"Tôi không muốn thấy những người này nữa." Một tập hồ sơ màu tím, bay qua thành ghế da màu nâu đỏ, phi thẳng rơi trên bàn làm việc. Đây là một trong những thm việc, bên trong sẽ có hạng mục công việc Phó Thần Phong muốn phân công. Mà tập tài liệu này, từ trước đến giờ chính là danh sách nhân viên Phó Thần Phong muốn fire. Trải qua trong vòng ba năm, Phó Thần Phong đã fire 36 trợ lý đặc biệt, tên của bọn họ đều ở đây xuất hiện qua bên trong hồ sơ màu tím này. Cho nên, mỗi lúc khi cậu nhìn thấy Phó Thần Phong ném ra cái tập hồ sơ màu tím này, đầu tiên chính là xanh cả mặt, thời điểm cầm nó lên, mồ hôi lạnh đã từ thái dương một đường chảy tới cổ. Mặc dù cậu tự nhận mình và Phó Thần Phong đã có sự hợp tác vô cùng ăn ý, nhưng là tính tình của Phó Thần Phong nổi danh là trở mặt không biết người, chuyện gì đối với Phó Thần Phong mà nói đều là có thể, chỉ cần có thể tranh thủ đến lợi ích lớn nhất cho công ty. Xem xong danh sách bên trong tập hồ sơ này sau đó, không có phát hiện có tên mình, Lưu Bính Hán cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là. . . . . . "Ngài. . . . . . Ngài muốn khai trừ Phó. . . . . . Phó tổng giám đốc?" Bởi vì quá kinh ngạc, cho nên không nhịn được hỏi. Mặc dù cậu biết, một khi Phó Thần Phong đưa ra quyết định, "Không tới phiên" cậu nói lên chất vấn. "Bớt nhiều chuyện đi. Vị trí Phó tổng giám đốc không phải lấy ra để phụng dưỡng người già." Phó Thần Phong lạnh lùng nói. Anh chịu trả lời nghi hoặc này của Lưu Bính Hán, bày tỏ anh đối với cậu coi như hài lòng. Nếu đổi lại là người khác, Phó Thần Phong căn bản cũng không để ý tới. "Nhưng là, nhưng ông ấy không phải là chú của ngài sao?" "Chú thì thế nào? Cái công ty này là cha tôi một tay tạo dựng lên." "Nhưng là. . . . . giám đốc nhân sự Chương Khả San, chỉ sợ chị ta cũng không dám ban bố ra lệnh này." Lưu Bính Hán thật sự rất nhức đầu. "Nếu như cô ta không dám nói, mời đem hồ sơ cầm về, tôi lại nhiều hơn nữa thêm một cái tên ở phía trên. Hoặc là, cậu không dám đưa?" Sự chịu đựng của anh đến chỗ này đã là cực hạn. "Tôi lập tức đi." Lưu Bính Hán nói xong, xoay người đi ra ngoài. Cậu bình sinh không có chí lớn, lời răn chính là: không nên vì người khác mà hại chết mình. 30 sau, Phó Mẫn lửa giận hừng hực vặn tay nắm đem cửa phòng làm việc mở ra, trực tiếp"Đụng" vào phòng làm việc này. "Cháu đây là có ý gì! ?" Phó Mẫn Hòa ném tập hồ sơ màu tím lên bàn, tức giận bức người mà lập tức rống. Nếu không phải là ông ta vừa vặn đi vào phòng làm việc của Chương Khả San, dám đoạt lại tập hồ sơ màu tím đó từ trên tay cô ta, đợi đến khi danh sách này được dán lên bảng thông báo, thì Phó Mẫn Hòa ông còn có thể làm người sao? Đường đường là Phó tổng giám đốc của Phó thị quốc tế, cứ như vậy không hề báo động trước mà bị bỏ cũ thay mới mất coi là gì! ? Huống chi, ông ta còn là chú của Phó Thần Phong. Phó Thần Phong quay qua đối mặt với Phó Mẫn Hòa, đi thẳng vào vấn đề đối với anh nói: "Ý nghĩa của tập hồ sơ màu tím, chú rất rõ ràng. Cháu muốn mời ngài về nhà dưỡng lão." "Tại sao chú phải dưỡng lão? Chú mới năm mươi bốn tuổi, tốn hơn nửa đời người mới bò đến vị trí này, cháu lại muốn chú hiện tại liền về nhà dưỡng lão! ?" Phó Mẫn Hòa tự nhận