Chi Hương Như Tô
Chương 1 : Duyên phận tự có lúc
Trong Tam Hoàn Ngũ Hành, có hai nơi được công nhận là cõi phúc — Linh Trạch Sơn và U Hà.
Suy cho cùng U Hà không tính là cõi phúc…… Rất khó nói, bởi vì người nào rơi vào thì không thể quay về. Dòng nước tràn đầy linh khí dẫn dụ vô số tiên, ma tự tin của Tiên Giới và Ma Giới đến dò xét, kết quả sau khi rơi vào dòng sông thì hoàn toàn không có tung tích. Dần dần, U Hà lại bị gọi thành “Tử Hà”, nghe ra tựa như vùng đất u minh đầy quỷ dữ khiến người đời sợ hãi.
Linh Trạch Sơn lại khiến cho người ta thích hơn, trong mấy ngàn năm qua phi thăng không ít tiên gia có tiếng tăm, tám trăm năm trước còn xuất hiện ra người chưởng quản Mộc Linh của Tam Hoàn là Thanh Tuế Đế Quân, thanh danh càng gây chấn động. Trong Tam Hoàn có lời đồn đãi: từng ngọn cây cọng cỏ trên Linh Trạch đều không thể khinh thường, ai biết được mấy trăm năm sau sẽ có người tu thành tiên nhân lừng lẫy kinh thế như thế nào nữa.
Với tư cách là cây Sơn Chi mọc dưới chân Linh Trạch Sơn “Không thể khinh thường”, tiểu Sơn Chi vẫn còn rất có tự tin, tuy rằng cây Thuỷ Tiên cùng độ tuổi với nàng đã sắp hóa thành hình người.
Thuỷ Tiên có cái tên rất dễ nghe, gọi là Kim Trản, là do chính hắn tự đặt tên cho mình. Nghe Bách Tri Thảo nói, phàm là tiên nhân có nguốn gốc từ loài Thủy Tiên, đều là người có chút …… Thí dụ như rất xoi mói, rất xem trọng dung mạo phong độ, lưu ý tới những thứ mà người khác không chú ý đến, nói chung là nhiều chuyện.
Tiểu Sơn Chi cảm nhận sâu sắc, Thủy Tiên cũng rất coi trọng tên họ, từ sớm đã nghĩ ra tên cho mình rồi, không giống như nàng, có linh thức ba trăm năm, còn gọi là tiểu Sơn Chi.
Về phần rất coi trọng phong độ — tiểu Sơn Chi luôn luôn tin tưởng tất cả những lời nói của Bách Tri Thảo, nhưng điểm này còn có chút chưa tin kịp. Tất cả nhóm tinh quái chưa tu thành hình người thường dùng linh thức để tán gẫu với nhau, Thủy Tiên thường không nhiều lời, nhưng miệng rất độc, mọi người vì xem trọng thể diện của Thanh Tuế Đế Quân, đều không so đo với hắn, hắn càng lúc càng quá phận, vẫn xem thường nàng. Thật không biết, Thủy Tiên mọc cạnh dòng suối đầu nguồn trên đỉnh núi và nàng vốn mọc dưới chân núi thì có xích mích gì, chỉ cần hắn mở miệng, vô luận nói cái gì cũng kèm theo châm biếm nàng một chút.
Bị bắt nạt không thể nhịn được, tiểu Sơn Chi cũng châm biếm lại, tiếc rằng nơi Thủy Tiên sinh sống là nơi có phong thủy tốt nhất tại Linh Trạch, linh thức mạnh mẽ hơn nàng, tiếng tăm cũng vang dội hơn nàng, còn có rất nhiều thụ tinh hoa tiên muốn lấy lòng mà phụ hoạ hắn, phản kích của nàng thường bị thất bại thảm hại, không có biện pháp nào, hắn là quân phu tương lai, không thể nhịn được — cũng phải tiếp tục nhịn.
Nói đến chuyện xưa của Thuỷ Tiên và Thanh Tuế Đế Quân, là bí mật mà tất cả Linh Trạch Sơn đều biết, tiểu Sơn Chi tuy rằng không thích Thuỷ Tiên, nhưng đối với đoạn tình cảm tỷ đệ này trong lòng vẫn có chút kiêng dè.
Chân thân của Thanh Tuế Đế Quân là một cây tùng, sinh trưởng ở bên dòng suối đầu nguồn trên đỉnh núi – nói cách khác, cùng nơi sinh sống với Thủy Tiên. Cây tùng hóa thành nữ nhân thì rất hiếm, Quân Thượng tỷ tỷ chính là ngoại lệ đó, nghe Bách Tri Thảo nói, lúc Quân Thượng tỷ tỷ chưa biến thành hình người, cũng nói nhiều giống như nàng, cả ngày đều nghe thấy Quân Thượng tỷ tỷ dùng linh thức líu ríu, ai cũng không nghĩ đến cây tùng miệng lớn này sau này lại trở thành Tư Mộc Đế Quân.
Biết được Quân Thượng tỷ tỷ cũng là một thần tiên thích nói nhiều, tiểu Sơn Chi liền có một cảm giác thân thiết không nói nên lời với nàng ấy, tất cả mọi chuyện về Quân Thượng tỷ tỷ, Bách Tri Thảo đều kể đi kể lại, cho nên đối với chuyện xưa của Quân Thượng tỷ tỷ và Thủy Tiên thì các hoa tinh thụ quái vốn biết rõ ràng lại càng thêm thông hiểu.
Ba trăm năm trước, Thủy Tiên vừa mới có linh thức, Quân Thượng tỷ tỷ trợ giúp Tư Thủy Thanh Trạch Đế Quân gieo trồng một loại cây thần bí tại Tây Uyên, kết quả không cẩn thận làm hỏng phong ấn trấn áp Tỉ Luyện của Tư Kim Thắng Hoàn Đế Quân, Tỉ Luyện lật hư Ô Phù Tháp mà trốn chạy, Thắng Hoàn Đế Quân vô cùng giận dữ.
Khắp nơi trong Tam Hoàn ai dám chọc giận Thắng Hoàn Đế Quân?
Tiểu Sơn Chi còn nhớ những gì mà Bách Tri Thảo nói về vẻ mặt của vị Đế Quân này, sắc mặt đỏ, ngũ quan hung ác, điểm chí mạng chính là phun nước miếng lên nhánh cây của nàng, cho nàng nhìn thấy trận mưa lớn mấy ngày, có thể đem nước miếng của hắn tẩy rửa sạch sẽ mọi thứ.
Thắng Hoàn Đế Quân rất tài ba khiến cho tiểu sơn thần Bách Tri Thảo cũng sùng bái, phục hắn sát đất, nghe nói chân thân của hắn là xương ngón út của đại thần Bàn Cổ lúc bị tịch diệt (tan biến) rơi xuống, trải qua ngàn vạn năm tháng hóa thành một khối linh thạch. Linh thạch vừa mới hóa thành hình người liền được Thiên đế phong thụ làm Tư Kim Đế quân, chưởng quản sấm sét, cố ý gia phong hai chữ “Thắng Hoàn “, còn trao tặng cho hắn Không Động Ấn vốn là thần vật của Thiên Tộc. Bách Tri Thảo dùng những từ ngữ, ngữ điệu khoa trương về linh lực của vị Thắng Hoàn Đế Quân này không có người nào trong Tam Hoàn có thể thắng được, Thiên đế ưu đãi hắn như vậy, cũng là vì chiêu an. Tuy rằng Không Động Ấn là bảo vật của Thiên Tộc, cũng chỉ là một pháp khí màu sắc trong tay của các triều đại Thiên Đế, có uy lực cụ thể như thế nào thì không có người nào biết qua. Nhưng Thắng Hoàn Đế Quân có được nó, thoải mái trấn áp Tỉ Luyện làm hại vùng Tây Uyên mấy trăm năm này ở dưới Ô Phù Tháp, thần ma trong Tam Hoàn biết chuyện này, càng thêm mấy phần kính sợ đối với Thắng Hoàn Đế Quân.
Quân Thượng tỷ tỷ gây ra họa lớn, không biết là bị Tỉ Luyện đánh, hay là bị Thắng Hoàn Đế Quân “giáo huấn “, dù sao thì cũng bị thương rất nặng, cần một nơi để hồi phục, thế là có lời đồn đại với Thủy Tiên kiều diễm. Nghe nói năm đó, hoa tinh thụ quái chung quanh thường xuyên nghe thấy Quân Thượng tỷ tỷ và Thủy Tiên mật đàm thâu đêm, tiếng nói chuyện có lúc to lúc nhỏ cho nên nghe không rõ, tóm lại là cực kỳ hợp ý. Nghênh Xuân Hoa, hàng xóm của nàng, cũng nhỏ giọng nói qua, nếu như sau này Thủy Tiên hóa thành hình người rồi, có thể sẽ trực tiếp được Quân Thượng Tỷ tỷ thu nhận, trở thành “Quân Phu “ của Mộc Linh giới, có thể nói một bước lên trời.
