Rượu Yêu
Chương 17 : Gặp kẻ tiện đòi làm nữ vương
Món ăn nếm thử đầu tiên không ngoài dự đoán của Tôn Dịch, cô đã sai. Anh bật cười gắp thêm một gắp nữa, đút cho cô sau đó nói: “Là măng non, như thế nào? Anh nói có sai đâu, em lại không thèm tin anh.”
Thôi Kiệu Hôn đỏ mặt nhìn anh, không chấp nhận sự thật mà hờn dỗi, “Anh chơi xấu em.”
“Em thích vu oan anh lắm sao?” Tôn Dịch nhếch môi, anh chồm người đến đưa khuôn mặt đẹp trai kinh người của mình sát vào môi cô, “Hôn anh mau lên.”
“Ngay bây giờ sao?” Ở trước mặt nhiều người như vậy, anh lại không biết liêm sỉ mà nói cô hôn anh sao?
“Em đừng kì kèo, hôn mau.”
Nhìn thấy Tôn Dịch một mực “đòi nợ”, Thôi Kiệu Hôn ấm ức liếc nhìn một vòng quán ăn, khách hàng và nhân viên hiện giờ bận rộn, chỉ còn một vài người là rảnh rỗi thỉnh thoảng đánh mắt sang đây.
Nghĩ đến mình mất thể diện hôn đàn ông giữa nơi công cộng, nếu để bạn bè biết không biết mặt mũi cô phải giấu ở đâu cho được.
“Kiệu Hôn!” Tôn Dịch quát nhẹ một tiếng, dọa cho tim Thôi Kiệu Hôn nhảy dựng.
Cô cắn răng, hôn thì hôn, cùng lắm thì anh cũng chỉ ăn may thôi. Kiệu Hôn ôm lấy đầu anh, hôn một cái thật mạnh lên má anh, sau đó nhanh chóng đẩy đầu anh quay sang bên kia, hôn thêm một cái bên má còn lại.
“Được chưa?”
Tôn Dịch cười toe, anh gật gật đầu nói cô rất ngoan rất giỏi. Thôi Kiệu Hôn nhìn khuôn mặt “già” vui vẻ của anh mà hận không thể úp nguyên bát canh lên đó.
“Em có muốn chơi tiếp không?” Đã biết chắc chắn rằng vị của quán ăn này khác hẳn những quán ăn khác, nếu cô mà chơi tiếp thì cứ như vậy anh sẽ càng sung sướng hơn nha.
Thôi Kiệu Hôn hừ mũi, “Tại sao không?”
Vì sự nghiệp thẻ tín dụng, cô nhất định phải đoán được một món. Dù gì nếm qua một lần thì không thể nào quên được hương vị, cố lên cố lên.
Tôn Dịch cười cười, anh kéo ghế qua chỗ cô ngồi, hiện giờ hai người ngồi cạnh nhau, như vậy mới dễ dàng thực hiện “nụ hôn thua cuộc” được.
Thôi Kiệu Hôn nhắm mắt lại, chưa kịp chuẩn bị tinh thần lại nghe Tôn Dịch nói sát bên tai: “Cấm chơi gian lận đấy, anh mà biết em hé mắt là em chết với anh!”
“Mẹ kiếp anh tên khốn, em không có bỉ ổi như anh!” Thôi Kiệu Hôn nổi giận vung tay véo bắp tay anh một cái, bộ anh nghĩ ai cũng vô liêm sỉ như anh sao hả hả.
“Được rồi, được rồi, nóng quá sẽ mất đẹp.”
Nụ cười của Tôn Dịch thật là thối quá đi mà. Cô lườm dài rồi lại nhắm mắt, lần này lại chuẩn xác ăn được một thứ gì đó giống như...
“Bánh?”
“Giỏi.” Tôn Dịch khen một câu, sau đó xé bánh đút cô ăn một miếng, phần còn lại bỏ hết vào miệng mình. “Bánh ngon không?”
Thôi Kiệu Hôn cười híp mắt gật đầu liên tục. Tôn Dịch thấy thế cũng vui vẻ vô cùng, anh lại bảo cô nhắm mắt, chơi tiếp ba lần nữa.
“Thịt bò.”
“Sai rồi, là thịt heo.”
Hai cái hôn tiếp, Thôi Kiệu Hôn cố ý không chịu lau miệng rồi mới hôn anh, cô trực tiếp ôm đầu anh tới mà hai phát nhanh chóng. Dù biết bị cô bôi đồ dầu mỡ không sạch lên mặt, nhưng mà Tôn Dịch vẫn rất là vô tư hưởng thụ.