là thân phận trưởng bối, chưa bao giờ đem Phó Thần Phong để ở trong mắt. Đối với ông ta mà nói, Phó Thần Phong chẳng qua là một tên tiểu tử thậm chí vắt mũi còn chưa sạch, có thể lên làm tổng giám đốc, là do anh trai của ông ta chết quá sớm, quá ngoài ý muốn, cho nên mới không kịp đem hết thảy giao phó rõ ràng, nếu không nhất định sẽ đem"Phó thị đế quốc" giao cho mình. Đối với chuyện này, ông ta đã canh cánh trong lòng ba năm, ba năm này, ông ta không lúc nào không cảm thấy tức giận khó đè nén, đặc biệt là mỗi lần khi thấy Phó Thần Phong xem thường trưởng bối. "Một tháng này có hai mươi hai ngày làm việc, nhưng chú đến công ty chỉ có mười một ngày; một tháng này có 48 buổi họp phải họp, mà chú đều vắng mặt cả 48 buổi; một tháng này có 54 phần báo cáo cần viết, chú chỉ báo cáo 10 cái; một tháng này có 308 quyết sách phải đưa ra quyết định, chú chỉ quyết định mười cái." Những số liệu này nhất thời làm Phó Mẫn Hòa khó chịu, chỉ có thể chuyển sang dùng "Ôn tình thế công" . "Cháu cũng biết, chú lớn tuổi một chút, mùa đông năm nay Đài Bắc lại lạnh như thế, chú bị cảm cúm từ đầu tháng đến bây giờ cũng còn chưa có tốt. . . . . . Nhưng, chú không giây phút nào đem những chuyện này để ở trong lòng." "Cho nên cháu mới nói, mời ngài về nhà dưỡng lão, không phải sao?" "Phó Thần Phong! Cháu có biết cháu bây giờ đang cùng ai nói chuyện hay không! ?" Phó Mẫn Hòa tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Đều đã nói rõ lí lẽ thuyết tình nhưng mà ông ta, cứ như vậy lấy thân phận trưởng bối ra áp anh. "Cháu biết rõ, cháu không phải gọi ngài là chú sao? Hay là muốn cháu gọi ngài là Phó tổng giám đốc?" "Phó Thần Phong! nếu mày biết phải hô tao một tiếng chú, thì không nên đối với tao thái độ lớn lối như vậy, không nên đem dáng vẻ Tổng giám đốc bày ra cho tao xem." "Phó Mẫn Hòa!" Phó Thần Phong không lưu cho ông ta chút mặt mũi nữa, "Chính là vì tôn trọng cha tôi, coi trọng ông ấy gây dựng một mảnh giang sơn này, cho nên, tôi không thể lưu nhân viên như ông." "Được! Được! Phó Thần Phong mày được lắm, trong mắt không có tôn trưởng ! Vậy chúng ta chờ xem, xem mảnh giang sơn này cuối cùng là rơi vào trên tay người nào!" Phó Mẫn Hòa quẳng xuống lời nói hung ác. Nghe vậy, Phó Thần Phong đè xuống điện thoại trên bàn. Trong vòng hai giây, hai người vạm vỡ mở cửa ra, bày ra thủ thế "Mời". Đối với cái loại sỉ nhục này, Phó Mẫn Hòa tuyệt đối không thể tiếp nhận, ông ta hung hăng trợn mắt nhìn Phó Thần Phong một cái. Phó Thần Phong không chút nào để ý, xoay người trước một bước rời phòng làm việc. "Phó Thần Phong, mày thật là quá đáng! Mày. . . . . . Chúng ta cứ chờ xem! Tao sẽ để cho mày biết gừng càng già càng cay, mày không nên quá đắc ý!" Phó Mẫn Hòa kêu gào sau bóng lưng Phó Thần Phong. Hai vị vạm vỡ thấy ông ta tâm tình kích động, dứt khoát đem Phó Mẫn Hòa một đường lôi ông ta ra khỏi cửa chính Phó thị quốc tế. "Được! Phó Thần Phong, mày nhớ kỹ cho tao! Tao nhất định phải cho tiểu tử thúi không biết trời cao đất rộng như mày một chút giáo huấn!" "Lật Long" hành động muốn nói trước tiến hành. Đi ra cửa chính, Phó Mẫn Hòa lập tức nhấn điện thoại, đối với một người đầu dây bên kia nói: "Long nên lặn rồi. . . . . ."