Đêm trăng tròn, không ít tinh linh chăm chỉ vội vàng hấp thu ánh trăng, tiểu Sơn Chi vốn sinh trưởng ở chân núi rậm rạp ngủ rất say. Đột nhiên chung quanh ầm ĩ, dọa đến mức làm cho nàng đột nhiên bừng tỉnh, rớt một cánh hoa xuống đất, đang muốn oán hận, nghe thấy Nghênh Xuân Hoa bên cạnh hét to đến cực kỳ kích động: “Quân Thượng tỷ tỷ vạn phúc! “
Lúc này Tiểu Sơn Chi mới nhìn thấy làn khí lành còn chói sáng hơn ánh trăng trên bầu trời, một vị lục y tiên nữ chậm rãi dừng đụn mây, vừa hạ xuống bên Linh Trì (hồ thiêng) trước mặt nàng.
Tiểu Sơn Chi trừng lớn mắt, tinh tế nhìn dáng vẻ xinh đẹp của vị tiên nữ này, tuy là do cây tùng biến thành, dáng vẻ của Thanh Tuế Đế Quân rất phong lưu xinh đẹp, y phục màu lục rực rỡ, dù cho không có tiên thị đi theo, nhưng lại khiến cho người khác sinh ra lòng tôn kính. Đối với tình cảnh tinh linh khắp núi cao giọng cầu chúc, đôi môi mọng của Thanh Tuế Đế Quân hé mở, nâng tay nhẹ nhàng làm tư thế thăm hỏi,“Các con, gần đây có cố gắng tu luyện không?”
Tiểu Sơn Chi si mê nhìn nàng, cảm thấy nàng càng khiến người ta sùng kính hơn so với Tư Mộc đại thần trong tưởng tượng.
Một đám tinh quái nhao nhao trả lời nàng, khiến cho tình cảnh lại càng ồn ào, Thanh Tuế Đế Quân thong dong mỉm cười, nâng tay lần nữa,“Đều trở về hết đi, đêm đã rất khuya, chớ quấy nhiễu sinh linh gần đây.” Chỉ cần một câu nói như vậy của nàng, chung quanh mau chóng khôi phục lại sự an tĩnh, tiểu Sơn Chi bị tiếng ồn làm cho nhức đầu cũng bắt đầu tỉnh lại, trời ơi, nàng nhìn thấy Tư Mộc Đế Quân rồi nha! Nếu không sinh ra tại Linh Trạch Sơn, có lẽ cả đời cũng không gặp được thần tiên cấp bậc Đế Quân!
Bách Tri Thảo vội vội vàng vàng chạy đến tới, vui mừng kinh ngạc gọi một tiếng: “Quân Thượng tỷ tỷ! “
Trong Tam Hoàn, có thể gọi Thanh Tuế Đế Quân một tiếng tỷ tỷ, liền biết là người xuất thân từ Linh Trạch Sơn, rất có thể diện, cho nên cây cỏ trong Linh Trạch Sơn thành hình hay không thành hình, đều lấy một tiếng gọi “Quân Thượng tỷ tỷ” làm vinh quang.
Thanh Tuế Đế Quân không để ý đến Bách Tri Thảo, tao nhã chậm rãi đi đến bên Linh Trì, đó là nơi tụ hợp của dòng suối linh, nhìn bóng trăng vừa lớn vừa tròn dưới đáy nước,“Khắp nơi Linh Trạch Sơn quả nhiên lây nhiễm linh khí của ta, nhìn nước hồ này, trước sau vẫn trong suốt như vậy. “
Toàn thân tiểu Sơn Chi run lên, một cánh hoa lại rơi nhẹ xuống đất, vị Đế Quân tỷ tỷ này quả nhiên là hàng xóm với Thủy Tiên…… Hình tượng rực rỡ vạn trượng vừa rồi còn lưu trong lòng nàng giờ đã có một vết rạn vỡ.
