chị cậu, bớt qua lại với hạng người đó đi, tránh sau này bị bán còn giúp người ta đếm tiền.” *** Khang Chiêu bị thương ở tay nên không thể lái xe, Liễu Chi Nhàn bèn lái xe chở Khang Cẩm Hiên về nhà. Nhưng chỉ cần có Khang Chiêu thì dù là xe gì cũng sẽ trở thành xe cảnh sát, Khang Cẩm Hiên lại nổi máu phản nghịch. Khang Chiêu và Liễu Chi Nhàn quay về nhà trọ ở vườn ươm. Khang Chiêu vừa khép cửa, Liễu Chi Nhàn đã lập tức ôm anh, kẹp giữa hai người là bàn tay bó bột. Cô ngẩng đầu, ánh mắt dè dặt đã tiết lộ tâm tư. Khang Chiêu thở dài, như thể cho phép Liễu Chi Nhàn đặt câu hỏi. Cô mở miệng: “Là người đó hả?” Khang Chiêu không đáp mà chỉ hỏi ngược lại, “Ngay tới em cũng thấy giống?” Liễu Chi Nhàn đáp ngay, “Cảm giác đem lại không giống.” Câu trả lời của Liễu Chi Nhàn cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận ngũ quan giống, nhưng tuổi tác và kinh nghiệm của cả hai khác nhau, tất nhiên sẽ đem lại cảm giác khác nhau. Ở Khang Chiêu có vẻ chính khí lẫm liệt. Còn người đàn ông kia, Liễu Chi Nhàn cứ có cảm giác u ám, ánh mắt không có vẻ thân thiện, chỉ nhìn thoáng qua gã ta là trên người như được bị thêm một lớp chất lỏng nhầy nhụa, lòng sinh sợ hãi. Liễu Chi Nhàn cân nhắc câu chữ, “Anh có tính toán gì không?” Khang Chiêu tự giễu: “Vụ án đã quá thời gian truy tố, anh cũng chẳng làm được gì ông ta.” Ngọa tầm ở đôi mắt đào hoa giật giật, tròng mắt đen lóe lên hung quang như muốn giết chết gã đàn ông kia. Liễu Chi Nhàn giật mình, ôm chặt anh, hai tay nâng gò má anh, nhẹ tựa trán vào, định lảng tránh ánh mắt anh. “Anh Tiểu Chiêu, đừng kích động.” Khang Chiêu bật cười, ngọa tầm trở về lại độ cong dịu dàng ngày thường, một tay ôm lấy cô. “Không đâu, em chớ quên anh là cảnh sát.” Liễu Chi Nhàn dán vào cánh môi mỏng của anh, như muốn chuyền vào những lời nói trong tim bằng hơi thở của mình. “Anh không những là cảnh sát, mà còn là con trai của cảnh sát anh hùng.” Vinh quang của thân phận đủ để siết lại chú ngựa hoang sắp đứt cương. Khang Chiêu đáp lại cô, ừ một tiếng. “Anh biết rồi…” *** Mấy ngày sau, tại trại giam huyện Thượng Khê. Khang Chiêu ghi tên, vào trong gặp “chuột núi” Phi Cẩu làm lão Hùng bị thương trong đêm mưa ngày trước. Phi Cẩu sờ đầu trọc, lắc đầu nguầy nguậy, nói với cái giọng vô lại: “Đồn trưởng, bao giờ thì cho tôi ra ngoài được đây? Ây, mông cũng mọc lông cả rồi đây này.” Khang Chiêu hỏi thẳng: “Người này, có biết không?” Khang Chiêu đặt một bản phác thảo chân dung lên bàn, giấy mới tinh, nét vẽ tinh tế, còn sót lại một chút bột mực. Phi Cẩu sững sờ, lùi về sau ngồi xuống ghế, ngửa đầu nâng cằm, rõ ràng là có ý khiêu khích, “Đây là ai?” Khang Chiêu chỉ lên mặt bàn, “Nhìn cho kỹ, có biết không?” Phi Cẩu né mắt: “Loại lưu manh ác ôn như tôi làm gì quen người nào khôi ngô như thế.” Khang Chiêu: “Không biết thật?” Phi Cẩu: “Biết thì anh cũng được gì!” Khang Chiêu cười nhạt, “Đây là tôi.” Phi Cẩu cười phì nhún vai, khoa trương vung tay vung chân, “Đồn trưởng chớ có đùa như vậy.” “Nhìn lại cho kỹ vào.” Khang Chiêu giơ bức tranh lên, đặt song song với mình, một người một tranh, như hai người giống nhau y hệt đang nhìn thẳng Phi Cẩu. Trong bụng Phi Cẩu khiếp hãi, không rõ Khang Chiêu tính làm gì, thầm chửi anh là đồ biến thái. Bức tranh này đúng là Khang Chiêu tự vẽ mình, ngũ quan không hề lệch, chỉ là thêm mấy nét bút nếp nhăn, tóc dài ra, gò má hơi sưng, từ ba mươi tuổi biến thành người bốn mươi tuổi. Phi Cẩu khựng lại. “Đồn trưởng, không phải anh đang đùa tôi đấy chứ?” Khang Chiêu đặt bức tranh xuống, thong dong nói: “Tôi có thể suy đoán một cách hợp lý là vừa rồi anh đang nói dối, có ý trốn tránh.” Phi Cẩu liếc xéo, “Rồi sao, thẳng thắn sẽ được khoan hồng?” Khang Chiêu bật cười: “Tôi đây đếch phải quan tòa, không quản được anh.” Khang Chiêu cuộn bức tranh lại, đứng dậy toan rời đi. “Chỉ cần người nào đó còn ở trong trại giam thì tất cả thông tin quá khứ của hắn đều rõ ràng. Anh không nói không có nghĩa là tôi không điều tra được.” Phi Cẩu gào lên: “Đợi đã!” Khang Chiêu ngoái đầu. Phi Cẩu chống tay vào thành bàn, ánh mắt đầy cân nhắc, một lúc sau mới hé răng cười nói. “Gã này là tội phạm cưỡng dâm.”.