Sắc Màu Ấm

Chương 62

Mạch Nha đề nghị Thiệu Khâm mua thức ăn bên ngoài đến nhà của Giản Tang Du ăn, cu cậu hết sức phấn khởi tranh công: “Mẹ luôn luôn bận rộn công việc, chắc chắn là đã quên ăn cơm, lúc này ba đem theo đồ ăn ngon xuất hiện sẽ giống như một vương tử đó.” Thiệu Khâm im lặng một lúc, giơ tay vỗ vỗ đầu con: “Ý kiến này không tệ, nhưng mà ba và mẹ bất hòa, không thể cùng ăn với mẹ được, đem đến cho mẹ là được rồi.” Mạch Nha khó hiểu nhíu mày: “Tại sao?” Thiệu Khâm tuyệt đối sẽ không nói với con trai rằng: Bởi vì mẹ con thấy ba có thể mất hứng ăn, ăn sẽ không thấy ngon miệng. Anh cầm thực đơn đưa đến trước mặt con trai, ngón tay dài gõ gõ mặt bàn: “Gọi món ăn đi.” Mạch Nha ỉu xìu, lật mở thực đơn xoàn xoạt, Thiệu Khâm mỉm cười nhìn nó, nói thêm một câu: “Chọn món mẹ con thích ăn đó.” Mạch Nha càng không vừa ý, chu miệng phản đối: “Thật bất công.” Hai cha con mang theo thức ăn lái xe chạy thẳng một mạch đến nhà của Giản Tang Du. Thiệu Khâm bị Mạch Nha dụ dỗ up hiếp cùng nó đi lên lầu. Mạch Nha nhảy lên lưng Thiệu Khâm, ôm cổ của anh đe dọa: “Nếu như ba không đi lên với con, con sẽ nói cho mẹ biết chuyện hôm nay ba lén lút gặp chị gái xinh đẹp nha….” Thiệu Khâm bất đắc dĩ chịu thỏa hiệp, trên lưng vẫn cõng con khỉ nhỏ. Hai người vừa cười vừa nói chuyện, trong thoáng chốc đã lên đến lầu. Mạch Nha vẫn bám trên lưng Thiệu Khâm nhấn chuông cửa, miệng như niệm thần chú: “Mẹ ơi, là con.” Cửa vừa mở ra, Thiệu Khâm và Mạch Nha đang cười bỗng dưng im bặt. Đỗ Minh Sâm bất ngờ nhìn hai người họ, đôi mắt đen trong veo của Thiệu Khâm dừng lại trên người anh ta, tay nắm túi lớn từ từ siết chặt. Mạch Nha buồn bã chào hỏi: “Chào chú Đỗ, con cùng với ba vội đem thức ăn đến cho mẹ.” Trên môi của Đỗ Minh Sâm hiện lên ý cười, nét mặt thâm trầm tỏ ra vẻ phóng khoáng: “Mạch Nha ngoan thật, nhưng mà mẹ con đã ăn rồi.” Mạch Nha chu miệng lên, giọng nói đầy buồn bực: “Là chú đem tới à?” “Ừm.” Đổ Minh Sâm thật không nhìn thấy được trong ánh mắt của đứa trẻ hiện lên nỗi thất vọng hay là vẫn cố ý chọc tức Thiệu Khâm: “Lúc chú tan việc sẵn tiện mua thức ăn đến đây, mẹ của con rất lơ đãng, sẽ không chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Thiệu Khâm nheo khóe mắt lại, tầm mắt âm u lạnh lẽo lướt qua. Giản Tang Du thấy sao lâu quá mà Mạch Nha chưa vào, ngờ vực bước ra: “Có chuyện gì vậy?” Khi ánh mắt giao nhau với ánh mắt của Thiệu Khâm , đột nhiên tim cô đập loạn vài nhịp, dời nhanh tầm mắt chăm chú nhìn con trai: “Chẳng phải là chủ nhật mới về sao? Sao bây giờ lại chạy đến đây.” Mạch Nha vẫn bám trên cổ Thiệu Khâm, đưa tay ra chỉ, như nhắc nhở đến túi lớn