Đối với Tôn Dịch mà nói thì một chút bẩn như vậy cũng không nhằm nhò gì so với mấy cái hôn của cô đâu. Cho nên, chỉ cần cô hôn là được, còn lại thì cứ mặc kệ đi.
Thôi Kiệu Hôn cứ nhắm mắt đoán đoán, cuối cùng thì cô thắng được ba lần, anh thua hai lần. Nhìn thấy anh đưa thẻ tín dụng sau khi kiểm tra tiền còn mấy con số không dài đằng đẵng cho cô thì những kẻ ngồi xung quanh cảm thấy vô cùng hâm mộ xen lẫn ghen tị.
Thật là một người đàn ông quá tốt mà. Suốt cả buổi trò chơi này, mọi người đều ghé mắt nhìn xem cặp đôi xinh đẹp này làm cái gì. Ban đầu còn tưởng là người đàn ông này sẽ cố tình làm cho cô gái thua để hôn anh ta, nào ngờ hai người cười đùa một lát lại là người đàn ông cố tình tìm mấy món dễ để cô gái thắng.
Ai ôi, vài cô gái thấy nụ cười tỏa nắng của Tôn Dịch thì vô cùng ghen tị với Thôi Kiệu Hôn. Có bạn trai như vậy thật là không biết hưởng thụ, ngược lại còn ba lần bảy lượt véo mắng anh nữa, đã thế còn chùi hết đồ bẩn lên mặt anh.
Các cô hận không thể co chân chạy đến lau mặt hôn anh thay cho cô đó a a a.
Thôi Kiệu Hôn xem ánh mắt của mọi người đang vây lấy mình, bản năng mấy năm nay làm nữ vương vạn người mê ở trường lập tức trỗi dậy. Cô ngồi thẳng lưng, mỉm cười nhẹ nhàng nói với anh: “Chúng ta về trường thôi.”
Nháy mắt thay đổi như vậy thật khiến cho người ta khó mà phản ứng kịp, Tôn Dịch mân môi, anh cười cười, “Được.”
Thanh toán xong tất thảy buổi sáng, Thôi Kiệu Hôn ôm tay Tôn Dịch đi ra ngoài.
Vốn dĩ quán ăn rất gần trường học của cô, hơn nữa hiện giờ cũng đã bảy giờ rưỡi hơn rồi, cho nên sinh viên của trường Lưu Sơ và một vài sinh viên các trường lân cận khác cũng đến đây ăn.
Cho dù biết là mình chắc chắn sẽ gặp bạn học hoặc bạn quen biết ở mọi nơi gần trường, nhưng mà đến cùng Thôi Kiệu Hôn cũng không ngờ là mình sẽ gặp Chu Lân.
À, theo sau anh ta còn là Á Giáng Lận và một vài người bạn thân của cả hai nữa.
Trước đây Chu Lân chưa từng dẫn Thôi Kiệu Hôn đi vào những quán ăn nhỏ mà ngon như quán ăn này, thậm chí anh ta còn chưa từng nói cho cô biết anh ta cũng có sở thích đi đến những nơi như vậy.
Nhưng mà nhìn xem, dáng vẻ lơ đễnh cộng thêm điệu bộ vô cùng quen thuộc cũng gần như là khách Vip khi ông chủ cười hỏi với anh ta, đủ khẳng định anh ta đã đến nơi này vô số lần. Còn nói, ông chủ dường như rất quen Á Giáng Lận, cô ta vừa cười vừa ôm tay Chu Lân nói chuyện liên tục.
Ha, nghĩ kĩ lại thì đây là lần đầu tiên Thôi Kiệu Hôn cô bước vào quán ăn này.
Mắt cô nhìn thẳng, một góc nghiêng cũng không đặt bóng dáng hai kẻ đáng chết kia vào tròng. Ông chủ quán ăn nhìn thấy Tôn Dịch bước ra, ông ta lập tức đưa tay mời Chu Lân qua phía quầy, rồi lại nhanh chân bước đến chỗ Tôn Dịch.
“Anh Tôn, lâu lắm rồi chưa thấy anh ghé thăm.”
Tôn Dịch hơi cúi đầu, nở nụ cười lịch thiệp đáp: “Cũng là bận quá, tay nghề của quán càng ngày càng tốt, thật sự khiến cho tôi đi đâu cũng khó mà quên được.”
