Sắc Màu Ấm

Chương 42

Hà Tịch Thành nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Thiệu Khâm, chợt có chút không nỡ lòng, giọng anh trầm xuống thấp như tiếng gió thổi, nhẹ nhàng yếu ớt: “Giản gia không cam lòng, tiếp tục chống án, thậm chí ba mẹ Giản Tang Du bán cả nhà xưởng đi để đòi lại công đạo cho cô ấy.” ” Cha của Giản Tang Du sử dụng không ít quan hệ, nhưng mỗi lần đều vì chứng cứ chưa đủ mà thua kiện. Thím hai anh cũng bị Giản gia dồn ép tới mức phải phát tán lời đồn khắp nơi chửi bới Giản Tang Du, nói cô ấy muốn mượn cơ hội dựa vào con trai mình, còn in không ít truyền đơn dán trước nhà cô ấy và những con ngõ xung quanh, cách làm thêm dầu vào lửa này càng thêm kích thích Giản gia.” Thiệu Khâm hoàn toàn có thể tưởng tượng ra người đàn bà chanh chua như thím hai lại không có đầu óc làm ra những chuyện này. Từng lời Hà Tịch Thành nói như kích thích thần kinh của anh, trong đầu anh không khỏi hiện ra dáng vẻ bất lực của Giản Tang Du. Anh chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy trái tim bị siết chặt dữ dội, hô hấp không yên. Ai biết câu nói sau đó của Hà Tịch Thành lại càng khiến anh sợ hãi hơn, cả người cũng ngây ngẩn. ” Sau đó ba mẹ Giản Tang Du gặp tai nạn xe cộ trên đường trở về từ một bữa tiệc. . . . . .” giọng Hà Tịch Thành nói tới chỗ này nhỏ như tiếng muỗi kêu, cũng không có cách nào nhìn thẳng vào Thiệu Khâm, “Sau chuyện đó cô ấy muốn tự sát, anh của cô ấy vì cứu cô ấy mới không cẩn thận bị ngã, cả nhà cô ấy cũng vì chuyện này mà tan nát.” Mấy câu nói ngắn ngủn lại làm cho Thiệu Khâm cảm thấy run rẩy hoảng sợ. Hô hấp của anh trì trệ, đầu óc trống rỗng. Cho dù ai cũng đều không thể dự đoán kết quả sẽ như thế này. Thế giới của Thiệu Khâm trong một đêm đã trải qua một trận long trời lở đất. Một giây trước anh còn muốn Giản Tang Du gả cho anh, thỉnh thoảng ảo tưởng nếu như Mạch Nha là con của anh thì tốt biết bao. Trời mới biết sau khi chân tướng bại lộ, anh lại sợ Giản Tang Du biết chuyện Mạch Nha là con anh đến cỡ nào! “Tại sao. . . . . . Con mẹ nó, lúc đó cậu ở đâu!” ngay cả khí thế thịnh nộ của Thiệu Khâm cũng biến mất tăm, khàn giọng chất vấn yếu ớt, “Nếu như cậu nói cho tôi biết chân tướng sự thật này sớm một chút, ít nhất ——” “Ít nhất cái gì?” Hà Tịch Thành cười khổ, chậm rãi đến gần anh một chút, “Tôi nào biết chuyện sẽ biến thành như vậy. Sau khi chuyện đó xảy ra không lâu, tôi lại bị đưa ra nước ngoài, tôi cho là tra không ra chân tướng sẽ không giải quyết được gì. Ai biết nhà Giản Tang Du lại dứt khoát không chịu buông tha chuyện đó như vậy! Cậu có biết lúc tôi trở về nghe thấy chuyện như thế đã sợ hãi như thế nào không? Mẹ kiếp, tôi nào còn dám nói ra.” Vẻ mặt Hà Tịch Thành nặng nề dò xét Thiệu Khâm. Lúc đại học năm thứ nhất trở về nhà nghỉ đông, biết những chuyện này anh đã rất sợ hãi. Một khắc kia mới thật sự cảm nhận được khủng hoảng và sợ sệt như thế nào. Bi kịch của Giản gia đều bởi vì anh nhất thời cao hứng đưa tới. Anh không biết một gia đình bình thường bị những lời dèm pha bao phủ, lại phải chịu đựng quyền thế và sự nhục nhã của đồng tiền thì sẽ tức giận như thế nào. Những chuyện này đều nằm ngoài dự đoán của anh. Nắm tay của Thiệu Khâm đang xụi lơ ở bên người, lập