Gia đình mở tiệc mừng thọ, Liễu Chi Nhàn tranh thủ về nhà một chuyến. Vẫn chưa đến giờ nhập tiệc, mọi người tề tựu trong phòng khách tán gẫu. Đúng lúc quảng cáo trên TV lại phát ca khúc chủ đề kia. Có một bác gái bỗng giơ tay đang cúp hạt dưa chỉ vào TV, cao giọng: “A Nhàn, có phải bạn trai cháu cũng có mặt không?” Liễu Chi Nhàn: “…” Bàn tay kia rụt về, tiếp tục cắn hạt dưa. “Còn xấu hổ gì nữa, mẹ cháu nói cả rồi.” Hùng Lệ Cẩn đã ngầm thừa nhận chàng rể tương lai Khang Chiêu, Liễu Chi Nhàn bất ngờ cười cười, “Vâng ạ.” Phòng khách ồn ào bỗng chốc lắng lại, họ hàng nhìn chằm chằm TV, ngay đến các em họ đang cúi đầu cũng không ngoại lệ, tập trung như thể đang xem đêm hội mùa xuân. Trong mắt thế hệ trước, có thể được lên TV là một bản lĩnh lớn. “Thần tiên tìm bí mật Môn Hạc Lĩnh” xuất hiện, bác gái lúc nãy còn rào trước. “Nè nè nè, mọi người xem đi, chính là cậu đẹp trai này, làm cảnh sát, còn là đồn trưởng nữa. Phải không A Nhàn?” Liễu Chi Nhàn đáp một tiếng. Các cô các bác lại truy hỏi một hồi, Liễu Chi Nhàn cũng tiết lộ bảy tám phần những tin tức có thể công khai. Khang Chiêu được tâng bốc đến nỗi không khác gì tuyển thủ xuất sắc nhận được mấy cờ thi đua. Khi bị hỏi bao giờ thì kết hôn, Liễu Chi Nhàn chỉ đáp ậm ờ cho qua. Trong bữa tiệc, Liễu Chi Nhàn lại bị cánh họ hàng bỏ lỡ thông tin lúc nãy tra hỏi một hồi, vô cùng mệt mỏi. Tới khi tiệc tan, Liễu Chi Nhàn lái xe chở bố mẹ về nhà. Hiếm khi cô lên nhà cùng hai người, ngồi trên ghế salon, hệt như cái lần cãi nhau bỏ nhà ra đi năm ngoái. Liễu Tân Giác và Hùng Lệ Cẩn nhìn nhau, ăn ý ngồi xuống ghế salon dài, chờ đợi “buổi hội đàm” bắt đầu. Liễu Chi Nhàn thẳng sống lưng, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối. “Con muốn… Một thời gian nữa sẽ dẫn Khang Chiêu về gặp mọi người.” Cặp vợ chồng già lại nhìn nhau lần nữa. Hùng Lệ Cẩn cúi đầu không nói, bà vẫn như thế, giao quyền phát biểu cho người đứng đầu nhà. Liễu Tân Giác nhấp môi không nhìn cô, ánh mắt thoảng qua cốc trà trên chiếc bàn nhỏ: “Dẫn về thì cứ dẫn đi.” Liễu Chi Nhàn gật đầu, đoạn đổi đề tài: “Còn chuyện khác nữa, con định mua nhà.” Liễu Tân Giác và Hùng Lệ Cẩn lại nhìn nhau trao đổi, nhưng biết đề tài hơi quá, phụ nữ dễ nói hơn, nên lúc này tới lượt Hùng Lệ Cẩn lên tiếng. Bà hỏi rất nhiều là nhiều, Liễu Chi Nhàn nhớ lại “mối họa vòng ngọc”, dằn lại kích động mà kiên nhẫn trả lời nhất nhất. Không như lúc nói với Khang Chiêu, Liễu Chi Nhàn chỉ nói gia cảnh Khang Chiêu xuất sắc, ít nhiều gì cô cũng phải trang bị “diện mạo” cho mình, để hai người trông cân đối và thể diện hơn. Hùng Lệ Cẩn nói: “Thế Khang Chiêu bảo sao?” Có lẽ bố mẹ cảm thấy gia cảnh hai đứa quá chênh lệch, sợ Liễu