Bách Tri Thảo lại không trách cứ gì được, bình tĩnh hỏi nàng: “Quân Thượng tỷ tỷ mấy trăm năm không về Linh Trạch Sơn, lần này là vì Kim Trản mà tới? “
Thanh Tuế Đế Quân quay đầu, nhíu mày,“Kim Trản? Ai là Kim Trản? Tiểu Thuỷ Tiên?” Lập tức lại cười hì hì,“Cái tên này nghe rất giàu sang, không tệ, ta vốn muốn gọi hắn là Tiểu Bạch Tử. Ồ, tiểu Sơn Chi, ngươi run run cái gì? Cánh hoa thơm như vậy rơi xuống đất thì thật đáng tiếc. “
Tiểu Sơn Chi nói không nên lời, nhận lấy đả kích rất lớn, vị này thực sự là tiên nữ vừa rồi mới từ đám mây hạ xuống sao? Tiểu Bạch Tử…… Nàng muốn khóc thay cho Thủy Tiên.
Thanh Tuế Đế Quân lại nhìn vào hai mắt nàng,“Tiểu Sơn Chi, với tư cách là Quân Thượng, ta có mấy câu muốn nói với ngươi. Linh thức không hề kém, ngươi nhìn Thủy Tiên kìa sắp hóa thành hình người rồi.”
Tiểu Sơn Chi cho rằng nàng ấy sẽ trả thù nên nghi ngờ mà run rẩy, bình thường nói riết cũng thành thói quen, rất tự nhiên thông thả nói ra một câu: “Ấy là do phong thuỷ của hắn tốt. “
“Là như thế. “Thanh Tuế Đế Quân nheo mắt gật đầu, có dáng vẻ bất đắc dĩ mà thừa nhận,“Ngay cả ta cũng chọn chỗ ấy tu luyện mà.”
Tiểu Sơn Chi vốn nói nhiều, khi đã mở miệng liền khó dừng lại, tiếp tục nói: “Ta là cây tùy duyên, cho nên khi nào thành hình người, khi nào biến mất, đều có định số, có cưỡng cầu cũng không được.”
Thanh Tuế Đế Quân nghe xong, yêu thích nhìn nàng: “Nói rất hay, tiểu Sơn Chi, đây chính là câu ‘Duyên phận tự có lúc’mà ta thường nói. Mau mau tu luyện, tương lai thành hình thì làm tiểu tiên hầu cho ta đi. “
Bách Tri Thảo âm thầm cong miệng, nàng thích tiểu Sơn Chi, mặt khác đây cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, cũng không phải tiểu Sơn Chi bịa đặt ra câu nói xằng này, ai nghe qua câu nói này cũng chỉ cho rằng đây là tìm cớ cho sự lười biếng của bản thân, tật xấu nói nhảm này của tiểu Sơn Chi thật sự làm vừa lòng Quân Thượng tỷ tỷ thì cũng tốt.
Đang nói, trên đỉnh núi có ánh sáng màu xanh chiếu thẳng lên trời cao, Thanh Tuế Đế Quân và Bách Tri Thảo đều ngưng thần nhìn về nơi xa đó.
Bách Tri Thảo hô nhỏ một tiếng: “Thành. “
Ngược lại Thanh Tuế có chút suy nghĩ không nói chuyện.
Tiểu Sơn Chi vẫn rất hâm mộ Thuỷ Tiên, buổi tối thành hình người, tiên khí tận trời, tình hình xem ra cực kỳ hoa lệ, chính là không biết có thể sinh ra diện mạo như thế nào? Tuy rằng hoa tinh thụ quái vân vân, cơ bản đều có dáng vẻ không tệ, nhưng mà cũng có ví dụ thất bại. Một trăm năm trước cây hòe thành hình thì tình cảnh rất bi thảm, làn da xù xì đến độ có thể trực tiếp làm bản giặt đồ, sau khi hắn thành hình người cơ bản không khác gì trước kia, liền đi khắp nơi trong Tam Hoàn tìm dòng suối linh để ngâm mình, kết quả mấy năm trước khi thấy hắn trở về núi, vẫn thê thảm như vậy, nàng cũng tuyệt vọng thay cho hắn.
Người khác thì không sao, dáng vẻ của Thủy Tiên lại cực kỳ quan trọng, chuyện này có liên quan đến việc hắn có thể “Một bước lên trời” hay không! Tiểu Sơn Chi khẩn trương nhìn, rất mong đợi nhìn thấy hình dạng con người của Thủy Tiên.
Trong ánh trăng, một bóng trắng thanh lệ không nhanh không chậm theo con đường nhỏ trên núi đi xuống, tiểu Sơn Chi rất lấy làm lạ vì sao hắn không bay xuống? Sau đó hắn đi ra khỏi bóng râm của cây cối xung quanh, đi đến nơi có ánh trăng chiếu xuống, nàng mới hiểu rõ, dáng đi thướt tha duyên dáng của hắn còn đẹp hơn so với dáng đáp mây bay xuống.
