Tần Tình thức dậy thì Từ Khải Sinh đã đến công ty. Lâm Tây Tây nói với cô đêm qua anh đã đến canh cô cả đêm Tần Tình nghe xong có chút đắc ý, mặc dù hôm qua anh tắt điện thoại nhưng vẫn đến thăm cô, "Từ Khải Sinh nói anh ta đã ly hôn rồi, cậu có biết tại sao không?" Lâm Tây Tây rót nước cho cô uống thuốc. Tần Tình nhìn Lâm Tây Tây nghi hoặc, cô cũng không biết vì sao anh ấy ly hôn nữa. Lâm Tây Tây thở dài: "Tần Tình, cậu rốt cục đang nghĩ gì thế?" Cô đang ăn chuối, liếm môi nói: "Tớ chỉ muốn ngủ cùng anh ấy." Lâm Tây Tây hận không thể đập vỡ đầu cô ra để xem trong đó chứa cái gì "Xem cậu kìa, con gái con nứa suốt ngày xem phim khiêu dâm. Lại còn ngủ với chồng người khác!" "Hiện giờ anh ấy độc thân mà~" "Ngày nào đó tớ chết, đều tại cậu làm tức chết!" Tần Tình nhìn dáng vẻ thở phì phò của Lâm Tây Tây nhịn không được cười khanh khách. Từ Khải Sinh nghe được tiếng cười của cô, tâm tình tốt hơn, trên mặt có ý cười, định mở cửa đi vào Lâm Tây Tây lại lên tiếng: "Nè chị hai, tớ cảm thấy việc này không tốt, nếu không cậu đừng để ý tới anh ta nữa, tớ giới thiệu cho cậu vài người trong trường chúng ta, đảm bảo "hàng" tốt." Trong nháy mắt, mặt của Từ Khải Sinh đen lại Nhất là khi mở cửa ra thấy dáng vẻ háo hức của Tần Tình mặt anh càng khó coi. Lâm Tây Tây thấy anh không khỏi chột dạ, rụt đầu, má ơi, sao người đàn ông này đi không có tiếng động nào vậy. "Cô có thể giúp tôi rửa hoa quả không?" Từ Khải Sinh đưa giỏ táo cho Lâm Tây Tây "Được, được." Lâm Tây Tây lập tức chạy đi "Hung dữ như vậy làm gì?" Tần Tình thấy Lâm Tây Tây chạy đi như con chim cút, oán giận nhìn anh "Bé hư." Anh vỗ nhẹ mặt cô, "Ăn cơm chưa." "Ăn rồi, tại sao anh lại ly hôn vậy." Tần Tình hiếu kỳ Anh giải thích đơn giản: "Người yêu cũ của cô ấy trở về." "Ồ, thì ra vậy." Tần Tình lộ ra vẻ mặt suy nghĩ "Vậy bình thường hai người có làm tình không?" "Có cặp vợ chồng nào không có đời sống tình dục." Thật là ngu ngốc một cách đáng yêu, Từ Khải Sinh rót cho cô ly nước "Uống nhiều nước vào." "Sao cô ấy có thể bỏ anh chứ, anh tốt thế mà." Tần Tình cầm ly, cái miệng nhỏ nhắn uống nước, đôi môi khôi phục lại màu sắc hồng nhuận, hấp dẫn anh đến cắn một cái "Anh tốt ở đâu?" Giọng nói nhẹ nhàng của anh vang lên bên tai cô, như trọng lực hấp dẫn cô đến gần Đặt cốc xuống, cọ cọ vào ngực anh, trên người anh có mùi hương khiến cô thoải mái Tần Tình an tâm dựa vào ngực anh, cô ngẩng đầu nói nghiêm túc: "Anh ở đâu cũng tốt, Từ Khải Sinh anh có muốn cùng em yêu đương không?" Hai má trắng nõn, đôi mắt sáng ngời trong suốt. Trong ánh mắt toàn là hình bóng anh "Em không biết câu này phải để cho đàn ông nói sao?" Từ Khải Sinh hôn mắt cô, anh yêu nhất là đôi mắt của cô. Rực rỡ như viên minh châu trong đêm "Mặc kệ." Cô lầm bầm: "Được không? Em cho anh hai phút suy nghĩ." Từ Khải Sinh ôm sát, phả khí nóng vào tai cô: "Đồng ý, sao lại không đồng ý được. Lỡ như em hối hận đi tìm mấy tiểu ca ca, anh phải đến nơi nào khóc đây." Cô mỉm cười ngẩng đầu: "Vậy sau này anh là bạn trai của em rồi." Cô càng nhìn càng thích, anh cúi đầu hôn cô, tay cô ngăn môi anh không cho đến gần, "Em bị bệnh vẫn chưa khỏi, lỡ như lây cho anh thì sao?" Cô lo lắng nói Cầm ngón tay mảnh khảnh của cô hôn một cái, "Không sợ." Cúi đầu hôn cô thật sâu. Nhìn hai người bên trong hôn nhau, Lâm Tây Tây thức thời không lên tiếng. Tay anh chuẩn bị tiến vào áo của Tần Tình cô nhịn không được ho lên để hai người dừng động tác lại. Hung dữ trừng Tần Tình, không dám trừng Từ Khải Sinh, cô lúng túng lầm bầm: "Thức ăn cho chó không chỗ nào không có!" Miệng nhỏ của Tần Tình lén cười, Từ Khải Sinh cưng chìu ôm cô Lâm Tây Tây cảm thấy cuộc sống thật đáng ghét, không thể đối xử với cẩu độc thân tốt một chút à!