Rực rỡ màu phong

Chương 7 : Chapter 7

Ran nín thinh, cố gắng giữ mình thăng bằng. Cô thật sự không biết bao giờ mới đến nơi nữa. Cô nhìn Shinichi vẫn tiếp tục lao đi như điên, cố gắng nén kinh hãi. Rồi cô cũng nhận ra, anh chỉ đang muốn làm cô sợ. Đã thế cô sẽ không biểu lộ cho anh thấy. Đừng nghĩ cái gì anh cũng đúng chứ. Ran bắt đầu yên vị trên yên, gió khẽ mơn man, mát rượi. Xem ra cũng không quá khó khăn lắm. Ran nhìn một khu rừng, xung quanh khung cảnh khá đẹp, một con suối uốn lượn qua. Nó là huyết mạch của cả khu rừng, thú rừng thường tập trung về nơi này để uống nước. Cô nhăn mặt khi đột nhiên anh dừng lại, làm cô ngã về sau, chạm vào lồng ngực anh. Shinichi chỉ đạo mọi người dựng trại, rồi lại nhảy xuống, bỏ cô trên yên. Ran há hốc, sao không giúp cô xuống chứ? Cô ngồi im, không dám động đậy. Con ngựa này biết đâu sẽ đem cô chạy biến thì chết. Ran nhìn về phía anh, nhưng anh dường như quên đi sự hiện diện của cô thì phải. Shinichi tiến lại gần chiếc xe ngựa, đỡ Kagami từ trong xe đi ra, cô nàng liếc mắt về phía Ran, không che giấu vẻ khinh thường. Ran quay đi, vẫn lờ cô ấy đi như cũ. Người mà cô đang ở bên, là anh. Chứ không phải cô ấy. Ran không cần quan tâm cô ta là ai, cũng như thái độ của cô ấy. Shinichi đỡ Kagami, nhưng cô ấy vấp ngã. Khiến cả thân thể chạm vào Shinichi. Anh trầm ngâm, đôi mắt hơi đen lại, nhưng rồi cũng nhanh chóng làm cái vẻ bình thản tự nhiên trên gương mặt. Ran tự hỏi mình có nhìn nhầm không đây. Kagami ngồi yên trên một tảng đá. Shinichi mỉm cười với cô, nói gì đó ân ân ái ái, chẳng hiểu nổi anh nữa. Ran trầm ngâm, cô nghĩ mình không nên đến đây thì hơn. Ran cầm lấy dây cương, nhưng rồi cũng nhận ra, cứ thế này chẳng lẽ mình ngồi nguyên ngày trên này? Ran mải nghĩ mà không nhận ra Shinichi đã đi từ lúc nào, anh tiến đến bờ suối, vục mặt vào làn nước. Cô nhìn bầu trời xanh thiên thanh trên đầu, thầm thích thú. Cô lộ ra một nụ cười nhẹ, cô rất thích bầu trời, màu xanh dương luôn cho cô cảm giác yên bình. Thưở nhỏ, tất cả những gì cô nghĩ luôn chỉ là được tự do đến một nơi nào đó. Để lòng mình yên bình tuyệt đối, nhưng hình như ước mơ lúc đó xa vời lắm. Một bóng người nhảy lên ngựa. Ran choáng váng, cô cố định thần lại khi thấy Shinichi đã lên từ lúc nào, tay cầm một chiếc cung lớn. Bản cung cong, màu trắng. Ran nhìn thấy thân cung trong suốt, long lanh như làm bằng pha lê. Kagami nhìn về họ, Shinichi tiến lại gần, cúi xuống hôn cô ấy trước mặt Ran. Anh thì thầm “Ta đi chút sẽ về ngay, nàng đợi ta nhé” Cô nghe tim chùn xuống. Ran cố gắng thoát khỏi suy nghĩ, khi anh đi xa Kagami rồi. Cô mới bắt đầu nói. “Vì sao nhất định phải là ta mới được? Chàng có thể đi cùng Kagami mà?” Shinichi không trả lời, anh nhếch cười, vẻ như thích thú một cái gì đó. “Nếu đưa nàng ấy theo, ta sẽ lo lắng cho nàng ấy hơn là chuyên tâm chạy theo con mồi” Ran nhận ra Shinichi phóng ngựa nhanh hơn, tay giương cung, thân hình rung lên trước gió. Một thoáng, mũi tên bay vun vút lao vào con mồi đang ẩn nấp trong những đám cỏ lau. Một con thỏ trắng, với mũi tên xuyên qua tim. Một người chạy đến nhặt nó lên, Ran khẽ kinh ngạc. Cô nhìn thấy con thỏ giãy chết, có chút không vui. Tình cảnh của nó, chỉ là một thú tiêu khiển của những người khác. “Hết thắc mắc rồi à?” Shinichi đột nhiên hỏi. Chợt Ran khó chịu, cô thấy Shinichi giương cung. Lần