Chi Nhàn chịu thiệt sau khi kết hôn. Nhưng trong lòng Liễu Chi Nhàn cho rằng mua nhà là quyết định của cô, không cần người khác đồng ý, miễn con số trong thẻ ngân hàng đủ khả quan. Liễu Chi Nhàn nói: “Anh ấy theo con.” Bố mẹ ngạc nhiên. Hùng Lệ Cẩn lại giáo huấn nhắc nhở một hồi, đại ý cho rằng dù sau này kết hôn chồng có chiều tới mấy, thì vào nhà người ta rồi cũng phải bớt tùy hứng, nên khiêm tốn. Liễu Chi Nhàn bỗng có kích động muốn chỉnh lời, là kết hôn, lập gia đình mới với anh, chứ không phải vào nhà anh. Hôn nhân là bình đẳng, không phải là quan hệ phụ thuộc. Nhưng hễ nếu đề cập đến thì khéo nói cả đêm cũng không hết, và còn có thể dẫn đến tranh chấp căng thẳng hơn. Cuối cùng Liễu Chi Nhàn vẫn nhẫn nhịn, từ bỏ tranh cãi mà chỉ đáp ậm ờ. Đã gần một năm Liễu Chi Nhàn không về, chăn đệm phòng cũ đã được thu dọn, cứ như cô đã lấy chồng, ở nhà mẹ không còn chỗ cho cô. Cô cũng không muốn vất vả dọn dẹp làm gì, chỉ nói vài câu rồi xuống lầu rời đi. Bỗng Hùng Lệ Cẩn đuổi theo gọi cô lại, tựa vào cửa xe đưa tới một chiếc thẻ ngân hàng. “Trong này có hai trăm ngàn, là ý của bố con, coi như hỗ trợ tiền cọc mua nhà.” Liễu Chi Nhàn ngơ ngác, ánh mắt chuyển từ tấm thẻ lên mặt Hùng Lệ Cẩn, không nhận thẻ ngay. Hùng Lệ Cẩn cúi người, tư thế khom lưng, gương mặt ẩn trong bóng tối lại dễ dàng lộ vẻ già nua. “Năm ngoái con khởi nghiệp, bố mẹ chưa ủng hộ gì cho con, cũng không hỏi con nửa năm qua thu nhập thế nào… Ầy, con cứ cầm đi.” Giọng Hùng Lệ Cẩn ấp úng, định dúi vào tay cô đang đặt trên vô lăng. Liễu Chi Nhàn rụt về, “Con, không cần đâu, đã nói là con tự mua, cũng không cần tiền của bố mẹ. Con có tiền, con đủ tiền.” Hùng Lệ Cẩn nhét thẳng vào tay cô: “Cầm đi, bố mẹ chỉ có một đứa con gái là con, tiền sau này cũng để lại cho con… Mật khẩu là năm sinh cộng thêm sinh nhật của con.” Móng tay Liễu Chi Nhàn vô tình cào nhẹ số thẻ ngân hàng dập nổi. Hùng Lệ Cẩn thở dài, “Con chớ trách bố nữa, ông ấy ngang ngạnh nhưng lại mềm lòng, lần nào cãi nhau với con xong là ông ấy lại giam mình trong nhà rất lâu, chỉ là không biết biểu đạt… hoặc là đã biểu đạt sai…” Liễu Chi Nhàn cố gượng cười, “… Vâng, con cầm. Mẹ về đi, ngoài này nhiều muỗi.” Nhưng Liễu Chi Nhàn biết, cô sẽ không dùng số tiền trong thẻ này, thậm chí sẽ không kiểm tra. *** Liễu Chi Nhàn không có nhiều thời gian để xoắn xuýt, bày tỏ hay ngẩn ngơ. Bởi một cơn bão mạnh đã ghé đến vào tháng bảy. Khang Chiêu là người đầu tiên cảnh báo sớm cho cô, Liễu Chi Nhàn bận rộn với việc phòng chống thiên tai ở vườn ươm, chuyện mua nhà tạm thời gác qua một bên. Cuồng phong tàn phá một ngày trời, Liễu Chi Nhàn trốn trong nhà trọ bị cắt sạch điện nước, cùng Khang Tiểu Chiêu