mà Thiệu Khâm đang cầm, uất ức nhìn Giản Tang Du: “ Con và ba vội mua thức ăn đem đến cho mẹ.” Không ngờ chức hoàng tử bị người khác đoạt trước một bước, Mạch Nha thấy không vui. Giản Tang Du do dự nhìn về phía Thiệu Khâm: “Em đã ăn…..” Mạch Nha buồn bã tựa lên vai ba, chuẩn bị tinh thần ‘hồi phủ”, chợt nghe giọng nói trầm ấm của ba từ trong lồng ngực vang lên hùng hậu: “Vừa đúng lúc, anh và con cũng chưa ăn, cùng nhau ăn luôn đi.” Mạch Nha và Giản Tang Du cùng lúc mở lớn đôi mắt, Thiệu Khâm chỉ liếc nhìn Đỗ Minh Sâm một cái, sau đó đi ngang qua anh ta vào trong nhà. Mạch Nha nhảy xuống khỏi lưng của Thiệu Khâm hoan hô, che miệng lại, con mắt lóe sáng, thiếu chút hô lớn một tiếng: “Ba giỏi nhất.” Giản Tang Du hóa đá tại cửa, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng Thiệu Khâm. Thiệu Khâm cởi áo khoác, xắn tay áo lên một chút, xoay người lại nhìn cô đang lạnh nhạt, anh rất tự nhiên: “Bát đĩa vẫn không thay đổi vị trí chứ?” Giản Tang Du định trả lời, lại phát hiện dường như Thiệu Khâm không phải hỏi mình, anh nhanh chóng đi vào phòng bếp, sau đó đứng ở tủ âm tường lấy bát đĩa ra. Đỗ Minh Sâm đang ở sau lưng cô nói nhỏ: “Thoải mái đi, Mạch Nha đang nhìn em kìa.” Giản Tang Du trầm tĩnh quay đầu nhìn Đỗ Minh Sâm, Đỗ Minh Sâm vỗ vỗ bả vai cô khích lệ: “Muốn loại bỏ hoàn toàn, trước tiên phải học cách đối diện với anh ta.” Mạch Nha nhíu mày nhìn mẹ và chú Đỗ vẫn còn đang đứng ở cửa trước, không biết hai người nói chuyện gì mà sao lại đứng sát vào nhau như hình chữ Mặc *** Trên bàn cơm, tâm trạng của ai cũng phức tạp, ngay cả Mạch Nha cũng không ngoại lệ. Tuy chỉ là con nít, nhưng thật ra nó biết để ý nhất, miệng thì bận ăn những món mình thích, đồng thời còn bận quan sát ba mẹ hai bên, quay qua quay lại đến cổ cũng mỏi luôn rồi. Trong lúc ăn cơm, Thiệu Khâm vốn không thích nói chuyện, hiện tại càng thêm trầm lặng. Tuy anh ngồi đối diện với Giản Tang Du, nhưng hầu như không có cơ hội trao đổi với cô. Đỗ Minh Sâm làm như ngẫu nhiên quay qua nhìn Giản Tang Du một cái, hoặc mỉm cười khích lệ cô, Thiệu Khâm làm như không thấy gì. Giản Tang khẽ thở nhẹ ra, cô cảm thấy rất rõ ràng Thiệu Khâm bây giờ khác với trước kia, điều này làm cho cô thoải mái hơn một chút, đồng thời trong lòng cô có một cảm giác nói không ra đó là loại cảm giác gì. Mâu thuẫn quá. Cô vừa cúi đầu, gắp miếng rau vào miệng thì chân bị vật gì đó kẹp lại. cảm giác ấm áp càng lúc càng rõ ràng, cái cảm giác này đã từng quen thuộc bao nhiêu. Toàn thân Giản Tang Du cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện. Thiệu Khâm hờ hững ngước mắt lên, trong đáy mắt một màu đen trầm