Rực rỡ màu phong

Chương 6 : Chapter 6

Sóng nhấp nhô, sóng xô ngã con thuyền của em.. Sóng cứ thế, mải miết rong ruổi. Biết đâu là bến bờ? Hay cứ mãi lênh đênh theo cơn sóng. Ran choàng tay qua những chậu hoa lan, cố gắng ôm lấy nó vào trong lòng mình để đặt ra một nơi sáng hơn. Đêm qua, rất nhiều tin đồn đã lan rộng bên trong phủ. Rõ ràng Shinichi là một con người rất kì quái, khi mà đêm nay nạp phi, rồi đêm sau cưới thiếp, rồi tiếp theo đó lại chẳng cần một lời nào, bỏ người thiếp của mình để ở bên phi của mình. Ran không quan tâm đến lời họ nói, nhưng đôi khi cô cũng tự suy nghĩ đến những hành động của Shinichi. Anh là một người kì lạ thật. Nhưng dường như có chuyện gì đó giữa anh và Kagami mà cô không biết được. Cô cũng chỉ là một con người thôi, cô chẳng thể biết được những gì anh đang suy nghĩ. Có lẽ sự việc đêm qua chỉ là một cảm xúc bất chợt của anh. Buổi sáng, khuôn viên rộng rãi. Ran lê bước, lần nữa dừng lại trước vườn hoa. Trung tâm, Kagami và Shinichi đang ở đó. Anh đang nhàn nhã uống rượu, nhấp một ngụm, nhìn Kagami vần vũ trong những vũ điệu từ những tấm lụa màu hồng nhạt. Dãi lụa mềm mại như những con sông nhỏ, cứ thế uốn quanh, Ran không quan tâm mấy đến cảnh đó. Cô thấy những người sống ở nơi đó múa rất nhiều. Nó chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển để giữ chân nam nhân. Cô không thích điều đó, vì sao nữ nhân đều phải tìm mọi cách giữ trái tim nam nhân, mà không phải là ngược lại? Ran lại mỉm cười, suy nghĩ của cô thật ngu ngốc. Vừa định bước qua, Ran nhìn thấy anh tiến lại gần Kagami, ôm lấy cô vào lòng. Ran quay đi, cô đã quen với nó, hay ít nhất cũng chấp nhận là mình đã quen với nó. Nên cô không còn thấy quá bận tâm như lần đầu tiên. Kagami, và cô. Tốt nhất là nên giữ khoảng cách. Và chỉ như thế mới thật sự là tốt. Cô vẫn không thể có nổi thiện cảm với người này. Ánh mắt Kagami khẽ lướt qua cô, nhưng ngay lập tức nhận ra ánh mắt lãnh đạm của Ran, cô nàng cũng không biết phải cư xử ra sao. Ran đi lướt qua, không nhìn anh. Đêm đó, Ran nhìn thấy phòng Kagami sáng đèn, thường thì nơi nào anh đến, lúc nào cũng sáng đèn. Có lẽ họ đang tâm sự. Ran không biết lí do anh đến phòng mình, nhưng cuối cùng. Anh luôn dạy cho cô biết rằng, người anh yêu là ai, và vì sao cô không thể mơ tưởng đến tình cảm của anh. Sự thật luôn nghiệt ngã như thế phải không? Ran quay về phòng, quen tay đốt cho mình một cây nến. Cô nhìn ngọn lửa cháy rừng rực. Thả mình xuống bàn, cô đã tập cho mình một thói quen không bao giờ bộc lộ cảm xúc. Cũng học cách hờ hững với mọi việc mình quan tâm. Thế nhưng sao vẫn có chút đau nhói trong tim. Cô không biết tình cảm này là gì, nó day dứt, nó âm ỉ trong tim cô. Rồi đốt chảy toàn bộ cảm xúc. Ngày qua ngày, cứ tiếp tục lớn dần lên, cho đến khi không còn có thể dừng lại. Cô nhắm hờ đôi