nghe tiếng mưa gió vù vù ngoài cửa sổ. Tới khi bão tan, Khang Chiêu bận chuyện cứu viện, thu dọn chướng ngại vật, Liễu Chi Nhàn bận thống kê thiệt hại của vườn ươm, chỉ đạo cần cẩu và xe tải ra vào vườn ươm. Mỗi người tự lo liệu công việc của mình. Nếu đã kiếm sống nhờ vào ông trời thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị trời cao hất đổ bát cơm bất cứ lúc nào. Vào một buổi sáng nửa tháng sau cơn bão, Khang Chiêu mới có thời gian rảnh đến tìm Liễu Chi Nhàn. Anh đi xe điện của đồng nghiệp, đem bữa sáng tới cho cô. Liễu Chi Nhàn ra cửa đón, giật nảy mình. Tay phải Khang Chiêu treo trước ngực, cổ tay bó thạch cao, giống hệt đang ôm một ống giấy cuộn. Khang Chiêu cười nói: “Ổn rồi.” Liễu Chi Nhàn nghiêm mặt, “Bị từ lúc nào? Sao không nói với em?” Khang Chiêu: “Không phải đang nói đấy ư…” Liễu Chi Nhàn: “…” Khang Chiêu chỉ đáp qua, “Nửa đêm tối qua, bị đá đè. Không phải chuyện lớn, cũng không chết được, nên mới không gọi em tới.” Liễu Chi Nhàn trợn mắt nhìn anh, định sờ dây thun cố định kiểm tra vết thương nhưng lại không dám. Khang Chiêu nói: “Không sao, một tháng là lành thôi.” Liễu Chi Nhàn: “Mong là sau này anh không có cơ hội gọi em tới.” Nửa tháng không gặp, vết chân chim có vẻ lại hằn rõ thêm. “Sẽ cố.” Liễu Chi Nhàn cẩn thận chạm vào ngón tay cứng ngắc lộ ra bên ngoài, “… Tai nạn lao động có được nghỉ phép không?” Khang Chiêu im lặng, đầu ngón tay giật giật một cách máy móc, chạm vào cô. Liễu Chi Nhàn thở dài, nhận lấy túi bữa sáng trong tay anh, “Tạm thời không cần vào núi đúng không?” Khang Chiêu tiện tay sờ mu bàn tay cô, xúc cảm trơn láng khiến người quyến luyến. “Ừ, ‘nghỉ ngơi’ ở văn phòng. Có phải nên khen thưởng anh không?” Ngón tay Liễu Chi Nhàn chạm nhẹ vào môi anh, nói: “Tối nay.” *** Đêm buông, Khang Chiêu một mình lên lầu. Cô gái trước bàn trang điểm trong nhà trọ mặc áo dây lụa màu trắng, tay chống trên mép bàn, đang kiểm tra mắt mình. Eo ếch của cô chìm xuống, mông lại vểnh lên, một chiếc đuôi trắng lủng lẳng trên gấu váy, đung đưa nhẹ giữa đôi chân thon dài. Màu trắng tinh khôi gợi lên nét gợi cảm cấm dục trong cô. Liễu Chi Nhàn trông thấy anh qua gương, ngón chân di di trên sàn, chiếc đuôi rung lên. Cô ngoái đầu, hai mắt híp lại đong đầy phong tình. Khang Chiêu mặc cảnh phục tay lỡ, trên người mang thương tích, trông lại như được tuyên dương bởi vết thương ấy, chuẩn bị lên bục nhận thưởng. Khang Chiêu trở tay khóa cửa lại, đi tới. Tay trái Khang Chiêu nắm lấy mép bàn, chạm nhẹ vào mông cô, ôm cô vào lòng, cọ cằm vào cổ cô, ánh mắt gặp cô qua gương. Chiếc váy sexy nóng bỏng, bộ đồng phục cảnh sát màu xanh lam nghiêm túc, hai thái cực trái ngược nhau lại đang nóng lòng