"Dạ mẹ?" Anh mệt mỏi tựa vào sô pha, bên đầu dây kia là mẹ của Phương Nhiên cũng chính là mẹ vợ anh "Khải Sinh, con ở nhà sao? Mẹ đang ở ngoài, con mở cửa đi." Anh ra mở cửa, đúng là mẹ Phương. Phương Nhiên và mẹ cô rất giống nhau, đều là những người ôn nhu trầm tĩnh. Sau khi làm thủ tục xong cô và Trương Huệ Nhiên đã đi Mỹ, anh chỉ có thể đứng đó nhìn. Anh nghĩ nếu như mẹ Phương hỏi anh với cô tại sao ly hôn, anh chỉ lấp liếm cho qua chứ chưa hoàn toàn nghĩ ra nói như thế nào với người lớn. "Con ăn gì chưa?" Bà nói với anh bằng giọng dịu dàng như mọi khi. Vừa hỏi bà vừa ngồi xuống sô pha Từ Khải Sinh lắc đầu: "Vừa mới về nên không có thời gian." "Tiểu Nhiên đã nói với mẹ." Mẹ Phương sờ sờ ảnh chụp trên bàn trà của hai người, lúc đó nhiếp ảnh gia đã khen ngợi hai người là trai tài gái sắc mà giờ đây lại thành người xa lạ. "Lúc trước mẹ đã sai, bệnh trầm cảm của nó vẫn không tốt, nó cho rằng mẹ không biết." Mẹ Phương lau nước mắt, nhìn con của mình mỗi ngày miễn cưỡng vui vẻ, lòng bà đau hơn ai hết, "Nhiều năm như vậy nó cũng không quên được, quên đi, chỉ cần nó vui vẻ là được." Hôm nay Phương Nhiên gọi điện thoại nói, bà còn không tin, đến khi nhìn thấy ảnh giấy ly hôn bà mới nổi giận. Nghe Phương Nhiên nghẹn ngào cầu xin, để cho bà không nói cho cha cô biết, trong lòng bà rất đau. Từ Khải Sinh âm thầm đưa khăn giấy cho mẹ Phương, anh không biết cách an ủi. Có lẽ anh nên biết ơn Phương Nhiên vì cô không nói cho người khác biết chuyện của anh. "Được rồi, mẹ nói những lời này cũng không muốn con đau khổ, là lỗi của chúng ta đã giấu con." Sau khi lau mặt, mẹ Phương đứng dậy, "Thôi ta về trước." Đưa mẹ Phương xuống lầu, nhìn bà ngồi vào xe anh mới xoay người. Điện thoại lại vang lên, là Tần Tình, anh xoa huyệt thái dương bấm tắt. Tần Tình bỉu môi nhìn điện thoại bị từ chối, thở phì phò ném qua một bên Lâm Tây Tây đút cô hai muỗng cháo, một bên hả hê cười: "Chắc là anh ta đang ở bên vợ không thèm đếm xỉa tới cậu." "Ôi, phiền chết tớ." Tần Tình nghiêng đầu không ăn nữa, Lâm Tây Tây ép cô không được đành buông muỗng, bắt đầu quở trách: "Tớ nói cậu là người có lỗi, đàn ông kết hôn mà cậu cũng dám đụng. Không sợ sau này đi trên đường bị vợ anh ta cởi đồ ra đánh sao?" "Lần đầu tiên làm sao mà tớ biết được anh ấy đã kết hôn?" "Vậy lần thứ hai, lần thứ ba?" Tần Tình á khẩu, không trả lời được. "Hừ, cậu thật ti tiện." Cũng chỉ có bạn tốt mới có thể nói như thế, vì không muốn cô bị tổn thương nên mới mắng. "Nói đi." Thấy cô im lặng, Lâm Tây Tây lúng túng. Nhìn cô im lặng chảy nước mắt, từ trên má lăn xuống gối, mũi đỏ hoe "Ôi, tớ, tớ, tớ xin lỗi, cậu đừng khóc mà, đó là tên khốn kiếp. Cậu cũng biết mồm tớ rất cay nghiệt, cậu đừng khóc mà." Lâm Tây Tây luông cuống, có lẽ bệnh nên cô càng yếu đuối, bị anh tắt điện thoại lại bị bạn mình quở trách, ngực cô rất đau. Chui đầu vào chăn lẩm bẩm: "Tớ thích anh ấy mà." Khóc xong rồi ngủ thiếp đi. Chờ Từ Khải Sinh vén chăn lên, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô "Anh xem đi, nha đầu chết tiệt kia tôi nói bao nhiêu đều không nghe, tôi sợ một ngày nào đó vợ anh tìm tới cửa giết cậu ấy mà cậu ấy vẫn còn cười với anh được đó. Thật không biết làm sao." Lâm Tây Tây ngáp một cái, thấy may mắn vì có người đến canh thay. "Tôi ly hôn rồi." Người đàn ông trầm tĩnh nói, Lâm Tây Tây bị những lời này làm tỉnh ngủ. Cô chép miệng hỏi "Vì Tần Tình?" "Không phải." Từ Khải Sinh giải thích "Vì chuyện khác." "Quên đi, mặc kệ các người, tôi đi ngủ đây. Anh thay tôi canh chừng cậu ấy đi." Lâm Tây Tây rất mệt, vừa nằm lên ghế đã ngủ Tần Khải Sinh lau khuôn mặt đầy nước mắt của Tần Tình y như một con mèo nhỏ, vẻ mặt lúc ngủ vẫn còn ủy khuất hít hít mũi. "Không phải mới tắt điện thoại của em một lần thôi sao, đúng là tiểu khóc nhè." Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, cảm nhận một nơi trong trái tim đang dần bị cô chiếm lấy và lấp đầy.