lắng, vài giây sau tự nhiên quay đầu qua Mạch Nha chỉ huy: “Không được kén ăn, ăn nhiều rau dưa mới có thể cao lớn.” Trên mặt Giản Tang Du nóng lên, kềm nén cảm xúc, cố sức rút chân ra ngoài, không ngờ đôi chân săn chắc mạnh mẽ của người đàn ông không cho cô có cơ hội tránh thoát. Giản Tang Du giận dữ trừng mắt với Thiệu Khâm. “Sao vậy?” Đỗ Minh Sâm lo lắng hỏi: “Có phải có chỗ nào không khỏe không, sao mặt lại đỏ như vậy?” Giản Tang Du vội vàng lắc đầu, trong lòng thầm mắng Thiệu Khâm mấy lần, nếu không phải vì nổi giận trước mặt Đỗ Minh Sâm và con trai là không tốt, thì cô đã muốn lật cái bàn này lên luôn rồi. “Không có việc gì mà.” Giản Tang Du xấu hổ cười gượng với Đỗ Minh Sâm, lại cảm giác được váy bị người nào đó vén lên tới bắp chân, bỗng dưng cô nhìn về phía người khởi xướng, Thiệu Khâm chống hai tay lên đôi đũa, vẻ mặt trong sáng nhưng lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô. Đôi chân kia quấn quýt với đôi chân cô tạo cho cô cảm giác ngưa ngứa, tê dại, thật giống như thấy chưa đủ, còn không ngừng dọc theo những địa phương mẫn cảm của cô dần dần xâm lược, dường như còn mang theo tức giận. Giản Tang Du không thể nói lý lẽ với anh, chỉ biết lườm anh một cái, còn đôi chân đạp mạnh về phía đối diện. Sau đó….. “Úi…” Giản Tang Du nhắm chặt hai mắt, đau đớn, gục trên bàn cơm. Đỗ Minh Sâm và Mạch Nha giật mình nhìn cô, Mạch Nha càng lo lắng hơn chạy đến bên cô: “Mẹ, mẹ sao vậy?” Giản Tang Du nghiến răng nghiến lợi liếc Thiệu Khâm một cái, lại nghiến răng nghiến lợi nói ra: “Không có việc gì.” Đỗ Minh Sâm đỡ lấy bờ vai của cô, cúi người xuống gần sát cô: “Đụng vào chỗ nào rồi?” Giản Tang Du đau chịu không nổi, cúi đầu nhìn ngón chân của mình, bởi vì trời vào hạ cho nên cái lạnh xuyên thấu qua da thịt không nhiều, chỗ bị xước bong một lớp da nhỏ, trên nền da trắng nõn nổi bật vài giọt máu đỏ tươi. Đỗ Minh Sâm nhướng mày, đưa tay nâng mắt cá chân của cô lên, cúi người nhìn: “Chảy máu rồi, có băng keo cá nhân không?” Thiệu Khâm đẩy ghế dựa ra đi qua, cúi người bế cô lên, đi thẳng đến phòng ngủ, không thèm quay đầu lại nói với Đỗ Minh Sâm: “Ở trong phòng ngủ có, các người cứ tiếp tục ăn cơm, tôi đi lấy.” Đỗ Minh Sâm nhíu mày muốn chạy theo, nhưng Mạch Nha vội kéo anh lại: “Chú Đỗ, cháu muốn ăn một chén cơm nữa, cháu không với tới để xới thêm cơm.” Giản Tang Du thừa cơ hội đưa tay véo mạnh vào cánh tay của Thiệu Khâm một cái, rốt cuộc bắp tay Thiệu Khâm quá rắn chắc nên lông mày cũng không có nhăn lại, cô còn chưa hết giận véo vài cái nữa. Lông mày Thiệu Khâm giãn ra cúi đầu nhìn cô, dường như tâm trạng cực kỳ tốt. Giản Tang Du oán hận cắn nhẹ môi, rít giọng nói: “Cuối cùng anh muốn đến đây làm gì?” Thiệu Khâm đặt cô lên giường, chống hai tay lên giường, nghiêng mặt lạnh gần sát cô, Giản Tang Du hoảng sợ, tiện tay nắm lấy cái gối đầu đập loạn về phía anh một trận. Thiệu Khâm chỉ dùng một tay đã chế trụ được hai cái tay không đủ sức công kích kia, đè lại trên đầu giường, ánh mắt sâu lắng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên vì giận: “ Việc gì anh cũng mặc kệ, nhưng anh không thích người đàn ông khác chạm vào em.” Anh nói xong ngồi xuống bên cạnh người cô, một tay kéo ra ngăn kéo tủ đầu giường. Những thứ bên trong vẫn giống như hai năm trước, ngay cả cuốn giấy ghi nhanh lúc trước anh dùng vẫn nằm lặng lẽ bên trong. Lúc ấy, trước khi ngủ anh luôn lấy cuốn đó ra ra, vẽ vài bức tranh trêu đùa con trai, thỉnh thoảng Giản Tang Du cũng học theo anh vẽ vài nét lung tung, nhưng trình độ vẽ tranh của cô thật có hạn, nên tranh vẽ Mạch Nha nhìn không ra là vẽ cái gì. Sau đó hai cha con lần lượt đoán sai về bức vẽ, Giản Tang Du thẹn quá hóa giận kéo chăn lên đi ngủ. Thời diểm đó, hai cha con một trái một phải chui vào trong chăn, nằm bên cạnh dỗ cô, tiếp đó, một nhà ba người ở trong chăn nói cười…. Thiệu Khâm nhìn một hồi, trí nhớ như dời núi lấp bể xuất hiện trong đầu, anh kềm chế từng nhịp tim đập, đưa tay vào bên trong tìm được băng keo cá nhân. Giản Tang Du giành lấy: “Tự em làm.” Thiệu Khâm không nói gì thêm, chỉ có ánh mắt càng sâu, tay kẹp chặt hai chân cô, nâng mắt cá chân của cô lên. Giản Tang Du mất trọng tâm, ngã ở trên giường, tức giận khẽ kêu một tiếng: “Thiệu Khâm, anh là tên khốn kiếp, anh thử chạm vào em một chút xem.” Thiệu Khâm không để ý tới lời của cô, quỳ một chân, đặt chân bị thương của cô lên chân còn lại của mình, dán miếng băng keo có hình hoạt họa lên, ngón tay lưu luyến phớt qua làn da mềm mịn như tơ lụa của cô, chống tay lên nệm chỗ cô ngồi, đứng dậy nhanh chóng buông ra. Giản Tang Du nhìn anh không có thêm hành động nào khác mới thả lỏng tinh thần, nhưng lại phiền muộn vì lúc nào mình cũng yếu đuốit ở trước mặt anh ta , kềm chế cảm xúc cúi đầu tìm dép lê. Thiệu Khâm nhàn nhã khoanh tay dựa người vào tủ quần áo. Giản Tang Du tìm một lúc, vừa tức vừa buồn bực ngẩng đầu lên: “Sao anh lại cởi bỏ dép của em ở bên ngoài.” Thiệu Khâm ra vẻ vô tội, thả tay ra chỉ chỉ phòng khách: Là bác sĩ Đỗ làm.” Giản Tang Du giận đến bả vai run lên, muốn thả chân trần xuống giường, Thiệu Khâm bứơc một bước chân dài đứng trước mặt cô, trợn to đôi mắt nhìn xuống cô từ trên cao: “Em thử bước xuống xem.” Giản Tang Du bị khí thế áp bức vô cùng của anh gào lên mà sửng sốt, rất nhanh