muốn hòa quyện vào nhau. Khang Chiêu vừa liếm vừa hôn dái tai mũm mĩm, “Còn ngoan hơn cả meo meo.” Anh cúi đầu nắm lấy chiếc đuôi trắng, ngón cái vuốt ve, cảm giác lành lạnh. Quả thật là mịn hơn cả đuôi mèo thường xuyên quét sàn. Liễu Chi Nhàn lắc eo, đuôi trắng như phất trần sượt qua bàn tay Khang Chiêu. “Đẹp không?” Khang Chiêu túm lấy, dục vọng phá hủy bùng lên, rũ nhẹ một cái. Nhưng không rút ra được. Anh hỏi ngược lại: “Cảm giác thế nào?” Liễu Chi Nhàn: “Hay anh thử xem?” Khang Chiêu nâng cằm Liễu Chi Nhàn lên hôn, tránh cánh tay bị thương, né người siết chặt cô, bàn tay thò vào trong váy xoa mông. Không chạm đến mảnh vải nào, cặp mông biến dạng trong lòng bàn tay, tựa hai quả bóng đàn hồi trắng muốt. Vén váy lên eo, Khang Chiêu tét nhẹ mông tuyết. Liễu Chi Nhàn giật thót, bị chạm trúng điểm G. Khang Chiêu lại vuốt ve nơi vừa tét, cúi người xuống hôn. Liễu Chi Nhàn xấu ý lắc mông, chiếc đuôi quét qua má anh, cảm giác ngưa ngứa. Khang Chiêu hỏi: “Còn còng tay?” Liễu Chi Nhàn: “Cái này thì phải hỏi anh chứ, đồng chí cảnh sát.” Liễu Chi Nhàn xoay người lại, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi trên người anh. Khang Chiêu kéo ngăn tủ ra, một chiếc còng tay da màu đen đang nằm yên chờ anh dùng. Liễu Chi Nhàn tính giật lấy, nhưng dẫu làm gì cũng không đọ nổi cảnh sát một tay, cô bị Khang Chiêu trói tay ra sau lưng, còng lấy hai tay. Liễu Chi Nhàn: “… Khốn nạn.” Khang Chiêu: “Chơi với cảnh sát thì em còn non lắm.” Liễu Chi Nhàn cười mắng, “Cáo già.” Khang Chiêu lại nâng cằm cô lên hôn. Liễu Chi Nhàn trở tay cởi thắt lưng của Khang Chiêu, cố ý sờ bậy sờ bạ, chẳng mấy chốc quần đã dựng lên lều vải. Khang Chiêu vẫn chưa thỏa mãn, anh tự cởi ra, quần rơi xuống mắt cá chân, trần truồng chạm vào cô. Lông đuôi quét qua bộ phận sinh dục, xúc cảm thật mới lạ. Liễu Chi Nhàn nắm lấy thanh kiếm ấy, một tay đeo bao cao su, tay kia gãi nhẹ. Lòng bàn tay ấm áp còn đuôi thì lạnh lẽo, hai cảm xúc bất đồng lôi cuốn anh, dương v*t rung lên, lại phình to mấy phần. Khang Chiêu kích động thở dốc. Anh cởi nút áo dây ra, váy lụa tuột xuống đất, Liễu Chi Nhàn dùng cơ thể trắng muốt chào đón anh. Khang Chiêu xoa nắn da thịt mềm mại trước ngực, véo vào đầu v* như muốn bóp thù du rỉ nước. Cảm giác tê rần từ đầu v* lan khắp toàn thân, Liễu Chi Nhàn bất giác run người. Khang Chiêu bế cô lên giường, Liễu Chi Nhàn ngồi lên chân, tay đặt sau lưng, tựa nàng dâu kính cẩn nâng khay ngang mày. Khang Chiêu quỳ trên đất, bắt đầu hôn liếm vai cô, sống lưng rồi đến phần eo. Anh nắm nhẹ bờ mông, gạt đuôi qua một bên, khi đầu lưỡi tiến vào cái miệng nhỏ nhắn, hơi thở phả vào nơi riêng tư hồng hào ẩm ướt. d*m thủy và dục vọng cùng