Thuỷ Tiên không hổ là Thuỷ Tiên, hắn phong lưu thướt tha như vậy — lướt qua Thanh Tuế Đế Quân và Bách Tri Thảo, thẳng đến bên Linh Trì, sau đó bắt đầu nhìn một cách tinh tế tường tận bóng mình trong đáy nước.
Sau này Thanh Tuế tỷ tỷ hỏi nàng vì sao không thích Kim Trản, tiểu Sơn Chi không cần suy nghĩ liền trả lời: người từng nhìn thấy Kim Trản soi gương, cũng không cách nào thích hắn. Thanh Tuế Đế Quân gật đầu, tràn đầy đồng cảm, tiểu Sơn Chi cảm thấy Kim Trản không thể trở thành quân phu, đây cũng là nguyên nhân rất lớn.
“Tiểu Thuỷ Tiên, tới đây tới đây, cho ta nhìn ngươi cho kỹ!” Thanh Tuế Đế Quân rất vui vẻ, sắc mặt càng tươi như hoa, tiểu Sơn Chi triệt để tiêu tan mộng ảo.
Tiểu Thuỷ Tiên rất có khí độ, từ từ đứng lên, lưng đưa về Tư Mộc Đế Quân, nói: “Sau này gọi ta là Kim Trản. “
“Để cho ta nhìn xem, cho ta nhìn xem! “Thanh Tuế Đế Quân bước nhanh tiến lên, không hề khách khí mà dùng đôi tay bóp chặt hai vai của hắn, quay lại nhìn kỹ, chậc chậc nói: “Hình dạng không tệ, không hổ là lớn lên bên cạnh chân của ta. “
“Chân” một chữ đã làm tổn thương sâu sắc tình cảm yếu ớt của tiểu Thuỷ Tiên, trên vầng trán trắng nõn nổi lên gân xanh, rất có khí phái phất tay áo trái một cái, quạt đi nụ cười mê đắm của Thanh Tuế Đế Quân rồi lùi hai bước, nghiêm mặt nói: “Đế Quân xin tự trọng. “
“Chao ôi — đừng xa cách như vậy chứ, bổn quân tự trọng cái gì? Lại không trêu chọc ngươi.” Thanh Tuế Đế Quân rất không tự trọng ôm lấy bờ vai của tiểu Thuỷ Tiên, ánh mắt thô tục tiếp tục nhìn kỹ người ta, tiếp tục ôm bờ vai người ta, xem như không có việc gì tiếp tục cười tủm tỉm,“Tặng cho ngươi một pháp khí làm vật chúc mừng nha? Ngươi muốn cái gì? “
Tiểu Sơn Chi đã có thể bình tĩnh giống Bách Tri Thảo mà nhìn bọn họ.
Kim Trản: “Gương.”
Mọi người đều im lặng trong chốc lát.
Thanh Tuế Đế Quân buông Kim Trản ra, vỗ tay cười ha ha: “Gương xứng với Thủy Tiên, trước kia làm thế nào mà ta không nghĩ ra, thật là tuyệt phối! Cầm đi, đúng lúc ta vừa lấy được Vân Cơ Kính từ chỗ Nguyên Hậu. “
Thanh Tuế Đế Quân đưa ra pháp khí, quay đầu nhìn tiểu Sơn Chi, từ trong tay áo lấy ra một cây lược ngọc có ánh sáng yếu ớt,“Tiểu Sơn Chi, ngươi cũng nhanh lên một chút, nhìn xem, Liên Bích Sơ và Vân Cơ Kính vốn là một đôi, tặng cho ngươi và tiểu Thuỷ Tiên cũng rất hợp, rõ ràng bị ngươi chia rẽ rồi. “
Tiểu Sơn Chi ấp úng không nói, nàng cũng không thích dùng lược làm pháp khí chút nào, không đẹp cũng không có khí phái.
“Đi, đi, bổn quân dẫn ngươi nhìn cảnh đời. “Thanh Tuế Đế Quân lại ôm bờ vai của Kim Trản,“Cây cối hoa cỏ chúng ta trước khi chưa thành hình người đều cắm rễ ở nơi thâm cốc, cơ bản đều là người nhà quê, tiểu Thuỷ Tiên, thế giới bên ngoài rất náo nhiệt à.”