Ông chủ cười ha hả, sau đó nhìn sang Thôi Kiệu Hôn đang nép mình vào bờ vai rộng của anh, ông ta ngạc nhiên một chút nói: “Hôm nay anh còn đưa thêm bạn đến cùng, chà... tôi lại không lịch sự nữa rồi.”
“Ha ha, chúng tôi không khách khí như thế.” Tôn Dịch vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô nói, “Người yêu tôi, Thôi Kiệu Hôn, lần tiếp đến sẽ dẫn theo cô ấy đi.”
Khi ông chủ gọi tên Tôn Dịch, Chu Lân và Á Giáng Lận phía bên kia đã để vào tai hết. Nghe đoạn đối thoại của hai người, vốn dĩ Chu Lân sẽ chẳng thèm quan tâm, nhưng mà khi nghe đến tên Thôi Kiệu Hôn, dây thần kinh của Chu Lân lập tức trở nên căng thẳng.
Anh ta nhanh chóng xoay người, nhìn thấy một màn cô đang đỏ mặt ngượng ngùng đứng cạnh Tôn Dịch. Cô nở nụ cười ngọt ngào, từng cử chỉ dịu dàng đẩy vai Tôn Dịch, bộ dáng e thẹn bám lấy tay Tôn Dịch.
Chu Lân sững sờ chôn chân một chỗ. Vì sao chỉ mới hôm qua mà hai người bọn họ lại thân nhau đến thế? Vì sao anh ta và cô vốn chỉ mới chia tay cách đây mới có hai ngày, mà hiện giờ cô đã là hôn thê của Tôn Dịch?
Không thể nào, sao có thể như vậy được. Chu Lân câm lặng như vậy, lại quên rằng bên cạnh mình còn có Á Giáng Lận.
Cô ta nghiến răng nhìn cặp đôi phía trước, lại liếc mắt nhìn vẻ mặt của Chu Lân bên cạnh. Khá lắm, trong khi anh ta còn đang mang danh “bạn trai” cô ta, anh ta lại dám tơ tưởng đến tình cũ là con tiện nhân Thôi Kiệu Hôn kia. Anh ta nghĩ anh ta là cái thá gì đây chứ, chẳng lẽ anh ta còn không biết trong tay cô ta còn giữ rất nhiều thứ có thể khiến anh ta vào tù sao.
Á Giáng Lận siết chặt cánh tay Chu Lân, cố làm cho anh ta tỉnh táo lại. Nhưng mà dù cho cô ta hết đẩy rồi véo, Chu Lân vẫn một mực tư thế quay lại nhìn Thôi Kiệu Hôn.
Cô ta trợn mắt ra hiệu cho bạn bè của mình, lại khốn đốn nhận được những cái né tránh của bọn họ. Á Giáng Lận tức đến thở mạnh, ngực phập phồng liên tục.
Tôn Dịch cười đáp với ông chủ quán mấy câu, sau đó nhìn đồng hồ nói rằng đến giờ đi làm, cho nên anh phải rời đi trước. Ông chủ quán thân thiện cười mấy tiếng, không giữ anh lại mà chỉ cười bảo nhớ sau này hãy đến, đừng quên dẫn theo cô người yêu xinh đẹp này. Nghe đến câu đó, Thôi Kiệu Hôn lập tức bày bộ dáng yêu kiều mà cười, ngoài ra bên tay còn không quên véo mạnh vào cánh tay cứng rắn của người đàn ông bên cạnh.
Đợi đến lúc ông chủ quán rời đi, Thôi Kiệu Hôn nhanh chóng kéo tay anh ra khỏi quán, nhưng mà hai người còn chưa kịp đi qua khỏi cánh cửa lớn, thì giọng nói chanh chua của Á Giáng Lận đã vang lên phía sau, từng câu từng chữ của cô ta cay độc, giống như là mũi kim bén nhọn hận không thể châm hết vào người của cả hai.
“Ôi chà, thầy Tôn và Kiệu Hôn có vẻ thân quá nhỉ. A, quên mất, ban nãy tôi không nghe nhầm chứ, Kiệu Hôn là người yêu của thầy ấy đấy. Nhìn xem, một cô gái hai mươi mốt tuổi đi cùng với một người đàn ông gần bốn mươi, đúng là một cặp tình nhân đẹp đôi mà.”
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
78 chương