lúc tuôn trào, Liễu Chi Nhàn rên rỉ, khát khao anh đi vào. “Anh Tiểu Chiêu…” Khang Chiêu ngồi dậy, nắm lấy thanh kiếm di chuyển lên xuống, lưỡi kiếm lại cứng và to lên. Anh vén đuôi lên lần nữa, đẩy lưỡi kiếm vào bao kiếm thường dùng. Anh là đao kiếm, còn cô là thịt cá. Hai tay Liễu Chi Nhàn đang bị trói buộc, mặt úp sấp xuống giường, hệt một chú mèo vểnh mông vươn vai – chẳng thể động đậy, mặc anh thao tác. Cánh tay bó thạch cao đã cản trở hai người thêm thân mật, Khang Chiêu đành sờ lấy nơi mềm mại, xoa nhẹ làm công tác chuẩn bị. Chiếc đuôi liên tục quét qua kẽ hở chân anh, vuốt ve giống như những khi cô nghịch ngợm. Tiếng còng tay va vào nhau vang lên rõ ràng, phát ra âm thanh tuyệt vọng bị giam cầm. Dục vọng muốn hủy hoại quen thuộc lần nữa kích thích anh, Khang Chiêu sinh ra suy nghĩ chà đạp. Quá khủng khiếp, khiến anh run sợ mà đồng thời cũng rất kích thích. Anh lại vỗ vào mông cô, không nhẹ cũng chẳng nặng. Trên múi thịt trắng muốt xuất hiện vệt đỏ e thẹn. Tiếng rên rỉ phong tình lại kích thích dục vọng trong anh. Khang Chiêu trở tay vỗ vào bên kia. Liễu Chi Nhàn rên lên mang theo khao khát. Trong khoảnh khắc ấy, Khang Chiêu đã phần nào hiểu được cái gốc của khát vọng hủy diệt. Trên người Liễu Chi Nhàn ẩn chứa thứ mà anh luôn theo đuổi. Cả hai cất giấu vẻ tình thú trong vỏ bọc tâm hồn, khát vọng như thế đã lật đổ truyền thống, khiêu khích cực hạn. Trên con đường truy đuổi ái tình, Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu vô cùng ăn ý, chỉ có cô dám to gan đáp lại nhu cầu của anh: trong quán bar đêm đầu gặp mặt, trong cỗ xe giữa màn mưa, trong hồ nước cạn trên núi. Cảm giác hủy diệt ấy là cảm giác muốn chiếm làm riêng rất nguyên thủy và thường gặp, sẽ tự nhiên bùng phát khi đối mặt với người mình rung động, và khi đối phương bảo dừng, suy nghĩ xã hội hóa đã giúp anh kiểm soát thành công. Không liên quan quái gì đến di truyền huyết thống chó má cả. Chẳng qua ham muốn chiếm làm riêng của anh mạnh hơn người thường, thậm chí biến thành dục vọng hủy diệt đầy ác ý mà cũng cuốn hút. Thậm chí có lúc còn có khuynh hướng ác dâm nhẹ, Khang Chiêu càng véo mạnh đầu v* của cô thì cảm giác đau nhói càng khiến cô thêm hưng phấn. Có lẽ đó cũng là lý do vì sao Liễu Chi Nhàn lại nhớ rõ trong đêm đầu gặp nhau, Khang Chiêu đã dùng động tác bóp cổ nguy hiểm để vuốt ve cổ mình đến thế. Ấy là bởi sự phấn khích và khó quên khi “kỳ phùng địch thủ”. Cảm giác căng phồng dần rời khỏi giữa hai chân, nơi nào đó ở phía sau đã lỏng lẻo, như mở nắp một chai rượu. Khang Chiêu túm lấy đầu chiếc đuôi trong tay. Nút bạc hình giọt nước, hẳn là cỡ nhỏ nhất. Đầu rùa còn to gấp đôi nó, khó mà tưởng được cảnh lát nữa sẽ nhét vào trong ra sao. Nút kim loại được làm ẩm bằng một lớp dầu trơn tinh khiết. Khang Chiêu ném đuôi tới trước mặt Liễu Chi Nhàn, như phô ra bằng chứng trước nghi phạm. Anh rút mình ra, cho hai ngón tay vào, nhúng lấy nước bọt. Khang Chiêu ấn cánh tay quấn băng lên lưng Liễu Chi Nhàn, ra hiệu cô hạ eo xuống, nâng mông lên. Liễu Chi Nhàn xấu hổ làm theo. Chiếc nút lúc nãy đã khiến nếp gấp ửng đỏ, nhỏ tới mức tưởng chừng không có lối vào. Liễu Chi Nhàn cảm nhận được ngón tay ấm áp đã tiến vào, hệt như đang kiên nhẫn mài mực, cảm giác mới mẻ khiến cơ thể run bắn. Chợt ngón tay không tiến vào nữa, ngoáy tạo ra lối đi nho nhỏ. Cô rên lên. Cơ vòng siết chặt, gần như bấm đứt ngón tay. “Thả lỏng nào.” Khang Chiêu quỳ xuống sau lưng cô, râu lún phún cọ vào cô. Ngón tay lại vào sâu thêm, đưa vào một chất lỏng khác. Khi Liễu Chi Nhàn tự cắm đuôi thì đã có chuẩn bị tâm lý, cho nên đi vào rất thuận lợi. Hai ngón tay, rồi ba ngón tay… Liễu Chi Nhàn dần bị kéo căng, khe hở giữa mông lấp đầy bởi chất lỏng của cô, phản chiếu tia sáng dâm mỹ. dương v*t lại cắm vào chỗ cũ, sau một hồi giã mạnh mẽ đã khiến d*m thủy chảy đầm đìa. Khang Chiêu tiếp cận lỗ chưa mở, giữ nguyên vài giây thay lời cảnh báo cuối cùng, rồi đột ngột tiến vào. Liễu Chi Nhàn la lên, khác với tiếng rên, tiếng la ấy xen lẫn sự đau đớn. Khang Chiêu dừng lại, bỗng như bị siết chặt cổ, ngẩng đầu hít một hơi. “Đau không?” “… Cũng tạm.” Khang Chiêu có kinh nghiệm: “cũng tạm” của Liễu Chi Nhàn chứng tỏ “em vẫn ổn, chỉ là không muốn thừa nhận” Anh cố ý rút ra một xíu, “Thế anh ra nhé?” “…” Lại ra xíu nữa, “Hử?” “… Đừng mà! A!” Liễu Chi Nhàn chúi vai về phía trước. Khang Chiêu lại đi vào một đoạn. Anh không dám đẩy mạnh. Anh chưa bao giờ thử “khít” đến vậy, anh sợ làm cô bị thương. Rõ ràng là giống một nơi không có cửa ra vào, nhưng nay lại có thứ cực kỳ khổng lồ đâm vào, như sau khi đánh dùi vào chuông đồng, cứ thế hàn chặt vào chiếc chuông, không thể kéo ra mà cũng chẳng thể nào đâm thủng. Khang Chiêu cúi đầu nhìn, kích động có, cũng có đau lòng. Anh bắt đầu chậm rãi rút ra cắm vào. Liễu Chi Nhàn sưng trướng, trơn trượt nhưng không ngập nước, sau khi đã dần thích ứng, kích thích từ một nơi hoàn toàn lạ lẫm đã truyền khắp cơ thể như một luồng điện. Khang Chiêu nắm lấy chiếc còng tay bằng da rồi nhẹ nhàng nâng cô lên, Liễu Chi Nhàn ăn ý nhổm dậy, nghiêng đầu đáp lại nụ hôn của anh. Một tay Khang Chiêu nâng ngực cô, mặt dây chuyền mới tặng là một viên đá biển, lắc lư y theo bầu ngực của cô, lại đập vào ngực không khác gì đồng hồ quả lắc, từng lần từng lần đều vì anh mà nên, đồng nhịp với anh. Kẹp giữa hai người là bàn tay thạch cao của anh, không thể nào kết