“Đúng rồi, tiểu Sơn Chi, ngươi tên là gì?” Lúc đi Thanh Tuế Đế Quân hỏi một câu.
Tiểu Sơn Chi có chút ngại ngùng, Kim Trản đã từng hỏi nàng tự đặt tên cho mình là gì, nàng quả thật đã lén lút suy nghĩ rất lâu: “Tô Bính.”
Bách Tri Thảo vốn vô cùng bình tĩnh khi đối mặt với Thanh Tuế Đế Quân nhưng sau khi nghe cái tên này cũng lộ ra biểu hiện kinh hãi, vẻ mặt của Kim Trản càng khinh thường.
Chỉ có Thanh Tuế Đế Quân rất nghiêm túc hỏi: “Có chuyện cổ gì sao? “
Tô Bính nói: “Rất lâu trước đây, có người lên núi hái thuốc, hắn ngồi tại cạnh chân ta, vừa uống nước suối linh vừa ăn một thứ giống vậy. Mùi hương của ta đã rất thơm, nhưng thứ hắn ăn còn thơm hơn…… lúc ấy ta liền hạ quyết tâm, đợi sau khi hóa thành người, chuyện đầu tiên chính là đến nhân giới ăn món đó. Sau đó ta hỏi Bách Tri Thảo, thì ra món đó gọi là tô bính (một loại bánh mì). “
Kim Trản dùng đuôi mắt liếc nàng: “Ngươi thật mất mặt. “
Thanh Tuế Đế Quân gật đầu: “Có thể tiến Linh Trạch Sơn …… Khẳng định không phải người phàm bình thường, ngươi nhớ kỹ món bánh hắn ăn, cũng thật là một loại duyên phận. Tô Bính Tô Bính…… Tên cũng không tệ.”
Bách Tri Thảo nhịn không được ho một tiếng, hay là nàng ấy cho rằng cái tên này không hay sao? Tô Bính và Tiểu Bạch Tử quả thực khá giống nhau, đương nhiên hợp tâm ý của nàng ấy.
“Ngươi gọi là Hương Tô đi.” Kim Trản lạnh giọng lên tiếng, tuy rằng giọng nói của hắn vẫn là giọng nói non nớt của thiếu niên mười bốn mười lăm, nhưng nghe qua rất khí thế, không hề kém Thanh Tuế Đế Quân.
“Không cần ngươi lo! “Tiểu Sơn Chi không phục, nàng có tên gì thì cũng chẳng liên quan gì đến cái tên Thủy Tiên nhiều chuyện?
Nhìn Thanh Tuế Đế Quân đáp mây bay dẫn thiếu niên tuyệt mỹ Thuỷ Tiên đi, Tô Bính cười tít mắt,“Chuyến đi này, trở về chính là quân phu đại nhân chứ?”
Bách Tri Thảo chép miệng vài cái, hắn hoàn toàn biết rõ vì sao Kim Trản lại thích nói chuyện với tiểu Sơn Chi, nàng cùng Thanh Tuế lúc nhỏ không khác gì từ một khuôn đúc ra ……
“Hương Tô a……” với tư cách là sơn thần, lại là tiền bối, hắn không thể không khuyên nàng mấy câu, ngàn vạn lần không thể lại để tùy ý nàng lớn lên như vậy! tuy rằng linh lực của Thanh Tuế Đế Quân cao cường, nhưng mấy trăm năm qua…… Cũng không tìm ra được một quân phu, nhìn xem, ngay cả Kim Trản vừa mới thành hình cũng không buông tha như vậy, đây là bi ai cỡ nào.
“Cái gì Hương Tô?! Gọi ta là Tô Bính, Quân Thượng tỷ tỷ cũng nói là hay mà.” Tô Bính ‘hừ’ một tiếng, có lý chẳng sợ.
Bách Tri Thảo nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được mà bùng nổ ngoài dự liệu, nói: “Ngươi biết Quân Thượng tỷ tỷ tự đặt tên cho mình là gì không? “
“Thanh Tuế a, rất dễ nghe!”
“Ấy là Thiên Quân ban phong hào cho nàng ấy, kỳ thật…… Nàng ấy tự đặt tên cho mình là…… Tùng Tháp.”
“……”
“Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?” Bách Tri Thảo thương xót nhìn nàng.
“Nghĩ kỹ rồi, ta thấy ta vẫn gọi là Hương Tô cho xong.”
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
19 chương
37 chương
11 chương
56 chương
10 chương