lấy lại tinh thần thuận tiện phản kích sắc bén: “Đầu óc anh có vấn đề hả? Đây là nhà của em, anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho em! Còn nữa, anh ăn xong rồi thì lập tức đi đi, nhà em không nghênh đón anh đâu.” Mặt Thiệu Khâm biến sắc, quỳ ở trên giường, bóng của anh bao phủ cả người cô. Sắc mặt Giản Tang Du xanh mét đối diện với anh, Thiệu Khâm nhìn thấy trong mắt cô có biểu hiện này làm cho cảm xúc của anh run lên, thiếu chút nữa anh ảo giác mình và cô vẫn như lúc trước. Chỉ cần anh đùa giỡn một chút thì người phụ nữ này sẽ thuận theo nằm ở dưới thân anh. Thiệu Khâm nhìn cô đến thất thần, kềm lòng không được hỏi ra miệng: “Vậy em hoan nghênh người nào? Anh ta sao?” Giản Tang Du không cần nghĩ cũng biết “anh ta” mà anh nhắc đến là ai, nắm đấm siết chặt bị anh đè lại, nghe giọng nói khàn khàn hơi run rẩy của anh, nhưng lại trả lời một cách dứt khoát: “Đúng, ai cũng có thể, ngoại trừ anh.” Đột nhiên, ánh mắt Thiệu Khâm lạnh lẽo, trong đáy mắt đen nhánh đó dường như có một con mãnh thú ngủ đông, sẽ nhanh chóng tỉnh dậy chạy ra làm cho anh hoàn toàn mất khống chế. Anh cố gắng đè nén dục vọng dâng lên trong lòng, nhắm chặt mắt lại: “Giản Tang Du, chú bé chăn cừu dễ dàng bị vạch trần.” Anh đứng dậy bước xuống giường, không quay đầu lại bước thẳng ra ngoài. Một lát sau, Mạch Nha đem dép của Giản Tang Du vào, tò mò truy hỏi: “Mẹ, mẹ và ba nói chuyện có tốt không? Sao lần này hai người nói chuyện yêu thương nhanh như vậy?” Giản Tang Du cừng đờ cả người, sờ lên mặt con trai: “Cục cưng ngoan buổi tối ở lại ngủ với mẹ hay là theo ba đi về?” Nụ cười trên mặt Mạch Nha ngưng lại, từng chút suy sụp, cuối cùng nói nhỏ: “Nếu có thể cùng ngủ chung với ba mẹ thì tốt rồi.” Mạch Nha cứ lề mề trong nhà, nói là muốn mang theo áo ngủ và vài món đồ chơi của mình về, Thiệu Khâm nhắc nhở: “Áo ngủ và đồ chơi của con ở bên nhà đều có hết.” Mạch Nha cố gắng nháy mắt với cha mình, lông mày Thiệu Khâm nhăn lại, quả nhiên hai cha con không có ăn ý. Đỗ Minh Sâm nán lại một chút nữa rồi cũng chuẩn bị đi, mắt Mạch Nha sáng lên, nhưng khi nghe Giản Tang Du nói muốn tiễn anh, Mạch Nha vội túm cô lại nói thẳng: “Mẹ, mẹ tìm giúp con cái áo khoác Tiểu Hùng, con muốn mặc nó để đi gặp Ân Ân.” Giản Tang Du thấy khó xử nhìn Đỗ Minh Sâm, Đỗ Minh Sâm không để ý, cười nói: “Không sao đâu, em đi giúp nhóc con trước đi,” Thiệu Khâm đứng dậy lẳng lặng nhìn Đỗ Minh Sâm, nói: “Tôi tiễn anh.” Khuôn mặt Mạch Nha nhăn lại, chuyện này là sao đây, ba mẹ không thể có một lần phối hợp diễn với con sao? Vì sao tình huống luôn tréo ngoe thế. Bạn nhỏ Mạch Nha tỏ ra vẻ mình bị áp lực rất lớn!