hợp thân mật, quả đúng là cản trở. Khoái cảm thiêu đốt lý trí, chút tì vết ấy nhanh chóng bị quẳng ra sau đầu. Khang Chiêu bỗng đặt cô xuống. Khăn trải giường bên má ướt đẫm, Liễu Chi Nhàn tình cờ nhìn thấy cảnh đôi nam nữ giao hợp trong tấm gương to. Một đoạn dương v*t chưa vào hẳn vẫn lộ ra ngoài, nối liền hai thân thể với hai màu sắc bất đồng, lại như chúng đã sinh ra và lớn lên cùng nhau. Chiếc áo cánh màu xanh nhạt của anh đã được cởi ra, vẫn nhìn giống nửa cảnh sát. Còn cô là nghi phạm bị anh vụt roi. Ảo tưởng bị lăng nhục chiếm cứ đầu óc, Liễu Chi Nhàn mất thần hồn bật cười. Không biết Khang Chiêu nghĩ đến điều gì, rút cánh tay bị thương ra khỏi túi treo tay, cởi dây đai và áo sơ mi ra. Anh trần truồng hiện ra trong mắt cô, hai tay đỡ hông cô, bắt đầu dùng sức. Gân xanh nổi lên bên huyệt thái dương như dương v*t sưng to, Khang Chiêu chẳng rõ đau đớn hay khoái trá nhiều hơn. Liễu Chi Nhàn mở miệng, nhưng lập tức rơi vào khoái cảm, khó lòng thốt nên lời. Khăn trải giường ngày càng dúm dó. Liễu Chi Nhàn không còn sức ở eo, chỉ biết vểnh mông đón nhận anh. Trong khoảnh khắc cuối cùng, Khang Chiêu bỗng giang tay ôm lấy vai cô, vùi cô vào lòng. Sự ảo tượng của Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu cùng lúc đạt đến cực điểm. … Con mắt nếp gấp từ từ nhắm lại khi dương v*t rời đi, một dòng nước mắt trắng lặng lẽ trào ra. *** Sau khi xong chuyện, Khang Chiêu tháo còng tay da ra cho cô, Liễu Chi Nhàn giúp anh đeo lại túi treo tay. Hai người nằm dài trên giường, tay anh xoay vòng quanh rốn Liễu Chi Nhàn như đang thực hiện một động tác xoa bóp bí mật chiếu lệ. Khang Chiêu mở miệng, âm thanh khàn khàn ráo hoảnh sau mệt nhọc, song vẫn đầy quyến rũ. “Sang năm có thể anh sẽ được điều lên huyện.” Liễu Chi Nhàn mở to mắt: “Xác định rồi?” Khang Chiêu đáp: “Chỉ là có cơ hội.” Liễu Chi Nhàn: “Sao lại đột ngột thế?” Khang Chiêu: “Là con người rồi sẽ hướng đến chỗ cao. Bố anh nói không sai, mai này khi anh có con, anh sẽ muốn tạo ra môi trường tốt hơn.” Chuyện tạm thời không liên quan đến cô, Liễu Chi Nhàn chỉ ồ một tiếng. Khang Chiêu tiếp tục trình bày kế hoạch, “Năm sau anh định vào huyện tìm nhà, dù gì ở đây cũng là nhà trọ của công ty, sống một mình không sao, nhưng anh đến thì không tiện lắm, hay em muốn sống ở thành phố cũng được, anh đã có sẵn chỗ rồi, dọn dẹp lại là được.” Cuối cùng Liễu Chi Nhàn cũng đã được cuốn vào câu chuyện, cô bất giác bật cười, nghiêng người nhìn anh. “Đợi năm sau vườn ươm ổn định thì sẽ có người phụ trách, không cần em phải ở đây mỗi ngày nữa, chắc sẽ về thành phố làm việc. Thời gian của em linh hoạt, tùy anh thôi.” Khang Chiêu nắm chặt bàn tay cô đặt bên hông, hai ngón