tức gồng nhanh lại, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh. Anh muốn đánh Hà Tịch Thành một trận, nhưng nghĩ lại tất cả ngọn nguồn đều bắt đầu từ mình, trong nhất thời cũng trở nên mệt mỏi yếu ớt . Hà Tịch Thành cũng vì ích kỷ, anh lợi dụng vụ án của Giản Tang Du, thành công tách ly em trai mình khỏi Thiệu Trí. Tất cả mọi người đều hạnh phúc, nhưng tất cả lại khiến cho một gia đình hạnh phúc tan nát. Bọn họ làm như vậy, thì có khác gì Thiệu Trí cơ chứ? Cho dù anh có chịu thương tổn gấp bội, thì tương lai có một ngày Giản Tang Du biết rõ chân tướng, cô sẽ cảm thấy đau khổ như thế nào. Thiệu Khâm nghĩ tới đây cảm thấy ngực quặn đau, cảnh vật trước mắt cũng mờ mịt. Tấm lưng căng cứng của anh từ từ xoay người, bước đi. “Cậu đi đâu?” Hà Tịch Thành gọi anh lại, hầu kết chuyển động, hồi lâu mới nhẹ nhàng nói một câu, “Thật xin lỗi.” Thiệu Khâm đưa lưng về phía anh, ánh mắt sâu lắng nhìn thẳng quang cảnh tiêu điều của thành phố: “Câu thật xin lỗi này. . . . . . Không nên nói với tôi.” Thật sự anh thiếu Giản Tang Du quá nhiều, làm sao có thể bù đắp cho cô đây? Có thể bù đắp được sao? Thiệu Khâm ngồi trong xe yên lặng nhìn về phía trước, đột nhiên cảm thấy không cách nào đối mặt với Giản Tang Du. Thậm chí lúc mới gặp lại, anh còn muốn đùa giỡn cô. Anh thật sự là một tên đốn mạc. Thiệu Khâm hung hăng đập vào tay lái một cái, đốt ngón tay bị chấn động mạnh đến tê nhức, nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác. *** Giản Tang Du ngồi trên giường nhìn điện thoại di động ngẩn người, yên lặng rất lâu, cuối cùng kiên định bỏ điện thoại di động vào trong túi, thở phào một cái. Giản Đông Dục đi vào phòng ngủ, nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của cô, trong lòng đã nhanh chóng hiểu rõ: “Thiệu Khâm còn chưa có liên lạc với em sao?” Giản Tang Du chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ cười: ” Vâng, không có việc gì, em cũng không định muốn kết hôn với anh ấy.” Giản Đông Dụ bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô, trong giọng nói mang theo chút áy náy: “Thật xin lỗi, anh không nên nhiều chuyện nói cho cậu ta biết em không thể sinh con.” Ngón tay Giản Tang Du nắm chặt lại, lắc đầu kiên quyết: “Sao em có thể trách anh, chuyện này sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ biết. Nói rõ ràng tốt hơn, em. . . . . . Về sau sẽ lý trí một chút.” Biết rõ anh không thể chạm vào, nhưng vẫn không muốn để ý tất cả mà đến gần anh, khổ sở cũng là tự cô chuốc lấy, không liên quan tới anh. Giản Đông Dục nhìn cô rõ ràng đang cười rất giả tạo, đặt bàn tay lên đầu cô vuốt nhẹ, khẽ cười nói: “Có lẽ cậu ta cần chút thời gian để suy nghĩ.” Bất giác Giản Tang Du nhếch môi, đáy lòng dần dần yên lặng. Cứ như vậy không gặp gỡ cũng tốt, lưu lại một chút kí ức ấm áp, về sau khi già đi, nhớ tới nhau cũng đều là kỷ niệm đẹp đẽ. *** Giản Tang Du không thể tiếp tục ở nhà không đi làm. Mặc dù Giản Đông Dục vẫn còn chút tiền, nhưng cô định dùng nó để chữa bệnh cho anh cô. Trình Nam ở nước ngoài đã mời được chuyên gia khoa chỉnh hình, không lâu sẽ tới Trung Quốc tham gia một đề án nghiên cứu phát triển. Trình Nam nói, đến lúc đó có thể an bài Giản Đông Dục tiếp nhận kiểm tra và trị liệu. Cô