này cô cảm thấy thân thể biểu tình phản đối. Ran nhìn bãi cỏ dưới chân, tự nhủ sẽ không đau lắm đâu. Ngựa không cao mà, cô vội lăn xuống, làm Shinichi không kịp phản ứng, anh buông cung, kéo cô vào lòng cũng ngã xuống. Ran nhìn Shinichi, thoáng kinh ngạc. Nhưng ánh mắt anh vẫn bình thản như thế. Ran đứng dậy, cả thân hình ê ẩm. Shinichi định hỏi Ran điều gì đó, nhưng á khẩu không nói nên lời, anh hỏi cô một câu, với ngữ điệu thay đổi một chút: “Nàng làm gì thế?” “Vậy nếu là ta, chàng không cần quan tâm sao?” “Nói thế nào nhỉ, ta vẫn muốn nàng sống. Nên nhớ, mạng của nàng là của ta. Sao ta lại không quan tâm? Tốt nhất nàng nên ngoan ngoãn đi. Đừng chống đối ta” Ran im lặng. Nghe tiếng gió vi vu trong tai. Gần mờ tối, họ trở về, trên đường quay về, cả hai không nói một từ ngữ nào với nhau nữa. Ran khó chịu, nhìn họ dùng củi để nướng thịt. Cô ngồi co mình, vẫn suy nghĩ về lúc chiều. Ran nhìn Kagami và Shinichi ngồi cạnh nhau, cô nàng gối đầu lên vai anh, trước ngọn lửa bập bùng. Ran thì không nhàn hạ như thế, cô bận với những suy nghĩ không lời đáp, cô nhìn ánh trăng rọi xuống đường. Đêm nay trăng khuyết, những ngôi sao cũng nổi rõ hơn trên tấm màn nhung đen thăm thẳm. Shinichi rảo bước đến cạnh Ran, nhìn cô. “Ran..” Ran nhìn lên, để mình lần nữa rơi vào hố sâu mình tự tạo nên. Cô không hẳn là không biết giá trị mình trong mắt anh, nhưng sao vẫn không tránh nổi cảm giác mình không là gì cả. Nó làm cô khó chịu hơn anh nghĩ. Shinichi nhìn cô, chẳng biết nghĩ gì mà ngồi xuống cạnh cô. “Định không ăn gì để đi ngủ à?” Ran không nhận xiên thịt từ tay Shinichi. Cô đứng dậy, đi nhanh về phía Kagami. Cô vô tình đá vào tay cô ấy, Ran kinh ngạc nhìn Kagami từ từ mở mắt. Đôi mắt cô ấy đầy thù địch. Ran thở dài, cô không phải cố ý, nhưng cô không thèm xin lỗi, cứ thế mà đi đến một góc xa ngọn lửa. Kagami đứng dậy, tiến về phía Ran: “Ngươi cố ý” “Không hề..” Ran cố gắng thoát khỏi cô nàng, nhưng Kagami cũng đi theo Ran. Họ cứ đi, cho đến khi dừng lại ở một khoảng đất trống, Kagami hung bạo kéo tay Ran lại, Ran nén đau, nhìn Kagami không chớp mắt. “Chuyện gì nữa đây” “Ngươi đừng tưởng được chàng để mắt thì đắc ý.. Ngươi nên biết, chẳng qua ngươi cũng chỉ có một địa vị hữu danh vô thực” Ran không nói, nhưng cũng chẳng hề phản bác lại. Cái này cô biết lâu rồi, đâu đợi Kagami nhắc nhở chứ. Nhưng ngay khi cô đang định phản bác, những ánh sáng trong rừng cây hiện ra, chúng làm cô bắt đầu hoảng sợ. Cô biết chúng là gì rồi, thú rừng. Kagami im lặng, chợt chạy về phía cô, từ bên trong bụi rậm, những con vật lao ra từ tốn, chúng quan sát cả hai người, Ran cố gắng không cho mình phát ra tiếng, là báo. Âm thầm, chúng bao vây lấy cả hai. Kagami vội hét lên. “Cứu..” Nhưng rồi cô bị tắt tiếng, cô thấy những con báo đang tiến đến. Kagami suýt bị một con báo vồ được, đã bắt đầu hoảng loạn, Ran cầm một khúc gỗ dưới chân, sẵn sàng tự vệ. Cô luôn bình tĩnh trong những tình huống thế này, cứ mỗi lần có một con định bước, ánh mắt sắc lạnh của cô lại nhìn về phía cử động. Kagami bỏ xa Ran, đối mặt với một con báo, nhưng khi nó vồ lên, Ran nhanh chóng kéo tay cô lại, làm con báo vồ hụt. Nhưng thái độ của Ran không làm cô ấy hài lòng là mấy. Một vài con khác chuẩn bị bật nhảy. Kagami khẽ cười, cô nàng chạy ra phía sau Ran, đẩy Ran lên. Ran nhìn thấy cả thân hình loạng