mi. Để mình chìm trong một giấc mơ nào đấy. Đêm, bàn tay khẽ chạm, nâng thân hình ấy lên, đặt nhẹ nhàng lên giường. Đôi mày cô khẽ chau lại, rồi kêu một tiếng không rõ ý nghĩa, cô tiếp tục thở đều đều. Bàn tay nhẹ vuốt ve má cô, rồi dừng lại ở đôi mi cong đang lay động. Đặt khẽ lên đó một nụ hôn. Vụng trộm, và đầy lúng túng.. ….. Ban mai, Ran bị một cái gì đó đánh thức. Cô nhìn thấy anh đang đứng ở cửa phòng, trang phục kì lạ. Ran nhíu mày, cố gắng quen dần với ánh sáng sau lưng anh. Shinichi nhìn cô, có chút gì đó bình thản. “Chúng ta đi săn, nàng chuẩn bị đi” “Săn?” Ran hỏi, nhưng anh không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào bộ váy ngủ của cô. Ran nhìn anh, nhanh chóng quay đi. Shinichi ngồi xuống ghế, nét mặt có chút thay đổi. Anh từ tốn sai người hầu chọn cho cô một bộ váy màu trắng, rất nhẹ, và thoải mái trong mọi cử động. Ran không hiểu mấy chuyện này để làm gì. Có lẽ một vương phi không thể tùy tiện xuất hiện người khác chăng? Ran không quan tâm đến lí do, cứ thế cô để họ thay y phục cho mình. Rồi cùng anh ra ngoài. Ran nhận ra, Kagami cũng ở đó. Ngồi sẵn trên xe ngựa. Cô nàng len lén liếc nhìn Ran, lộ ra vẻ mặt gì đó chính cô cũng không hiểu được. Ran khẽ thở dài. Cô không muốn ngồi cùng Kagami. Ran nhìn Shinichi, cố gắng yêu cầu. “Thật sự phải ngồi cùng Kagami?” “Nàng không thích sao?” Shinichi hỏi Ran, nhưng ngay lập tức cô không thể trả lời. Shinichi không hề có ý định cho Ran một cỗ xe ngựa khác, Ran ngao ngán, cô không biết cưỡi ngựa, càng không thể đi bộ theo đoàn. Kagami nhìn Shinichi, rồi lại nhìn Ran. “Nàng có lẽ thích đi ngựa hơn, thiếp không thích ngồi cùng nàng ta đâu..” Shinichi nhìn Kagami, nở một nụ cười. Anh gật đầu. “Được rồi, vậy thì nàng cứ ngồi trên xe một mình cho thoải mái.. Vào xe đi.. nắng không tốt cho da của nàng đâu” Kagami nhìn Shinichi hài lòng, rồi quay vào trong xe. Tất cả mọi người đều im lặng vì hành động đó của Shinichi, ngay cả Ran cũng chẳng biết nên đối diện với tình trạng này ra sao nữa. Shinichi nhìn Ran, vòng tay qua eo cô và nhấc lên ngựa của mình. Ran kinh ngạc, cố gắng giữ thăng bằng. “Cưỡi ngựa ư? Thật sự ta không biết…” Shinichi bật cười, cô lộ ra một vẻ mặt mà hồi giờ anh chưa từng thấy cô biểu hiện qua. Shinichi nhảy phóc lên ngựa, rồi nhanh chóng thúc ngựa đi. Ran đả kinh, cô chưa bao giờ thấy tốc độ kiểu này. Không biết phải làm gì, Ran bám vào Shinichi, rồi cố gắng gào thét. “Có cần làm thế với ta không? Cho ta xuống đi” “Thật không nghĩ, nàng cũng biết sợ” “Ta không phải người sao?” Ran khó chịu, cảm xúc cứ quay cuồng cả lên. Rõ ràng anh đang đùa bỡn cô mà. Thế nhưng nó chẳng đả động gì đến anh. Shinichi chỉ lùa qua những cọng tóc của cô một hơi thở ấm. “Nếu không muốn té, tốt nhất nàng bám chặt vào…” Đoạn anh kéo tay Ran, để chúng ôm choàng qua vòng ngực anh.