phải kiếm càng nhiều tiền mới được! Viện Viện rất nhiệt tình, giới thiệu giúp cô một công việc nhảy ở hộp đêm, Giản Đông Dục vừa nghe liền cau mày: “Không cho đi, nơi đó quá hỗn loạn.” Giản Tang Du đã xem qua, trừ quần áo có hở hang, những thứ khác đều tốt cả. Cô cười ôm lấy cánh tay Giản Đông Dục, đầu gối lên bả vai anh làm nũng nói: “Anh, giờ em đã trưởng thành rồi, anh yên tâm đi.” Giản Đông Dục nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô. Giản Tang Du ngẩng đầu lên cùng anh trợn mắt nhìn lẫn nhau, giọng nói kiên cường: “em muốn bệnh tình của anh tốt lên, sau đó kết hôn với chị Tiểu Nam.” Thần sắc Giản Đông Dục khẽ biến, ánh mắt thản nhiên dời sang chỗ khác: “Nói nhăng nói cuội cái gì đó, anh không muốn kết hôn.” Giản Tang Du biết trong lòng anh trai còn có rút mắc. Năm đó trong lúc bọn họ khó khăn nhất, lúc chân anh bị thương, Trình Nam đã cùng Hà Tịch Tranh ra nước ngoài. Đây vẫn luôn là nỗi ám ảnh không cách nào xóa bỏ trong lòng anh. “Chị Tiểu Nam——” Lời Giản Tang Du còn chưa nói hết, Giản Đông Dục liền cầm chiếc điều khiển ti vi không để ý tới cô đổi kênh, lạnh lùng nói: “Đừng nói tới cô ta nữa, anh và cô ấy không còn quan hệ gì tới nhau nữa.” Giản Tang Du: “. . . . . .” Đây giống thái độ không liên quan tới nhau sao? “Tối hôm qua, nữ minh tinh Hình Tịnh bị chụp được ảnh thân mật với một người đàn ông thần bí ở quán bar. Nghe nói hảo sự của hai người cũng sắp đến, qua tiết lộ được cho biết, gia thế của người đàn ông này rất hùng hậu, là thanh mai trúc mã của tiểu thư Hình Tịnh. . . . . .” Tiết mục giải trí lúc 6h đang chiếu tin tức nóng nhất, Giản Tang Du cũng có thể coi là ở trong Làng Giải Trí, dĩ nhiên biết Hình tiểu thư kia là ai. Cô tò mò ngước mắt nhìn xem, trong nhất thời lại bị chết trân tại chỗ vì hình ảnh mình nhìn thấy. Mặc dù đã bị cố ý làm mờ, nhưng thân hình và bộ quần áo kia chỉ cần cô liếc mắt nhìn cũng biết là ai! Tại sao có thể là anh? Giản Tang Du khó có thể tin trợn to mắt, vẫn ôm khuỷa tay của Giản Đông Dục, móng tay cô hung hăng nhanh chóng bấu vào tay áo anh, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi. Giản Đông Dục cũng nhìn rõ người đàn ông kia giống như là Thiệu Khâm, ánh mắt tối tăm chợt lóe lên, lúc nhìn về phía Giản Tang Du lại dịu dàng cưng chiều, giọng nói dịu dàng: “Lời ký giả nói không thể tin, đừng nghĩ nhiều, không bằng em cứ hỏi cậu ta xem?” Ngực Giản Tang Du như bị nghẹn, đôi mắt bị hình ảnh thân mật trò chuyện của người đàn ông và thiếu nữ xinh đẹp kia làm đau nhức. Cô cố gắng thả lỏng, nhăn mũi một cái, lắc đầu: “Rất lâu bọn em đã không có liên lạc, nên. . . . . . Chia tay rồi.” Thiệu Khâm là người như thế nào, cô càng ngày càng nhìn không thấu. Có lẽ sự dịu dàng săn sóc lúc trước của đều là giả tạo, khi còn bé. . . . . . không phải anh đã từng đối với mình như vậy sao? Giản Đông Dục nắm chặt tay thành nấm đấm, đưa tay ôm cô vào trong lòng: “Nếu như vậy thì càng không đáng để em đau lòng.” Giản Tang Du ngơ ngác liếc nhìn màn hình TV, nhắm chặt mắt lại, trong đầu vẫn còn lưu lại hình ảnh chói mắt đó. Nhiều lần cô tự nói với mình, người đàn ông này đã không còn liên quan tới cô nữa rồi. Anh như thế nào, cùng ai ở chung một chỗ, đều không liên quan tới