choạng, Kagami té xuống đất, một vài con báo xông vào Ran, cô nhìn chúng, đôi mắt không tin tưởng. Tâm trí cô gào lên, nhưng môi và miệng không bật âm thanh. “Shinichi..” Kagami nhìn Ran bị chúng vồ, không có ý định gì là cứu lấy, Ran cảm thấy ngộp thở, vuốt của chúng làm cô đau, cả thân hình như thế mà chống cự lại đàn báo. Cứ thế này, Ran sợ mình sẽ mất máu đến chết, cô cố đẩy một con ra, thì con khác nhanh lập tức lao vào. Ran thấy một tràn đau đớn khi một con báo ngậm lấy vai cô mà lắc. Ngay lúc đó, có tiếng vút bên tai. Con báo vừa đè lên cô chết tịa chỗ, Ran thở dốc, nhìn về phía đó. Cô thấy Kagami đang nằm dưới đất, hình như bị hoảng sợ quá độ. (**chỗ nào chứ**) Shinichi nhìn qua cô, nhưng màn đêm che giấu đi tất cả vết máu và cả thân hình cô. Ran đứng dậy, không lảo đâỏ. Shinichi nghĩ gì đó rồi lại cúi xuống, bế sốc Kagami lên. “Hồi phủ, chúng ta sẽ nói chuyện sau” Ran nhìn Shinichi đi xa, lòng bất giác không vui, nhưng trên môi lại nở nụ cười. Cô như thế này, anh không lo. Cô ấy chỉ hoảng sợ, anh lập tức hồi phủ. Cô như thế này, anh không đỡ, không dìu về, chỉ biết ôm cô ấy vào lòng. Tổn thương của cô, so với cô ấy là cái gì? Những thị vệ chạy đến, cung kính hành lễ. Ran nghe tai mình ù đặc, cô ngất đi. Shinichi đã cưỡi ngựa về trước với Kagami, bọn thuộc hạ cũng chẳng biết làm gì ngoài cố gắng hồi phủ nhanh hơn. Ran được đưa vào phòng, vết máu loang lỗ dưới chân khi họ đặt cô lên giường. Ran thấy ý thức dần quay về, ho khan một tiếng. Cô nhìn thấy một người hầu đang cởi bỏ y phục, lau vết thương cho cô. Ran cố gắng điều chỉnh giọng nói: “Shinichi đâu?” “Vương gia.. đang ở chỗ Kagami phu nhân…” “Sao chỉ có mình ngươi?” “Vương phi.. vương gia không cho ai đi mời thầy lang cả.. Xin vương phi tha tội..” Cô thở dài, cố gắng không để cho cơn đau rút cạn sinh lực của mình. Ran biết, anh ấy sẽ không để mình chết. Nhưng ý thức cứ bảo mình sắp chết đến nơi rồi. Ran tuyệt đối không bao giờ muốn điều đó xảy ra, cô cố gắng chống lại, để người ấy thao thuốc lên vết thương trên vai. Dù đã qua lâu, nhưng vẫn ròng ròng máu chảy.. Cả ngày hôm sau, vẫn không thấy anh đến. Ran chỉ nằm trên giường. Chỉ có thuộc hạ đến với cô, chăm sóc cho vết thương. Nhưng vết thương vẫn nhiễm trùng, Ran biết điều đó, khi mới vừa mở băng, lập tức cô nén kinh hãi, vết thương lở loét, chính cô cũng không dám nhìn vai mình. Ran đau đớn, ráng nén tiếng kêu khi thuốc lên vết thương, xát vô cùng. “Kagami.. không sao chứ?” Người hầu của cô im lặng, đôi mắt nhìn xa xăm. “Thuộc hạ nghe nói, phu nhân chỉ vì hoảng sợ nên ngất đi… chỉ là giờ ăn uống không được ngon miệng thôi” Ran nhìn vết thương được băng kín, cô hỏi: “Băng nhanh một chút.. khó chịu quá” Người hầu lập tức thay băng. Khi mặc đồ vào, không thấy vết băng. Đúng lúc này, Shinichi xông vào, nhìn Ran đầy phẫn nộ, anh tiến đến bên giường, sốc Ran lên. Cô đau đớn, nhưng vẫn không biểu hiện trên gương mặt. “Nàng làm thế thì vui à?” “Cô ấy có sao đâu..” Shinichi thả Ran xuống giường. Ran thấy một chuỗi đau đớn. Anh nhìn cô trong giây lát, bàn tay giơ lên, tát Ran một cái. Đoạn cô thấy cả thân hình run rẩy, bàn tay anh như thép nguội, giáng vào mặt cô.. “Không cho vương phi ăn uống gì cả..” Shinichi bỏ đi, ánh mắt đầy lạnh lùng. Người hầu của cô vội chạy đến, đỡ cô lên. Ran gạt tay cô ấy ra. “Ta không sao.. ngươi không cần đỡ”