tay đeo nhẫn đan siết vào nhau, chiếc nhẫn như tạo thành sự đồng ý thầm lặng, khóa chặt hai người lại với nhau. Khang Chiêu nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, “Được, em ở đâu thì nhà ở đó.” Lần đầu tiên Liễu Chi Nhàn nghe thấy anh dùng từ “nhà”, vừa lạ lẫm lại vừa nhẹ nhàng. Khi xác nhận mối quan hệ, cô khăng khăng đòi phải có cảm giác nghi thức, mãi lằng nhằng không chịu đồng ý anh. Còn giờ đây tình cảm đã ổn định, mọi thứ phát triển theo lẽ tự nhiên, anh không chính thức cầu hôn cô, thậm chí cũng không hỏi xem cô có muốn kết hôn với anh không. Có tiếc nuối, song cũng không quá nhiều. Anh có thể ở bên cô đã là cảm giác nghi thức lớn nhất rồi. Những chuyện khác không quan trọng. Liễu Chi Nhàn cười, nghiêm túc trả lời: “Được. Anh ở đâu thì nhà ở đó.” Sau ngày bão, có lẽ vì đoạn phim quảng cáo mà có nhiều người ngoài tìm đến thị trấn Nam Ưng hơn. Lái những cỗ xe sành điệu, áo mũ tươm tất, khi lại dừng chân hỏi người qua đường lối vào đường leo núi Môn Hạc Lĩnh ở đâu. Vì Khang Chiêu đang bị thương ở tay nên giờ có rất nhiều thời gian rảnh, lâu lắm rồi anh mới đưa Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni đi ăn cá nướng. Vừa ngồi xuống, Khang Mạn Ni đã phát hiện, Khang Cẩm Hiên đang thao thao bất tuyệt với một người đàn ông đứng tuổi lạ mặt ở cách đó mấy bàn. Khang Cẩm Hiên bị Khang Mạn Ni dạy dỗ một năm trời, đối với cậu thành tích thi cấp ba cũng coi như tàm tạm, nhưng người khác nhìn vào lại thê thảm vô cùng. Chọn lui chọn tới, cuối cùng đành chọn một trường phổ thông cấp thấp. Học ba năm xong thì có thể tiếp tục học cao đẳng hoặc vào một trường kỹ thuật dạy nghề. Ngược lại, cô cháu gái đã từng bị vứt bỏ là Khang Mạn Ni lại có trình độ văn hóa cao, thi đậu công chức, công ăn việc làm ổn định, trở thành người đúng với định nghĩa “có tương lai” nhất trong ba chị em. Phần lớn đám bạn xấu của Khang Cẩm Hiên sẽ hoàn thành nghĩa vụ chín năm rồi xách cặp ra tỉnh làm việc, đây cũng chính là cơn sóng của số phận mà nhiều đứa con ngang ngược không thể chống lại. Do thế mà tuy mùa hè này được tự do, song cũng Khang Cẩm Hiên lại thấy cô đơn vì không có bạn bè. Khang Mạn Ni nói nhỏ: “Bà ta cảm thấy nó có thể thi đậu cấp ba nên cho nó rất nhiều tiền tiêu vặt, nó suốt ngày nhong nhong bên ngoài, không biết lêu lổng ở đâu. Anh nè, anh biết người kia không?” Khang Chiêu vẫn nhìn đăm đăm người kia từ khi ngồi xuống. Hai hàng lông mày nhíu chặt không chút cảm xúc, gương mặt tuấn tú phủ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. Không hiểu vì sao, Liễu Chi Nhàn bất giác nắm chặt tay anh dưới gầm bàn. Khang Chiêu nhẹ rút tay ra, đứng dậy, lạnh lùng nói: “Lát nữa là biết ngay.”.