cô. *** Nhưng Giản Tang Du không nghĩ tới ngày đầu tiên đi làm lại gặp được người đàn ông này, hơn nữa cũng thể tránh được. Trên hành lang hẹp có ánh sáng mờ mờ, được trang trí theo phong cách đỏ thắm quyến rũ. Thiệu Khâm mặc âu phục phẳng phiu từ đầu đến chân, trò chuyện vui vẻ với mấy người đàn ông đi đến chạm mặt phải cô. Giản Tang Du mặc chiếc váy ngắn nhiều tầng và vớ móc màu đen, thân trên mặc chiếc áo corset bó sát ngắn hở rốn, chiếc rốn trắng nõn bày lõa lồ trong không khí, tóc dài quấn xoăn đổ xuống ở trước ngực. Lúc Thiệu Khâm thấy rõ cô thì vô cùng sửng sốt, ánh mắt lướt qua quần áo trên người cô càng thêm tối tăm lạnh lẽo. Anh nói nhỏ vào tai người đàn ông bên cạnh mấy câu, mấy người kia liền dẫn nhau đi về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô mờ ám. Giản Tang Du hơi khẩn trương, mắt rũ xuống không nhìn anh. Thiệu Khâm bước từng bước đến trước cô, giày da giẫm trên mặt thảm không hề phát ra âm thanh. Giản Tang Du lại bị tần số quen thuộc như dẫm nát tim mình theo từng bước chân hết lần này đến lần khác. “Tại sao lại ở đây?” Thiệu Khâm cúi đầu nhìn cô, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái thoang thoảng phả vào trán cô, làm da thịt láng mịn tê dại ngứa ngáy. Giản Tang Du từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt che giấu: “Ở đây làm việc.” Gương mặt anh tuấn của Thiệu Khâm không lộ ra vẻ gì, đôi mắt đen lại càng ngày càng lạnh. Anh cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, dễ dàng ôm cô vào trong lòng, mắt sáng quắc nhìn cô: “Ai cho em mặc như vậy.” Giản Tang Du tức giận vùng vẫy, uất ức mấy ngày dồn nén lại bộc phát trong phút chốc: “Buông tay ra, đây là công việc của em, không mượn anh xen vào.” Thiệu Khâm kiềm hãm cô, ngược lại càng ôm chặt cô hơn, hơi thở nặng nề: “Em là người phụ nữ của anh, anh bất kể ai can thiệp, em nhìn xem váy này ——” Thiệu Khâm vừa nói bàn tay cũng hạ xuống chiếc mông vểnh lên của cô sờ soạng, chiếc váy xòe này chỉ che đến bắp đùi, ngón tay anh hơi dùng sức đã chạm đến giải đất ấm áp. Giản Tang Du tức giận cực kỳ, cô cũng ngại quần áo hộp đêm quá lộ liễu, nên cố ý trở về phòng thay quần áo chuẩn bị mặc thêm hai chiếc vớ lót vào, ai biết chết tử tế không xong lại gặp phải tên khốn này! “Buông tay, ” Giản Tang Du xấu hổ đẩy lồng ngực cứng rắn của anh, cực kỳ tức giận, “Chúng ta cũng đã chia tay rồi!” Thiệu Khâm nghe vậy mặt liền biến sắc, ngũ quan chợt nhuộm đầy vẻ lạnh lẽo, đè thân thể mềm mại của cô vào vách tường, nói hung dữ: “Chia tay? Ai cho em chia tay với anh, Giản Tang Du em thử nói lại lần nữa xem.” Giản Tang Du cắn môi nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt rất uất ức: “Khốn kiếp, rõ ràng là chính anh bắt cá hai tay trước.” Thiệu Khâm nhìn bộ dạng cô lúc này, lòng trở nên mềm nhũn, cúi đầu ngậm cánh môi cô nhẹ nhàng mút: “Đứa ngốc, lời ký giả nói em cũng tin à?” Lời lên án của Giản Tang Du bị anh cường hãn chặn lại, đầu lưỡi càng bị anh quấn quít đến tê dại. Thiệu Khâm cứ liếm mút như thế nên bụng dưới cũng nóng lên, lòng bàn tay bao phủ vuốt ve qua lại vùng mềm mại dưới bụng của cô. Ngay sau đó lửa giận bốc cao, buông cô ra, mắt cũng muốn phun ra lửa: “Em! Giản Tang Du, em dám mặc quần chữ T !”